Nhân Vật Phụ

Chương 63: Chuyện Thứ 61




YOLO, tôi đã trở lại, ăn hại gấp mười!!!!!!!!!!
Nhớ vote và comment nhé, ghé qua fb page của NVP để cập nhật về update chuyện mới nhóe xD!
Tặng cho xsayurix :)
Chuyện thứ 61
Tôi nghe thấy tiếng nói. Tôi không nghĩ là mình đủ tỉnh táo để nhận ra là giọng của những ai. Và tôi cũng không hiểu mình đang ở cái chỗ nào, cứ như bị bịt mắt bắt cóc và nhốt vào xó xỉnh nào đó tối hù vậy.
“Mày đưa nó tới đây làm cái gì chứ?” giọng của một thằng con trai nào đó, nghe có vẻ vừa bực mình vừa khó chịu.
Là ai được nhỉ?
“Tao còn chỗ nào để tới đâu! Mày muốn tao làm gì chứ?” thêm một giọng nam nữa đáp lại, có vẻ như cũng đang bực mình không kém.

Nghe như drama Hàn Quốc vậy, haha…
“À PHẢI, TRONG TẤT CẢ NHỮNG CHỖ MÀY CÓ THỂ TỚI THÌ ĐÓ PHẢI LÀ NHÀ TAO PHẢI KHÔNG??” Được rồi, vậy là tôi đang ở trong nhà của thằng con trai kia. Mà thằng đó là đứa nào? Mày sống trong hang đá trên đỉnh núi đúng không, xung quanh tối như hũ nút đây này.
Ế, thế làm sao mình lên núi nhanh thế được?
“Mày muốn tao đưa nó đi đâu? MÀY CHO TAO VÀO ĐÂY TRƯỚC CÒN GÌ, GIỜ LẠI GIỞ CHỨNG LÀ SAO???” Hóa ra thằng còn lại đưa mình đến đây. Đưa con nhà người ta xuống núi mau, về muộn bố cạo đầu tao!!!
“Sao mày không đưa nó về nhà hay đến phòng y tế ấy..?” thằng con trai kia đáp lại, hơi ngập ngừng một tẹo như đang cố tìm ra nơi nào có lý để nói. ĐÚNG RỒI, SAO KHÔNG ĐƯA TAO VỀ NHÀ ĐI??? TẠI SAO LẠI PHẢI LÊN NÚI RỒI CHUI VÀO CÁI HANG TỐI OM NÀY?????
“Phải, làm như tao lên  kế hoạch cho điều hòa ở phòng y tế hỏng và nhà nó bị mất điện rồi đi luôn sang nhà mày vậy!!!”
Hả? Dưới thành phố còn mất điện thì trên này có thế quái nào?
“NÀY, TAO KHÔNG…” chủ nhà đang chịu thua.
“Nếu mày không làm hỏng chuyện thì đã chẳng thành thế này, đồ ngu!” đứa con trai đưa tôi tới đây lên giọng đay nghiến.
“SAO? Bây giờ lại là lỗi của tao à?”
“Không phải của mày thì của ai? Nhìn nó xem, liệu bao giờ nó mới tỉnh dậy???”
Ê, từ từ. Mày đang nói tới tao? Tao tỉnh rồi, có điều tao không chắc là trong này đủ sáng để mày nhìn thấy. Chờ tẹo đã, nếu tỉnh rồi thì phải cựa quậy được chứ? Tại sao thấy mình như đang bay lập lờ ở cái chỗ nào đó trong không trung thế? Nếu chưa tỉnh thì làm sao lại nghe được mấy thằng kia đang nói chuyện về cái gì?
“Mày không thấy nó làm gì với tao hay sao?”
Làm gì? Tôi đã làm gì? Tại sao cứ vơ vạ cho nhau thế? Có giỏi bật đèn lên xem nào!!!

