Nhân Tâm Như Xà

Chương 8:




Nếu bạn chọn anh chồng, nhớ đội nón bảo hiểm.
_____________________________
Chỉ thấy một chàng trai mặc quần áo màu đen có hoa văn vàng vô cùng điển trai đứng ở cửa, cười nói với tôi: “Nhớ kỹ, tôi là xà thần Trường Minh. Chúng ta sẽ còn gặp nhau!”
4
Tôi nhìn Trường Minh rời đi, không rảnh quan tâm anh ta nói cái gì mà sẽ còn gặp lại.
Tôi vội đỡ Lữ Phúc Châu đang nằm dưới đất lên, nén nỗi sợ hãi các loại rượu thuốc trên kệ bên cạnh, dùng sức kéo anh ấy ra ngoài.
Đến một nơi không khí trong lành bên ngoài, tôi véo anh ấy rất lâu mới gọi được anh ấy tỉnh lại.
Nhưng sau khi Lữ Phúc Châu tỉnh dậy, lại không hề mất trí nhớ giống như kiểu bị nhập trong tiểu thuyết và ti vi, mà là lập tức lật người lại, kéo vai tôi ra, nhìn vào chỗ vừa bị Trường Minh hôn.
Tôi thấy dáng vẻ này của anh ấy, dường như là có kí ức của lúc bị nhập.
Tôi vội quay đầu nhìn một cái, liền thấy trên vai có hai chiếc vảy rắn to bằng móng tay, đen như tinh thạch, che phủ cuối xương quai xanh như hai cánh ve sầu.
Tôi nhún vai, hai chiếc vảy rắn cũng nhẹ nhàng rung theo.
Lữ Phúc Châu trực tiếp dùng móng tay cào chiếc vảy đó, gắt gao ấn chặt tôi: “Để anh gỡ ra cho em.”
Hình như anh ấy rất sợ hãi, móng tay móc qua phần da bên cạnh, đau đến mức làm tôi rên thành tiếng: “Lữ Phúc Châu!”
“Cố chịu đi!” Vậy mà anh ấy lại phớt lờ cơn đau của tôi, nắm chiếc vảy rồi dùng sức kéo nó ra.
Nhưng vảy này căn bản không giống như chỉ mọc trên da, mà giống như nối liền gân cốt, vừa kéo liền đau đến mức toàn thân tôi co rút lại.
Tôi đau đớn kêu lên một tiếng: “Lữ Phúc Châu, muốn gỡ thì đến bệnh viện gỡ!”
Hơn nữa Trường Minh đã nói, hai chiếc vảy này dùng để bảo vệ tôi, tạm thời không có nguy hiểm, anh ấy lo cái gì chứ!
Lữ Phúc Châu vẫn mặc kệ, ấn chặt người tôi, móng tay cấu vào da thịt tôi, vẫn cứ cố gỡ hai chiếc vảy mặc cho máu chảy ra.
Cuối cùng tôi đau không chịu nổi, lấy chân đá anh ấy ra, anh ấy mới hậm hực rụt tay lại.
Anh ấy lau bàn tay đầy máu lên quần áo, nhìn tôi lẩm bẩm nói: “Châu Cầm, cái vảy rắn này không thể để người khác thấy được, cho nên anh mới…”
Tôi quay đầu nhìn bờ vai bị cấu đến đầm đìa máu tươi, trực tiếp kéo áo lên, nói với anh ấy: “Đi bệnh viện thăm ba anh trước đi.”
Lữ Phúc Châu có chút bất lực gật đầu, đứng dậy đóng cửa.
Ở nông thôn khó bắt xe nên Lữ Phúc Châu mượn hàng xóm bên cạnh một chiếc xe điện. Lúc tôi lên xe, theo bản năng tôi vươn tay ôm eo anh ấy. Nhưng cả người Lữ Phúc Châu cứng đờ, sau đó búng đầu ngón tay, gõ lên mu bàn tay tôi: “Nắm vào yên xe đi, siết đến mức anh không thở nổi này.”
Nhưng trong giọng điệu của anh ấy, mang theo sự kháng cự rõ ràng.
Tôi nghĩ đến tối hôm đó, Trường Minh nhập vào người của anh ấy làm chuyện kia với tôi, có lẽ anh ấy vẫn còn nhớ, trong lòng hiểu được sự chán ghét của anh.
Cho nên tôi buông tay, nắm vào yên xe điện.
