Nhân Vật Phản Diện Tổng Đang Hoài Nghi Nhân Sinh

Chương 53: "Không, đi."




* * *
Buổi chiều Hạ Nguyên đi thật sớm, nhưng là không nghĩ tới có người so với cô còn đi sớm hơn, cửa ban công đã mở, cô đẩy cửa ra, Phượng tỷ đang ở bên trong bưng một ly gốm sứ lấy nước, nghe thấy tiếng cửa phòng mở liền quay đầu lại.
"Phượng tỷ, sao cậu tới sớm như vậy, ngày hôm nay khóa của cậu không phải là tiết thứ hai sao?" Cô hỏi.
Phượng tỷ đem máy lọc nước đóng lại, hai tay dâng cái ly lên, ngồi về trên ghế ngồi của mình, "Ừm, tiết thứ hai, buổi trưa hôm nay ăn cơm ở nhà ăn, nên dứt khoát không trở về."
Trên máy vi tính của nàng hiện ra một bàn mạt chược, thuận miệng uống một hớp nước, click vào một ô mạt chược đánh ra, "Cậu đó? Mấy ngày nay gửi tin nhắn cho cậu mà nói chưa đươc hai câu liền mất tiêu, đã chạy đi đâu thế?"
Mỗi lần đều là hai câu trả lời ngắn ngủn.
Hạ Nguyên đem túi để lên bàn, rút ra một tờ giấy xoa xoa cái bàn, "Đi xem triển lãm tranh, triển lãm tranh ở thành phố Bành thật đúng là không tồi, phối màu cùng ý tưởng đều có chỗ đáng giá học tập.."
"Ừ, quả thật triển lãm tranh ở thành phố Bành không tệ, chính là quá nhiều người, mỗi lần đều chen lấn muốn chết." Phượng tỷ thuận miệng đáp, nhấn vào màn ảnh máy vi tính, đem năm vạn thêm vào, đánh ra tiếng gió, "Cậu có thấy bức « đường về » đặt trên hành lang dài đầu tiên không, có một loại lực lương rung động lòng người, lúc lần đầu tiên tớ nhìn thấy đều không muốn rời đi."
"Thấy được", Hạ Nguyên Nguyên hồi tưởng lại cái bức tranh kia, tới hào hứng, "Rất lợi hại, nếu như không phải Cảnh Hành gọi tớ, đoán chừng tớ sẽ trầm mê đi vào."
"Hửm?" Phượng tỷ sặc.. nước bọt, cười cười, "Đi cùng hiệu trưởng Mộ à?"
Hạ Nguyên gật đầu, "Đúng vậy, còn có mấy người bạn thân của anh ấy, nói là ở bên nhau rồi cũng nên giới thiệu một chút."
Ánh mắt của Phượng tỷ từ trên màn ảnh máy vi tính dời đi, vẻ mặt kinh ngạc, "Bạn thân á?"
"Các người từ lúc nào phát triển đến loại giai đoạn này vậy?"
Phát triển tới chuyện gặp bạn bè này cũng không bình thường, đừng nói không phải bạn bè nam nữ, xem như muốn gặp bạn bè, nếu như tình cảm song phương không tới giai đoạn nhất định, cũng không thể đem bạn bè thân cận của mình giới thiệu cho đối phương, còn cùng đi chơi chung..
Không phải Lễ quốc khánh trước đó còn chưa thông suốt hay sao? Cái người thẳng nữ sắt thép đến nỗi cô không đành lòng nhìn thẳng. Nhiều lắm cũng mới hơn nửa tháng không đến một tháng, làm sao lại phát triển đến loại giai đoạn này?
".. Với cả, ở bên nhau khi nào thế, sao cậu không nói với tớ? Nhanh như vậy.."
"Nhanh sao?" Hạ Nguyên hơi nghi hoặc một chút, "Chúng tớ đều gặp người lớn trong nhà rồi, gặp bạn thân cũng không nhanh đi."
Cô nói, "Về phần ở bên nhau, lúc ấy đã quên nói cho cậu, chính là ở bên nhau vào khoảng thời gian đi vẽ vật thực, Cảnh Hành cũng ở nơi đó, trời xui đất khiến chúng tớ.."
Cô chưa nói xong, liền thấy Phượng tỷ bưng lấy ly trà uống vào trong miệng đột nhiên một hơi phun hết trà ra ngoài, phun tới màn hình máy vi tính.
