Nhân Thường

Chương 53: Hoa Anh Túc




Anh Túc thảo nở hoa vào đầu mùa xuân, thân cây xanh ngọc ngắn chừng một thước. Một cây trưởng thành thường có đến ba bông, một hoa ba cánh, to bằng lòng bàn tay.

Ban đầu mới nở cánh hoa màu vàng, sau dần chuyển sang đỏ rực, cuối cùng tới màu trắng suốt.

Khi cánh hoa dần sang màu trắng sữa là lúc thu hoạch.

Bình thường không ai hái, khi cánh hoa úa tàn chính quả ở dưới hoa khi đó sẽ tỏa mùi dẫn dụ một số chủng loại yêu thú có cánh tới ăn. Kết quả chúng sẽ phê không biết gì mà bay loạn một trận, rồi lại đi ngoài luôn trên không.

Hạt của chúng cứ như vậy rơi vãi khắp núi và nằm yên cho tới cuối thu, khi mùa mưa tới khí trời mát mẻ, chúng sẽ bắt đầu nảy mầm đâm chồi.

Một vòng đời mới tiếp tục sinh trưởng.

Vòng đời của Anh Túc thảo rất ngắn, từ khi hạt nảy mầm tới thu hoạch chỉ khoảng hai năm.

Một bông hoa từ khi nở tới khi tàn tận mười tám tháng, trong khi hạt nảy mầm thành cây chỉ vỏn vẹn nửa năm .

Điểm đáng nói là cánh hoa chuyển thành màu trắng sữa chỉ trong một ngày là héo tàn, tới lúc đó thu hoạch sớm hay muộn hơn thì dược liệu trong cánh hoa cũng không còn tác dụng nữa rồi.

Dược lực của cánh hoa rất mạnh, tác dụng chủ yếu là chữa chứng ho lâu ngày của tu giả. Một số khác còn là tài liệu phụ luyện chế đan dược cấp thấp.

Vì thế giá thành cũng không cao, nhưng là loại tài liệu không phải cần là có, cho nên một số lái buôn thường găm hàng ép giá.

Hàn Tông nhẹ nhàng ngắt từng cánh hoa bỏ vào trong hộp gỗ rồi mới cẩn thận đút vào túi càn khôn.

Hắn còn ngắt cả quả xanh cất vào, quả này nướng lên tác dụng cũng tương tự như lúc nó chín, mục đích chính là dùng để tỏa mùi thu hút Tam Sắc Hỏa Phong.

"Đã ba ngày rồi mới tìm được bốn bông, cứ tính theo mức độ này chưa bắt được Tam Sắc Hỏa Phong đã mất mười ngày rồi."

Gã Đặng Văn Quân ngồi bên gốc cây than thở.

"Sắc trời sắp tối, chúng ta tiếp tục tìm một chút nữa sau đó quay về hang đá nghỉ là vừa." 

Bảo Nhi cầm tấm bản đồ lên tiếng.

"Ngày mai chúng ta sẽ qua nơi khác thử xem." 

Bối Nhi phụ hoạ.

"Lâm sư huynh, cho ta mượn tấm bản đồ xem một chút, hôm nay chúng ta đã đi những đâu rồi nhỉ?". 

Hàn Tông lên tiếng.

"Đệ mượn của Bảo Nhi đi."

Lâm Tuyệt Cảnh lắc đầu từ chối, gã bộ dáng lại chăm chú quan sát.

"Cả ngày nay chúng ta đi quanh được mười dặm."

Bảo Nhi đưa tấm bản đồ cho Hàn Tông.

"Thôi chúng ta nên quay về sớm đi, trời đã không còn sớm nữa. Nghỉ sớm lấy sức, tối nay ta có chuyện muốn bàn." 

Lâm Tuyệt Cảnh nhìn mọi người nói, gã ra hiệu cho Đặng Văn Quân xách hai con nai vừa nướng đi theo.

Nhìn hai kẻ đi trước, Bảo Nhi và Bối Nhi nhíu mày một cái rồi cũng đi theo, riêng Hàn Tông lại nhìn gã họ Lâm với ánh mắt phức tạp.

Bản đồ tên này cầm theo tương đối cũ nát, một kẻ mới tiếp nhận lần đầu nhiệm vụ tới đây không thể có cái cũ thế được.

Cái hắn để ý nhất chính là gã không hề để ai động vào nó, thậm chí gã lại chủ động luôn đi sau mọi người.

Thêm vào đó, thái độ của gã không phải kẻ đi tìm tài liệu nhiệm, hắn nghi là đang kiếm thứ gì đó.

Hàn Tông bây giờ muốn là tìm hiểu xem gã họ Lâm này vốn là muốn tìm thứ gì trong này, có lẽ gã đã từng tới đây một lần, còn tấm bản đồ kia chỉ chỗ bảo tàng hay là….

Suy tư một lát hắn nghĩ trước mắt tìm tài liệu quan trọng hơn, tránh gã nghi ngờ.

Ban đêm có ba thứ khiến yêu thú chú ý nhất chính là mùi, tiếng động và ánh sáng.

Trước khi vào đây bọn hắn đã bôi một ít loại khử mùi lên người, đồng thời nướng hai con nai từ trước sau đó về hang ngụy trang lại một chút.

Bên trong cái hang hẹp nửa trượng, năm người ngồi quây quanh một viên dạ minh châu đang phát sáng.

"Ngày mai chúng ta sẽ chia nhau đi mỗi người một hướng, trong phạm vi hai mươi dặm. Đề phòng bất trắc nhớ khi gặp nguy dùng phù báo." 

Gã họ Lâm lên tiếng.