“Nó cũng làm thế với tao thôi! Cả mày nữa! Mày có biết mấy tuần vừa rồi nó thế nào không hả?”
“Tao phải làm gì nếu nó cứ bỏ đi chứ?”
“PHẢI TIẾP TỤC CHỨ LÀM SAO, ĐỒ NGU! Mày biết rõ nó hơn thế này! LỚN LÊN ĐI!!!!!”Tiếp tục cái gì, càng lúc càng khó hiểu.
Có tiếng thở dài đáp lại. Rồi tiếng đồ vật gì đó xê dịch, như thế tối quá chẳng thấy đường nên đâm lung tung vậy, hô hô…
Ai đấy đang định bỏ đi à? Là ai trong hai đứa kia vậy? Định đi thật à, lại còn tiếng bước chân với tiếng xoay nắm cửa nữa, nghe sống động như chương trình kể chuyện kiếm hiệp buổi đêm trên đài phát thanh VOV ấy. Tiếp đó, tiếng của thằng không phải chủ nhà vang lên.
“Tao nhường cho mày đứa con gái đầu tiên tao thích không phải để mày làm hỏng chuyện, HOÀNG MINH NAM.”
Cùng lúc nghe đoạn cuối của câu nói thì trước mặt tôi hiện ra cái trần trắng nhà treo đèn pha lê, hình như tôi mở được mắt, giống người mù bỗng dưng có lại ánh sáng vậy.
WTFFFFFFFF??????????????????? MÌNH ĐANG Ở NHÀ HOÀNG MINH NAM??? KHÔNG KHÔNG KHÔNG KHÔNG KHÔNG, ĐÂY LÀ MƠ THÔI, CHẮC NGHE NHẦM RỒI, HOÀNG MINH LAM THÌ PHẢI, NAM NÀO CHỨ? Làm gì có chuyện…Thế thì thằng kia chẳng lẽ là thằng Quân? LÀM SAO NÓ DÁM ĐƯA MÌNH TỚI ĐÂY CHỨ??? Cái quái gì thế này? Tại sao lại thành thế này?
Đây là ghế sofa nhà hắn ta!!!!!!!! KHÔNG, chắc mua giống thôi, chắc nhà bạn thằng Quân…Từ từ, mình bỏ vừa bỏ qua cái gì đó. Cái thằng vừa nãy nói gì thích ấy…Giờ thì chắc 90% không phải thằng Quân, nó làm sao thích tôi được! Lại có cảm giác khó chịu trong người nữa!
Nếu là thật thì sao? Ôi đừng có nghĩ nữa, kinh hãi quá!!!!!!!!!

“Vậy thì sao, có liên quan tới tao đâu.” Chưa kịp định hình được cái gì chắc chắn thì cái đứa tên Hoàng Minh Lam hay Nam gì đó đã đáp lại, giọng lạnh như đá cục. Rồi nó đóng cánh cửa lại cái xạch.
Tuyệt, giờ thì tôi càng muốn tin đứa kia không phải Hoàng Minh Nam hơn. Cảm giác như bị đại tràng kinh niên, ăn càng ngon, càng nhanh thì càng đau lâu, quặn xoắn hết cả ruột gan lại. Rất khó chịu, nửa bực tức nửa tự ái, sâu nữa là cảm giác cực cực cực kỳ khốn nạn, không thể tả hết được. Nếu đấy là Hoàng Minh Nam thật thì chắc…
“Dậy rồi à?” tiếng nói của ai ở phía trên đầu làm tôi giật mình, toát mồ hôi lạnh ngước lên. Là thằng Quân, giọng cũng giống. Là nó. Vừa nói thích tôi. Hay gì đó.
Shit.
“…” NÓI GÌ BÂY GIỜ? NÓI GÌ ĐI!!!
“Mày cảm nắng đúng lúc gớm…” nó quay đi, bước đến cái ghế bành đối diện, ngồi xuống. Bây giờ tôi mới nhận ra mình đang nằm thẳng cẳng trên cái ghế sofa chết tiệt. Cảm nắng nghe nhu vừa chết ngất vì thằng con trai nào ấy. Tuyệt lắm, Linh Lan.
“Hèm...sao tao lại ở đây?” tôi cố tỏ ra bình thường. Cái tin kinh dị kia vẫn chưa thẩm thấu được. Trong thế giới nào thằng Quân có thể thích được tôi chứ? Hay đây là vũ trụ song song?
“Phòng y tế hỏng điều hòa, nhà mày thì mất điện, chả còn chỗ nào gần hơn cả.” nó nói tuột một tràng như bắn súng.  Có vẻ như nó cũng đoán ra được là tôi có khả năng đã nghe thấy hết những cái cần nghe rồi, giọng nó nói như thể để cho có vậy.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.