Lúc đến bệnh viện, Lữ Bân đã tỉnh lại, ngay cả “rắn quấn eo” trên eo cũng đỡ hơn nhiều, chỉ là bên dưới hoàn toàn tàn phế rồi.
Sau khi Lữ Phúc Châu nói chuyện với bác sĩ, vẫn dự định chuyển Lữ Bân đến chỗ chúng tôi, như cũ gọi xe cấp cứu đưa đi.
Trước khi đi, tôi bảo anh ấy đổ hết rượu thuốc ở quê đi, nhưng Lữ Phúc Châu chỉ nói với tôi: “Đó là rượu ba dùng tiền mua, dù sao mấy con rắn đó em cũng thả đi rồi, đổ cũng không biết đổ ở đâu, chi bằng để lại cho ba tự xử lý đi.”
“Vậy anh biết ngôi nhà ông ấy xây chính là để tiện cho những người độc thân như bọn họ ở bên trong…” Lời phía sau, tôi quả thật không tiện nói rõ.
Kết hôn ba năm, lúc đầu tôi có về một lần, mỗi năm ăn tết, đều là Lữ Bân đến chỗ chúng tôi.
Nhưng Lữ Phúc Châu lại thường xuyên về thăm, thậm chí năm nay xây nhà mới anh ấy cũng về mấy lần.
Anh ấy sẽ không biết những chuyện dơ bẩn Lữ Bân làm ư?
Sẽ không biết Lữ Bân dùng những thứ này để ngâm rượu sao?
Hay là anh ấy chịu khó về quê như vậy, cũng tham gia vào những việc này?
Nhưng cho dù tôi có nói thế nào, Lữ Phúc Châu đều chỉ im lặng, cũng không nổi nóng như lúc trước.
Cuối cùng, tôi thở dài một hơi, cùng anh ấy về thành phố.
Chuyện sắp xếp bệnh viện cho Lữ Bân đều là Lữ Phúc Châu tự mình làm, anh ấy cũng trông coi ở bệnh viện cả ngày.
Dọn nhà xong, tôi cũng không có ý thuê nhà ở ngoài nên tự mình sống ở đó.
Sau đó, tôi đến tìm bác sĩ Bạch kể về chuyện xà thần Trường Minh, bác sĩ Bạch cũng xem qua hai chiếc vảy rắn, nói đây quả thật là để bảo vệ tôi, xem như là Trường Minh báo đáp việc tôi cứu những con rắn bị ngâm rượu kia ra.
Có lúc Lữ Phúc Châu về nhà lấy đồ và chạm mặt tôi, tôi có thể cảm giác rõ ràng sự hờ hững của anh ấy.
Tôi biết là vì chuyện đó, nhưng chẳng lẽ tôi không phải là nạn nhân ư?
Nguồn gốc của chuyện này cũng là do cha con bọn họ, thậm chí vì cứu cha con họ mà tôi ráng kiềm chế nỗi sợ hãi để giao dịch với một con rắn như Trường Minh.
Kết quả thì sao?
Anh ta oán hận tôi vậy ư?
Vì công việc bị trì hoãn vài ngày nên tôi vẫn luôn nỗ lực làm việc, cố sức không để bản thân nghĩ về mấy chuyện này. Nhưng thời gian trôi qua từng ngày, tôi và Lữ Phúc Châu thậm chí còn đến mức ngay cả một câu cũng không nói với nhau.
Tôi có lòng mua trái cây và thuốc bổ đến thăm Lữ Bân, ông ta cũng không nói chuyện với tôi, thái độ hoàn toàn lạnh nhạt.
Cho dù tôi chủ động thể hiện ý tốt, nói chuyện với Lữ Phúc Châu, hỏi han Lữ Bân, thì cha con bọn họ vẫn thờ ơ với tôi. Đến nỗi, có thể nói bọn họ không hề che giấu chán ghét tôi ra mặt.
Khoảng hai tháng sau, Lữ Bân khỏe lại, trở về nhà.
Ánh mắt ông ta nhìn tôi giống như nhìn kẻ địch, lại giống như kiểu hung ác độc địa hận không thể nhào tới lột quần áo tôi ra.
Tuy cái đó của ông ta mất rồi, nhưng tôi vẫn cảm thấy sợ hãi.
Trước đây Lữ Phúc Châu và tôi chưa rạn nứt tình cảm, anh ấy sẽ bảo vệ tôi, vẫn ổn.
