Nhập Thanh Vân

Chương 18: Ta là một người xinh đẹp như vậy.




Minh Ý ngây thơ chớp chớp mắt: “Nô tỳ đã là người của đại nhân, sao còn có thể về thăm thân lúc Đại điển đang diễn ra?”

“Nàng luôn có cách mà.” Hắn âu yếm vuốt ve gò má nàng, “Quả thật đã lâu rồi Tuân ma ma không về chủ phủ, lần này nếu thuận lợi, ta sẽ cho nàng cùng bà ấy về.”

Mũi khẽ động, Minh Ý ngửi thấy một mùi bất thường.

Yến hội nội bộ của tôn thân¹ không có người ngoài, Kỷ Bá Tể cũng sẽ không đi, việc gì cần nàng phải đi? Hơn nữa còn hứa hẹn cho nàng về chủ phủ, nhất định là có chuyện cần nàng làm.

¹Tôn thân: những người trong dòng họ, thân thích.

Nhìn thấy sự cảnh giác trong mắt nàng, Kỷ Bá Tể mỉm cười vuốt ve mái tóc mai của nàng: “Ý nhi cái gì cũng tốt, chỉ là quá thông minh.”

Minh Ý: “… A ba a ba.”

Nàng là một kẻ ngốc, không hề thông minh, chỉ muốn được nằm bẹp ở nhà ngủ thôi.

Hắn dịu dàng xoa bóp vòng eo thon thả của nàng: “Ta sẽ chuẩn bị cho nàng những bộ váy đẹp nhất, nàng sẽ thích. Sau khi yến tiệc kết thúc, ta sẽ cho người đi đón nàng, nàng không cần làm gì cả.”

Thật sự tốt như vậy sao?

Nàng nghi ngờ nhìn hắn, hơi do dự.

Kỷ Bá Tể khẽ cười: “Thêm năm thỏi vàng nữa.”

“Đại nhân, khi nào nô tỳ lên đường ạ? Chỉ về thăm nhà thôi sao? Nô tỳ cần tham dự yến tiệc không ạ?” Nàng vẫy đuôi, nụ cười rạng rỡ nở trên môi.

Hắn khẽ cười, ánh mắt lấp lánh: “Ý nhi muốn gặp gỡ mọi người, ta dĩ nhiên không ngăn cản.”

Hiểu rồi, mọi thứ đều là thuận theo ý nàng, là nàng muốn về quê thăm thân, nàng muốn đi dạo trong yến tiệc.

Minh Ý gật đầu, lập tức đứng dậy đi chuẩn bị.

Kỷ Bá Tể thích cái tính nhanh nhẹn, không dong dài của nàng.

Tuy nhiên, trời đã tối muộn, hắn cũng không muốn nàng quá mệt, thấy nàng đã chọn xong y phục, trang sức, lại viết xong thư thăm thân, hắn liền ôm nàng trở lại giường.

Minh Ý có chút oán trách, những nữ nhân khác chỉ cần nũng nịu vài câu là có thể hưởng thụ, sao nàng phải làm hai việc, chẳng lẽ chỉ vì nàng vừa đẹp, vừa yêu kiều vừa được người ta yêu thích sao?

Tuy nhiên, Kỷ Bá Tể này, eo thon, khỏe khoắn, kỹ thuật điêu luyện, cũng không coi là thiệt, dù sao nếu bỏ tiền ra tìm người như hắn, cũng là một khoản chi phí không nhỏ.

Giữa lúc triền miên, Kỷ đại nhân hoàn toàn không biết mình đã bị định giá. Hắn chỉ nhìn làn da trắng ngần như ngọc của nữ nhi dưới thân, không kìm được mà dặn dò: “Cẩn thận một chút, đừng để bị thương.”

Hắn thích nhất là vẻ đẹp hoàn hảo không tì vết của nữ nhân, tựa như đồ sứ thượng hạng. Một khi có vết sẹo, sẽ không còn đẹp nữa.

