Nhập Thanh Vân

Chương 20: Váy Mộc Lan Thanh




Người đó có đôi mắt sáng rực, mái tóc hơi bạc, mặc một bộ triều phục kim la bảo tướng. Trong tay còn cầm một chuỗi Phật châu xanh sẫm, nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhưng biểu cảm lại như một thiếu niên đang động lòng.

Trực giác mách bảo Minh Ý rằng, người Kỷ Bá Tể muốn nàng gặp có lẽ chính là người này.

Đệ đệ ruột của Đại Tư, thân vương Tề Bách.

Người này hiếm khi xuất hiện tại các yến tiệc, chỉ có nội yến của tông thân tổ chức mỗi năm một lần mới có thể mời được ông ta. Vậy Kỷ Bá Tể muốn nàng làm gì?

Còn chưa kịp nghĩ nhiều, tay của Tề Bách đã nhẹ nhàng chạm vào làn váy của nàng: “Màu xanh mộc lan này ai cũng có thể bắt chước, nhưng từ khi Tư Chế Phường thay hết người mới, hiếm khi thấy màu sắc nào chuẩn như thế này.”

Ông ta ngẩng đầu, nhìn vào khuôn mặt của Minh Ý, ánh mắt thoáng chút hoảng hốt: “Ngươi tên gì?”

Nhìn phản ứng này, chẳng lẽ ông ta định giữ nàng lại?

Minh Ý rùng mình, lập tức quỳ xuống, cung kính nói: “Nô gọi là Chương Đài, trên người vẫn còn chưa khỏi phong hàn, không thể hầu rượu, mong vương gia thứ lỗi.”

Vũ cơ trong yến tiệc thường không thể từ chối người khác, huống hồ đây lại là thân vương. Nhưng Minh Ý chẳng còn cách nào khác, từ chối một lần cũng không đến mức mất mạng, nhưng nếu bị phát hiện thân phận thật, chắc chắn sẽ bị Kỷ Bá Tể giết để bịt miệng.

Không ngờ Tề Bách không hề tức giận, chỉ vỗ vỗ vào tấm đệm mềm bên cạnh: “Ngươi có thể ngồi ở đây, không cần uống rượu.”

Minh Ý chớp chớp mắt, chần chờ rồi ngồi quỳ cạnh ông ta.

Yến tiệc bắt đầu, hôm nay các vũ cơ đều hoa thắm liễu xanh, chẳng ai chú ý đến ai ngồi bên ai. Vì vậy, việc Tề Bách gần như thất thố mà nhìn chằm chằm vào nàng, cũng không bị ai để ý.

Nhưng Minh Ý nhanh chóng nhận ra.

Điều Tề Bách chú ý đầu tiên không phải tướng mạo của nàng, mà chính là bộ váy này. Bộ váy này lại đúng là thứ Kỷ Bá Tể đặc biệt chuẩn bị cho nàng.

Màu sắc này từng thịnh hành ở sáu thành ba năm trước, khi đó Tư Hậu Mạnh thị của thành Mộ Tinh tham dự đại hội sáu thành với một chiếc váy dài màu xanh mộc lan, thanh nhã xuất trần, khiến mọi người đua nhau bắt chước. Nhưng sau khi Mạnh thị gặp chuyện, màu xanh mộc lan cũng dần không còn được các gia tộc quý tộc ưa chuộng nữa.

Vậy tại sao Kỷ Bá Tể lại biết chắc Tề Bách vẫn yêu thích màu sắc này?

“Vương gia, đã đến giờ uống thuốc.” Một thái giám phía sau đột nhiên nhắc nhở.

Tề Bách hoàn hồn, liếc nhìn người thử thuốc bên cạnh. Thấy người đó không có biểu hiện bất thường, ông ta mới cầm bát thuốc lên uống một hơi cạn sạch.

Hương thuốc thoảng qua, Minh Ý không hiểu sao bỗng cảm thấy chóng mặt.

Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc váy mình đang mặc, bỗng như hiểu ra điều gì. Đôi mắt khẽ lay động, nàng lập tức rút khăn tay ra, làm bộ ho khan, che lại miệng mũi mình.

“Vương gia, nô thực sự không khỏe.” Nàng suy yếu nói: “Ngài vẫn đang uống thuốc, nô sợ... Mong ngài cho phép nô lui xuống trước.”

Tề Bách hơi cau mày, đặt bát thuốc xuống, lại sờ sờ làn váy của nàng, thở dài: “Ngươi là người thiện tâm, giống hệt như nàng ấy.”

Không hiểu sao, Minh Ý lại đoán được “nàng ấy” là ai.

Nàng giữ vẻ mặt điềm tĩnh, mỉm cười ngọt ngào, sau đó đứng dậy, nhận sự kiểm tra của thái giám bên cạnh, lúc này mới cúi chào, trở về đội vũ cơ.

“Ta cứ nghĩ là ai, hóa ra là ngươi.” Vũ cơ đứng cạnh nàng, Vinh Tâm, đột nhiên lên tiếng: "Tưởng Chương Đài có bản lĩnh gì, có thể quyến rũ được Vương gia, không ngờ lại là ngươi. Sao, nhanh như vậy đã bị Kỷ đại nhân đuổi ra rồi à?”

Nàng ta vừa cất lời, các vũ cơ xung quanh đều quay sang nhìn Minh Ý.

Người này vốn dĩ hay ghen tị, lại thích gây sự. Minh Ý không muốn chấp nhặt, chỉ mỉm cười cho qua.