"Sư huynh, chúng ta rất yếu chia ra như thế sợ rằng không ổn." 

Gã họ Đặng nhảy dựng ngược lên.

"Yên tâm đi, mình ta một phía, đệ và Nguyên sư đệ một phía. Còn lại hai muội một phía, chúng ta chỉ quanh quẩn xung quanh hai mươi dặm, dù nguy hiểm vẫn có thể tới kịp lúc." 

Lâm Tuyệt Cảnh nhìn bốn kẻ đang nhíu mày, gã khẽ chấn an.

"Nơi này ở lâu không tốt, hơn nữa chúng ta càng không thể phí phạm thời gian được nữa, cứ quyết như vậy đi." 

Câu chốt này đúng là đánh vào tâm lý của mọi người, không thấy ai phản đối gã cũng mừng thầm trong lòng.

"Xem ra gã đã tìm thấy chỗ cần tìm rồi, bằng không nơi nguy hiểm thế này tách ra có khác gì đi làm nhiệm vụ một mình." 

Hàn Tông thầm suy nghĩ trong lòng.

Trời vừa sáng, theo như lời gã nói, hắn và gã họ Lâm theo một hướng mà đi, suốt mấy ngày qua bọn hắn đều là vừa tìm vừa tránh yêu thú.

Núi Họa Cốc lại không hề nhỏ, chu vi hơn trăm dặm, giữa trung tâm có một hồ nước đỏ huyết tên gọi Hồ Họa Tình.

Có lời đồn rằng năm xưa có một vị nữ tu từng vì thất tình mà phát điên. Nàng ta quần chiến với đám yêu thú suốt ba ngày, sau cùng đồng quy vu tận.

Xác chết vô số, máu huyết chảy ra nhuộm đỏ cả hồ.

Lại từng có một cặp đôi yêu nhau ra hồ ngắm cảnh, cuối cùng không biết vì sao lại ôm nhau chết nổi giữa hồ.

Bởi vì cả người không tìm ra nguyên nhân cái chết, người này truyền người kia, một truyền trăm, ngàn truyền vạn.

Loài hoa Anh Túc chỉ sản sinh ở quanh vùng này, quả của loài hoa này ăn vào rất có hại, chúng đưa người vào cơn mê mộng.

Một khi dính vào khó dứt, như một người thiếu nữ vì yêu mà hận, vì hận mà yêu, vừa muốn bỏ lại bất chấp không buông.

Vì thế nơi này có tên là Hồ Họa Tình.

….

Đám người Hàn Tông đi về phía tây nam, Bảo Nhi và Bối Nhi về Phía đông mam. Riêng gã Lâm Tuyệt Cảnh lại xuôi lên hướng bắc, mà thẳng xuống phía nam ba mươi dặm nữa chính là huyết hồ.

"Đặng sư huynh, có tìm thấy gì không?."

"Thấy gì ?."

"...."

Lúc này ở phía bắc, trong một dải đèo dốc, một thân ảnh chật vật đi tới.

Cả người gã thấm mệt, nhưng mà mặt càng lúc lại càng tươi, ý cười thêm đậm.

Gã chính là Lâm Tuyệt Cảnh, lại nói về gã quả thực chuyến đi lần này chỉ như cái cớ. Cho dù không có, gã cũng nhất định nghĩ cách làm ra một cái nhiệm vụ tương tự.

Chỉ bởi bốn năm trước, khi gã mới hơn mười sáu, lúc đó còn là đệ tử nội môn đã từng theo một nhóm tới đây làm nhiệm vụ.

Cũng chính là tới tìm hoa Anh Túc thảo, gã cùng hai tên đồng môn đi tới một sườn dốc rồi vô tình trượt chân ngã xuống trước một hang động.

Nổi tính tò mò gã cùng đồng bạn đi vào, càng sâu vào trong gã càng phát hiện chính là một động phủ của tu giả kiến tạo.

Hồi hộp, gã phát hiện phía trong động phủ thì ra lại có bộ xương khô, mà trên bộ xương đó vẫn còn lưu túi càn khôn.

Nhìn qua cũng biết không phải loại túi bình thường, bọn gã còn chưa kịp mừng vì nhặt được bảo.

Đúng lúc đó gã trợn mắt thấy một con Hoàng Thổ Kim Rết lao tới, kết quả sau lần đó gã bị thương nặng.

Đồng bạn của gã cứu được ra thì tắt thở, bởi vì thương thế chưa lành hơn một năm sau gã không lên được Ngưng Khí, đành ngậm ngùi ra khỏi nội môn.

Từ khi thoát khỏi đó, gã chưa từng quên mơ tưởng đến cái túi càn khôn đó, đây chính là cơ hội phất lên với gã.

Nơi đó sườn dốc hoa cỏ không có, ít người tới lui, gã tin rằng chiếc túi vẫn còn tại đó.

Bên trong nếu mà có pháp khí, linh thạch đan dược, thậm chí công pháp vậy thì khổ tận cũng đến ngày nếm cam lộ rồi.

Thương thế dai dẳng tới tận bây giờ gã vẫn còn ở Luyện Khí tầng 9, bởi thế đối với gã thứ trong hang kia chính là tương lai để gã cuồng si mà liều mạng.

Nhìn vào hang động trước mắt, ánh mắt gã mười phần quyết tâm, con Hoàng Thổ Kim Rết cũng bị thương không nhẹ, tin tưởng rằng chưa thể tiến hóa lên yêu thú cấp 2 được.

Mỉm cười đưa tay vào túi càn khôn lấy ra, đại lễ mừng thọ tang cho nó gã đã tốn nhiều công sức phết đấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.