Minh Ý thầm mắng trong lòng, muốn không để nàng bị thương thì đừng cho nàng ra ngoài. Vừa muốn người ta làm việc, vừa muốn người ta không bị thương, đúng là trợn mắt nói dối.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng trên mặt nàng lại nở nụ cười rạng rỡ: “Nô tỳ biết rồi.”

Hai người quấn quýt lấy nhau, tuy đều có lòng riêng, nhưng thân thể lại hòa hợp vô cùng. Có một khoảnh khắc, thậm chí Kỷ Bá Tể còn nghĩ rằng cứ ôm ấp nàng như vậy cả đời cũng được.

Nhưng ý nghĩ bồng bột đó nhanh chóng bị gió đêm thổi bay.

Thiên hạ này có hàng ngàn nữ nhân, không ai có thể mãi mãi trước sau như một. Hắn chỉ cần giữ nàng bên cạnh lúc nàng xinh đẹp nhất là đủ. Đó chỉ là một suy nghĩ thoáng qua, nhưng một đời người lại quá dài.

Trời vừa sáng, Tuân ma ma đã đến kéo màn trướng lên.

Kỷ Bá Tể đã ra ngoài, Minh Ý mơ màng tỉnh dậy, mái tóc đen nhánh xõa tung trên mép giường, đôi mắt phượng còn ngái ngủ, cánh tay trắng nõn vươn ra nắm lấy vạt áo Tuân ma ma, khiến ống tay áo bằng lụa tuột xuống đến khuỷu tay.

Nàng nũng nịu: “Cho ta ngủ thêm một nén hương nữa đi.”

Tuân ma ma lắc đầu, bất lực: “Hôm nay cô nương phải thử y phục mới để còn kịp sửa đổi, còn phải đưa thư xin phép vào nội viện, không thể trì hoãn thêm nữa.”

Minh Ý rầm rì hai tiếng, lăn qua lăn lại trên giường, nhưng vẫn chống người ngồi dậy, theo thị nữ đi rửa mặt thay đồ.

Vừa nhìn thấy bộ váy áo mà Kỷ Bá Tể đã chuẩn bị, nàng lập tức tỉnh táo hẳn.

Chiếc váy thêu hoa sen màu xanh ngọc bích, đây là màu sắc đẹp mà những gia đình bình thường không thể mua được, lại còn là chất liệu tốt như vậy, kết hợp với tay nghề thêu tinh xảo, quả thực khiến người ta phải trầm trồ.

Nàng reo lên một tiếng vui mừng rồi đi thay y phục.

Vòng eo vừa vặn, tay áo rộng rãi nhẹ nhàng, Minh Ý xoay một vòng trước gương đồng, hài lòng gật đầu: “Đại nhân thật có mắt nhìn.”

Tuân ma ma cũng thấy đẹp, Minh Ý là người mặc đồ đẹp nhất mà bà từng gặp, bất kể là y phục thế nào, khi khoác lên người nàng đều vô cùng hợp.

Bà chải tóc cho nàng, lại nhìn nàng tỉ mỉ trang điểm, vẽ mày, tô son. Tuy mất cả một canh giờ nhưng thành quả rất đáng khen, da trắng như ngọc, răng trắng như sứ, hai hàng lông mày thanh tú, ai nhìn khuôn mặt này cũng phải dừng lại ngắm nhìn thêm vài lần.

Minh Ý cũng rất hài lòng với bản thân, ôm mặt nói: “Chiếc gương đồng này may mắn biết nhiêu mới được người đẹp như ta soi mình chứ.”

Tuân ma ma còn vừa định khen ngợi nàng, lại bị lời tự khen của nàng nghẹn họng, đành bực bội nói: “Cô nương cũng nên học cách khiêm tốn.”

Nàng làm nũng: “Nơi đây chỉ có ta và ma ma thôi, khiêm tốn cho ai xem chứ? Ta tự thấy mình đẹp, nếu không có nhan sắc này, sao mà đại nhân đưa ta về đây được?”