Nhưng bây giờ Lữ Phúc Châu đối với tôi như vậy, lại thêm chuyện của Trường Minh, tôi không biết mình sống ở căn nhà này sẽ xảy ra chuyện gì.
Tôi viện cớ tăng ca, sau khi ở nhờ nhà Tôn Thái Doanh vài ngày, tôi dứt khoát đề nghị ly hôn với Lữ Phúc Châu.
Chuyện của Trường Minh, có lẽ là đàn ông thì đều không chấp nhận được.
Vì Lữ Bân ở nhà, tôi không muốn chạm mặt ông ta nên hẹn Lữ Phúc Châu đến quán bar Nợ Phong Nguyệt để nói chuyện.
Anh ta nghe tin tôi muốn ly hôn, ngược lại không chút cảm xúc, có lẽ cũng đồng ý.
Tôi đưa thỏa thuận ly hôn đã chuẩn bị sẵn cho anh ta: “Tôi đã chuyển năm trăm nghìn tệ cho ba anh xây nhà ở quê, bên dưới có giao dịch của ngân hàng, anh có thể xem. Nhà ở quê tôi không chia được, căn đang ở bây giờ, lúc đầu anh cũng chỉ trả tiền đặt cọc, sửa sang là do tôi bỏ tiền, tiền trả góp hàng tháng tuy cũng là của anh, nhưng cũng không tính là nhiều.”
“Phần còn lại tôi tự trả, nhà là của tôi, xe và căn nhà ở quê đều là của anh, được không?” Tôi đã tính toán, thật ra Lữ Phúc Châu còn hời chán.
Trước khi Lữ Bân về quê xây nhà, Lữ Phúc Châu vừa đổi xe mới hết bảy trăm nghìn tệ, không có tiền nên lấy năm trăm nghìn tệ ở chỗ tôi đi.
Những năm qua, đồ Lữ Bân dùng và mặc đều do tôi mua, chi tiêu trong nhà hầu hết cũng là tôi trả.
Tiền trả góp mua nhà tổng tộng hai mươi năm, Lữ Phúc Châu mới trả hơn hai năm, tính ra anh ta cũng không thiệt.
Nhưng sau khi tôi nói xong, Lữ Phúc Châu cầm “Thỏa thuận ly hôn” nhìn chằm chằm tôi nói: “Nhà thuộc về cô thì tôi ở đâu?”
Tôi nghe lời này liền nói: “Vậy anh muốn chia thế nào?”
“Xe có thể định giá, tôi bù cho cô giá chênh lệch. Nhà mỗi người một nửa, bên nào lấy thì bù tiền cho bên còn lại. Năm trăm nghìn tệ đó là cô cho ba tôi, cô đi tìm ông ấy mà đòi, không liên quan gì đến tôi hết. Còn căn nhà ở quê, cô muốn ở thì cũng có thể ở.” Lữ Phúc Châu xé “Thỏa thuận ly hôn” ném thẳng vào thùng rác, còn nhìn tôi nói: “Tôi biết trong thẻ của cô có không ít tiền, đây đều là tài sản sau khi kết hôn, lấy hết ra chia đi.”
Trong phút chốc, tôi bị sốc bởi sự vô liêm sỉ của Phúc Châu!
Xe sụt giá rất trầm trọng, lúc mua bảy trăm nghìn tệ, qua tay rồi, e là chỉ đáng giá hai ba trăm nghìn thôi nhỉ?
Hồi trước tôi không cho anh ta mua xe đắt như vậy, anh ta cứ khăng khăng là công việc của công ty cần, giờ thì định giá cho tôi chia?
Còn căn nhà ở quê, ly hôn rồi sao tôi ở được?
Tôi nén bực bội trong lòng ngực, lần nữa hận mình không giỏi mồm giỏi miệng.
Ông chủ quán bar vội đưa cho tôi một ly nước ép, tỏ ý bảo tôi đừng tức giận, rồi nói với Lữ Phúc Châu: “Phu thê nhất tràng, hảo tụ hảo tan*. Cô ấy vì cha con anh, cũng dốc hết tâm tư rồi.”
*Ý chỉ không ở bên nhau nữa thì nên chia tay trong yên bình.
Nhưng Lữ Phúc Châu chỉ liếc ông chủ kia một cái: “Anh nói giúp cô ta, có phải anh cũng có quan hệ gì với cô ta không.”