Nàng sặc đến nước mắt đều chảy ra, cũng không thèm chùi, chật vật sợ hãi kêu, "Chờ một chút, các người còn gặp người lớn trong nhà?"
Excuse me?
Gạt người à?
".. A." Hạ Nguyên Nguyên bị phản ứng lớn như vậy của nàng dọa một chút, sau đó liền phản ứng lại, rút mấy tờ giấy đặt trên cằm của nàng, "Cậu lau trước đi."
Thấy nàng tiếp nhận cô mới tiếp tục giải thích nói, "Gặp rồi, tới Quốc Khánh liền đi gặp. Với lại tớ phải chịu trách nhiệm đối với Cảnh Hành, bằng không thành đùa nghịch lưu manh sao được." Mà cô cùng Cảnh Hành đều tâm đầu ý hợp, lại không có ý định chia tay, sớm muộn gì đều phải đi tới con đường gặp người lớn trong nhà, cần gì phải xoắn xuýt nhiều như vậy.
Phượng tỷ: "..."
Cô đây là dùng nửa tháng đi xong con đường mà người thường cần dùng tới ba bốn năm.
Phượng tỷ xoa xoa vệt nước trước ngực, thật vất vả mới bình phục lại tâm tình, nói, "Tớ hoài nghi sâu sắc, nửa tháng tiếp theo, lần nữa cậu xuất hiện có thể đã thành phụ nữ đã lập gia đình hay không đây."
Tốc độ của bọn họ nàng không có gì bình luận, hai người bọn họ, Mộ Cảnh Hành vừa nhìn liền biết sâu không lường được, biết chính mình muốn cái gì, quyết định chọn một con đường liền tuyệt đối sẽ không hối hận, mà Nguyên Nguyên luôn luôn đơn thuần, nhưng người đơn thuần so với đại đa số người đều nhìn biết hơn, không có do dự xoắn xuýt gì, nàng chỉ có thể chúc phúc.
Chẳng qua, nàng đem giấy đã thấm nước ném vào thùng rác, "Nhưng mà nhớ khi nào kết hôn đừng quên mời tớ làm phù dâu, thời điểm kết hôn mà còn lặng yên không một tiếng động như vậy tớ sẽ tức giận."
"Đó là đương nhiên."
"..."
Có thể là do ban ngày nói đến chuyện kết hôn, cho tới tối, Hạ Nguyên liền nhận được một tấm thiệp mời, nói là mời cô cũng không chính xác, là cô cùng Mộ Cảnh Hành nhận được một tấm thiệp mời.
Cô không biết, hẳn là bên phía người có quan hệ với Mộ Cảnh Hành.
Mộ Cảnh Hành đem thức ăn bưng đến trên mặt bàn, thấy cô cầm một vật từ bên ngoài hộp thư tiến đến, "Thứ gì vậy?"
Hạ Nguyên tiện tay đặt ở trên mặt bàn, "Thiệp mời, đoán chừng lại là mời anh đi nơi nào, đợi lát nữa lại xem."
"Ừ, em đi rửa tay đi."
Hai người ngồi cùng nhau, ngọt ngọt ngào ngào ăn qua bữa tối, ngồi ở trên sô pha, mới cầm lấy tấm thiệp mời kia.
"Mộ Cảnh Hành tiên sinh cùng Hạ Nguyên tiểu thư, Từ Châu tiên sinh cùng Vu Lan* tiểu thư vui kết liền cành, cẩn trọng quyết định tổ chức hôn lễ vào ngày xx tháng xx năm 20xx công lịch ở khách sạn Hoàng Quan.."
(*Yue: Ở bên wikidich tên là Ian)
Đây là một tấm thiệp cưới!
"Tiệc cưới đó, chúng ta muốn đi hay không?" Hạ Nguyên không hiểu những thứ này, hỏi Mộ Cảnh Hành.
Chậc.
Mộ Cảnh Hành đem thiệp mời quẳng xuống, sau đó đem cô áp đảo ở trên ghế sô pha, vẫn luôn cọ xát ở trên ngực của cô, bàn tay to nắm chặt thứ mềm mại của cô nhéo nhéo, "Không, đi."
Có thể nói, anh so với Từ Châu còn lớn hơn một tuổi..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.