Nói cũng phải, Kỷ đại nhân có thể chịu đựng được cái tính lắm lời của nàng, chín phần công lao là nhờ khuôn mặt này.

Nàng nói: “Ta có một khuê mật trong nội viện, tên là Chương Đài.” Minh Ý đưa thư thăm thân cho Tuân ma ma: “Nàng ấy yếu ớt, lại được quản gia trong phủ sủng ái, ta muốn về thăm nàng, chắc chắn sẽ được phép. Nhưng ma ma dặn người ta đừng đi đường chính, hãy nhét ít tiền nhờ một hoạn quan đưa vào mới tốt.”

Kỷ Bá Tể muốn phủi sạch quan hệ, thư thăm thân này dĩ nhiên không thể thông qua thế lực của hắn. Thăm thân bình thường cũng phải do nội viện chủ động triệu kiến, không thể để người ngoài tự ý quyết định, cho nên Tuân ma ma vốn tưởng rằng Minh Ý sẽ không biết làm thế nào, đã chuẩn bị sẵn đường cho nàng.

Nhưng không ngờ nàng lại có cách.

Nửa tin nửa ngờ cầm lấy thư tín, Tuân ma ma theo lời Minh Ý mà làm. 

Quả nhiên trời vừa qua trưa, đã có tin trong cung truyền ra. 

“Quan nội thị đã cho phép cô nương vào thăm thân, tối nay có thể xuất phát.”

Minh Ý gật đầu, sau đó quay sang nắm chặt lấy tay Tuân ma ma nói: “Ta đi rồi, ma ma nhớ phải giúp ta trông kỹ Kỷ đại nhân, không được để kẻ khác câu mất đâu đó.”

Tuân ma ma dở khóc dở cười, vội vàng gật đầu.

Bà tuy có ơn với đại nhân là thật, nhưng dù sao cũng chỉ là hạ nhân, sao có thể quản được đại nhân cơ chứ. Nhưng dù sao nhìn dáng vẻ tiểu cô nương đáng yêu này thật lòng quan tâm đại nhân, bà không khỏi mềm lòng. 

Có một người như vậy bên mình, đại nhân làm sao còn tâm tư quan tâm kẻ khác?

Kỷ Bá Tể ôm tỳ nữ ngồi bên bàn cờ, vừa đặt quân cờ xuống đã hắt hơi. 

“Vẫn còn phong hàn à?” Ngôn Tiếu trêu chọc. 

Hắn khoát tay, nhận lấy khăn tay tỳ nữ đưa: “Ta vốn không có phong hàn.”

“Thôi ngươi vẫn nên bị bệnh đi.” Ngôn Tiếu thở dài: “Sao lại nhầm lẫn Huyết Mộc với Vô Ưu Thảo?”

Vô Ưu Thảo là loại độc dược chỉ có trong cung, nhưng Huyết Mộc thì không, hai loại này tuy rất giống nhau, nhưng Huyết Mộc có thể dễ dàng mua được ở các tiệm thuốc bên ngoài cung.

Kỷ Bá Tể cúi mắt: “Lúc đó ta không chú ý.”

“May mà là ngươi, nếu đổi lại là người khác, e rằng sẽ bị Triệu Tư Phán nghi ngờ là hung thủ.” Ngôn Tiếu lắc đầu: “Nhưng như vậy, vụ án này lại càng trở nên bí ẩn. Ngươi cẩn thận chút, tiểu tử Yến gia kia tuổi trẻ bồng bột, không chừng sẽ tìm đến gây phiền toái cho ngươi.”

“Không sao.” Hắn nói: “Chút nguyên lực ấy, ta còn chẳng thèm để vào mắt.”

“Cũng phải.” Ngôn Tiếu nhớ lại chuyện này, không khỏi tiếc nuối: “Cũng không biết bây giờ tên đó đang ở đâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.