Tôi cầm ly nước hắt hết nước trái cây bên trong lên mặt Lữ Phúc Châu ngay tại chỗ, hét lên với hắn ta: “Cút!”
Có lẽ Lữ Phúc Châu chưa từng thấy tôi thế này, nhìn tôi sững sờ một hồi, đưa tay lau đồ uống trên mặt rồi trực tiếp bỏ đi.
Ông chủ quán bar nhìn tôi, lắc đầu nói: “Hảo tụ hảo tan, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, đặc biệt là giữa vợ chồng, yêu hận đều sâu đậm, một khi dồn ép thì sẽ chạm đến ý nghĩ không nên có, tồi tệ biết bao.”
Anh ấy còn sợ tôi nghe không hiểu, chỉ vào biển hiệu quán bar sau lưng anh: “Nợ Phong Nguyệt, hiểu không? Bây giờ hình sự cũng như vậy, vợ chồng một bên chết đi, kẻ hiềm nghi lớn nhất luôn luôn chính là bên còn lại.”
Tôi hiểu ý của anh ấy, nhưng vừa nghĩ đến liền thấy tôi không có lỗi với Lữ Phúc Châu, là hắn ta có lỗi với tôi. Kết quả hắn vẫn đối xử với tôi như vậy, trong lòng có một nỗi căm hận không nguôi.
Cuối cùng ông chủ quán bar gọi điện thoại cho Tôn Thái Doanh, bảo cô ấy đưa tôi về.
Vài ngày sau, tôi vẫn đặt toàn bộ tinh thần và sức lực vào công việc, đồng thời cũng lưỡng lự giữa việc từ bỏ tranh giành mấy thứ đó với việc chiến đấu đến chết với Lữ Phúc Châu.
Đúng lúc tôi đang nóng ruột không biết phải lực chọn thế nào, Lữ Phúc Châu – người đã chiến tranh lạnh với tôi ba tháng – chủ động gọi điện thoại cho tôi, nói hắn ta nghĩ kĩ rồi, đồng ý li hôn, chia tài sản theo như tôi nói.
Hắn dự định đưa Lữ Bân về quê, cũng chuẩn bị dọn hết đồ đi, kêu tôi về cùng ăn một bữa cơm, sau đó đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn, rồi chuyển nhượng căn nhà đứng tên một mình tôi.
Giọng điệu hắn ta dịu dàng, dường như mang theo sự áy náy.
Điều kiện duy nhất chính là bảo tôi đưa chiếc gai đối phó với Trường Minh của bác sĩ Bạch cho hắn, lí do là sợ Trường Minh lại báo thù Lữ Bân, cũng coi như để cho Lữ Bân phòng thân.
Hắn ta nói chuyện một cách hợp lý, ngữ điệu thành khẩn.
Nhưng vào lúc hắn đưa ra đề nghị, vị trí hai tấm vảy rắn trên vai tôi đột nhiên đau âm ỉ.
Tôi không thể không sinh lòng cảnh giác, trực tiếp nói với Lữ Phúc Châu: “Sau khi trở về, tôi trả cái gai đó lại cho bác sĩ Bạch rồi. Thứ đồ đó rất quý giá, tôi không dùng tới, đương nhiên vật phải về với nguyên chủ.”
Đây là sự thật!
Trong giọng điệu của Lữ Phúc Châu dường như có chút tiếc nuối, nhưng cũng không nói nhiều, chỉ mời tôi sang, còn nói sẽ đến công ty đón tôi. Tôi nghĩ đến trong chiếc xe đó toàn là mùi rượu rắn luẩn quẩn không tan nên đã từ chối.
Lúc tôi bắt xe đến nơi, phát hiện trên bàn bày không ít món ăn, đều là do Lữ Bân làm.
Ở cửa đặt đầy thùng giấy to, bên trên viết địa chỉ, trông có vẻ như Lữ Phúc Châu thật sự muốn chuyển đi.
Chỉ là sau khi vào nhà, hai chiếc vảy rắn trên vai tôi càng ngày càng đau, thậm chí giống như bị kim đâm vậy.
Lữ Bân vẫn mặt mày cau có nhìn tôi, còn Lữ Phúc Châu thì gọi tôi qua ngồi.
Tôi thực sự không muốn ngồi chung bàn ăn với cha con nhà họ nữa, vì vậy tôi lấy "Thỏa thuận ly hôn" mới soạn ra, nói với Lữ Phúc Châu: "Ký đi, ký xong tôi sẽ đi ngay."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.