Nhưng hôm nay, dường như Vinh Tâm bị kích thích mạnh, đã mở miệng thì không chịu ngừng: “Tưởng ngươi bám được cành cao thế nào, làm náo loạn cả thành. Không ngờ vẫn giống bọn ta, phải quay lại hầu rượu.”

“Vừa rồi nói gì với vương gia thế, nói cho mọi người nghe thử xem.”

“Sao không nói nữa? Chỉ biết cười quyến rũ đàn ông thôi à?”

Vừa nói, tay nàng ta vừa xô đẩy, không chỉ vậy, móng tay dài và sắc nhọn còn véo Minh Ý một cái.

Minh Ý không đề phòng mấy tiểu cô nương này, đau đến kêu lên, cúi đầu nhìn thì thấy cổ tay đã hiện rõ một vết máu.

Nàng lập tức nổi giận: “Ngươi làm gì vậy?”

Vinh Tâm bị nàng dọa sợ, nhưng sau khi phản ứng lại, giọng nàng ta càng lớn hơn: “Ở đây tỏ vẻ oai phong cái gì, có bản lĩnh thì vào đại điện mà la lên đi!”

“Có giỏi thì ngươi vào đại điện mà véo người khác.” Minh Ý lạnh mặt nói: "Trên điện không dám tranh thủ, xuống đây lại trút giận lên ta, ngươi nghĩ mình là loại tốt đẹp gì?”

“Ngươi!” Vinh Tâm sa sầm mặt.

Trước đây, nàng ta thường xuyên chèn ép Minh Ý và Chương Đài, mùa xuân còn ném chăn của các nàng xuống giếng nước, Minh Ý chưa từng phản kháng, rõ ràng là người nhút nhát sợ phiền phức.

Giờ chẳng qua được mấy người quyền quý liếc nhìn, thế mà dám nói với nàng ta như vậy. Bộ dạng “kẻ tiểu nhân đắc chí” này khiến ai nhìn cũng không chịu nổi.

“Ngươi thật sự nghĩ những quý nhân trên điện sẽ chống lưng cho ngươi sao?” Nàng ta bực bội nói: "Ta thấy thân vương chẳng qua chỉ chú ý đến chiếc váy của ngươi thôi. Ngươi đưa váy đó cho ta, ta cũng ngồi được trên điện!”

Câu nói này như nhắc nhở nàng ta. Minh Ý dựa vào không phải là gương mặt, ai mà chẳng đẹp, chẳng qua chỉ nhờ chiếc váy này.

Nghĩ đến đây, nàng ta lập tức quay đầu, ra hiệu bằng mắt cho mấy vũ cơ thường theo nàng ta.

Minh Ý cảm thấy không ổn: “Ngươi muốn làm gì?”

“Hôm nay trong nội yến ta là người múa dẫn đầu, dĩ nhiên phải mặc màu đẹp nhất. Ngươi múa kém, lại đứng ở rìa, mặc bộ này không hợp.” Vinh Tâm mỉm cười: "Chúng ta đổi đi.”

Minh Ý cau mày, lùi về phía sau: “Hôm nay quy định ai mặc đồ của người nấy.”

Vinh Tâm không buồn phí lời, các nàng đang đứng ở hoa viên nhỏ bên ngoài cửa hông của đại điện, chờ Đại Tư tới thì mới vào điện múa tiếp, thời gian này không ai đi qua đây, càng không ai biết các nàng đang làm gì.

“Cởi váy của nàng ta ra cho ta!”

Mấy người này rất quen thuộc đường lối bắt nạt. Một số đứng bên ngoài chặn lại, số còn lại lao tới định giật thắt lưng của Minh Ý.

Minh Ý tức đến bật cười, bàn tay mềm mại ngăn lại: “Ta tự làm, bộ váy này đắt lắm, xé rách thì chẳng ai mặc được đâu.”

Mấy vũ cơ khựng lại, nhìn về phía Vinh Tâm. Vinh Tâm hừ một tiếng: “Ngươi đừng giở trò với ta.”

Có thể giở trò gì, lần đầu tiên thấy có người vội vàng tìm chết như thế, nàng sao có thể ngăn cản chứ?

Minh Ý nhanh nhẹn cởi chiếc váy ngoài ném cho nàng ta, nhân tiện nhắc nhở: “Bộ váy này không dễ mặc đâu.”

Vinh Tâm tưởng nàng đang mỉa mai mình chưa từng mặc đồ quý giá, lập tức cởi váy ngoài của mình ra, ném thẳng vào mặt Minh Ý: “Ngươi mặc được, ta chẳng lẽ không mặc được?”

Sau khi thay váy xong, Minh Ý không nói thêm gì, chỉ yên lặng đứng lẫn vào đội ngũ vũ cơ, vào điện múa qua loa vài động tác, rồi theo nhóm rút ra ngoài.

Khi rút lui, Vinh Tâm vô cùng không cẩn thận mà ngã ngay trước chỗ ngồi của Tề Bách, còn kêu “Ai da” một tiếng, cực kỳ cố tình.

Tề Bách không biết có phải say hay không, đang hơi khó chịu mà xoa xoa trán. Khi thấy một bóng dáng màu xanh mộc lan ngã trước mặt, ông ta sợ hãi, vội vàng bảo thái giám đỡ người lại ngồi cạnh mình.

Vinh Tâm mừng như điên, còn vô cùng đắc ý trừng mắt nhìn Minh Ý một cái.

Nhìn xem, nàng ta mặc chiếc váy này, cũng có thể ngồi bên thân vương.

Minh Ý chẳng mảy may để ý, chỉ nhìn thoáng qua đôi môi tái nhợt của Tề Bách, rồi vội vàng cúi đầu, lặng lẽ đi theo những người khác ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.