Nhân Tâm Như Xà

Chương 6:




Cuối cùng, nhân viên bảo vệ đi đến cửa sổ bên trái, cầm loa hét to vào mặt tôi một tiếng, lúc này tôi mới bừng tỉnh, vội vàng đảo mắt nhìn quanh, nhưng thân ảnh của Lữ Phúc Châu đã biến mất.
Bảo vệ còn hỏi tôi có phải say rượu hay không, trong xe toàn là mùi rượu.
Tôi hoàn toàn bị dọa đơ ra, không dám nói gì cả, tay chân tôi tê cứng, chậm rãi lái xe rời khỏi.
Vừa ra khỏi bệnh viện, tôi liền dừng bên vệ đường, xe phía sau vượt lên bên cạnh mắng tôi bệnh thần kinh. Tay tôi run rẩy, lấy máy tính ở ghế sau, run run mở camera giám sát lên, bắt đầu xem từ tối hôm qua lúc Lữ Phúc Châu và ba chồng uống rượu.
Lúc mở rượu không khác những gì tôi nhìn thấy.
Sau lần tôi ra ngoài lúc mười một giờ hơn, hai mắt ba chồng nhìn tôi không đúng lắm, có lẽ là uống rượu vào không nhịn nổi, trực tiếp đi tìm chai nước khoáng, chuẩn bị chiết rượu ra ngoài uống.
Lữ Phúc Châu đứng một bên khuyên ông ta, cũng không biết bọn họ đã nói những gì.
Ba chồng đang rót rượu vào chai, càng nghe càng mất kiên nhẫn, dường như ghét bỏ vòi rượu chảy quá chậm, thẳng thắn vặn nắp ra, hình như nói gì đó với Lữ Phúc Châu, Lữ Phúc Châu tuy mặt đầy vẻ không tình nguyện, nhưng vẫn vào nhà bếp lấy ra hai cái muôi múc canh to.
Một cái đè con rắn đen không nhúc nhích trong đống dược liệu, một cái dùng múc rượu.
Kỹ thuật của ba chồng rất tốt, dùng muôi múc canh rót rượu vào bình nước khoáng, vậy mà lại không đổ ra bao nhiêu.
Ông ta vừa múc vừa cầm muôi canh dùng sức gõ lên đầu con rắn đen, nói gì đó một cách hung dữ, thậm chí còn cầm muôi múc canh móc đầu rắn lên, cười ha ha nói chuyện với Lữ Phúc Châu, đoán chừng đang trêu chọc con rắn.
Ông ta vừa giỡn hớt vừa đắc ý nói gì đó, sau khi chai rượu được rót đầy, lúc này mới tiện tay đậy nắp lại, nói gì đó với Lữ Phúc Châu.
Hai cha con rõ ràng không mấy vui vẻ, nhưng Lữ Phúc Châu vẫn tiễn ông ấy ra cửa.
Nhưng ngay khi cha con bọn họ vừa ra ngoài, nắp bình rượu vừa đậy xong bỗng mở ra, con rắn đẩy nắp bò ra ngoài. Nhưng không biết vì sao, sau khi đầu rắn ló ra chỉ nằm nửa đầu trên miệng bình mà không hề bỏ chạy.
Vào lúc tôi cho rằng nó bị ngâm trong rượu quá lâu, chạy không nổi, thì Lữ Phúc Châu quay lại, thấy đầu rắn mềm oạch gác trên miệng bình, vội lấy chiếc muôi bên cạnh định ấn con rắn trở lại.
Anh ấy vừa tới gần, con rắn đột nhiên nhảy lên, trực tiếp nhảy vào miệng lữ Phúc Châu, vặn mình để chui vào trong.
Chỉ nhìn thôi mà tôi đã không nhịn được siết máy tính, hận không thể đưa tay vào giúp Lữ Phúc Châu kéo con rắn trong miệng anh ấy ra.
Hai tay Lữ Phúc Châu cũng ghì chặt lấy mình con rắn, nhưng cho dù anh ấy dùng sức thế nào cũng không kéo nổi, con rắn đó cứ như vậy mà từng chút chui vào người Lữ Phúc Châu.
Nhưng bụng của Lữ Phúc Châu lại không có gì thay đổi.
Ngay lúc đuôi rắn biến mất trong miệng Lữ Phúc Châu, anh ấy vặn đầu giống như một con rắn, mắt hình như nhìn qua cửa phòng ngủ, sau đó đậy nắp bình rượu lại.
Chuyện kì lạ là, sau khi anh đậy nắp, bên trong lại có một con rắn đen y như cũ, đang nhẹ nhàng uốn éo.
Mà “Lữ Phúc Châu” chậm rãi đi vào phòng ngủ.
Nghĩ đến sự nhiệt tình của anh ấy tối qua và con rắn chui và người anh ấy, tôi chỉ thấy toàn thân sởn gai ốc, từng cơn từng cơn lan xuống, cả người mơ hồ.
Ngón tay tôi run rẩy kéo camera, kéo đến lúc rạng sáng, “Lữ Phúc Châu” ra khỏi phòng ngủ, đứng ở phòng khách nhìn ảnh kết hôn của tôi và Lữ Phúc Châu rất lâu, thậm chí còn đưa tay sờ tôi đang mặc áo cưới, dường như nghĩ ngợi gì đó.
Qua rất lâu, mới xoay người rời đi.
Tôi xem mà vừa kinh hãi vừa hoảng sợ, nhưng vẫn từ từ kéo về sau.
Đến khi ba chồng đưa một cô gái quần áo không chỉnh tề về nhà, hai người đi thẳng vào phòng ngủ dành cho khách, con rắn đen trong bình rượu trên bàn dường như vặn vẹo nóng nảy không yên.
Tôi kéo camera về sau từng chút, mắt luôn nhìn chằm chằm vào con rắn đen trong bình rượu, nó dường như có oán hận rất lớn với ba chồng, ba chồng và người phụ nữ kia từ phòng ngủ đi ra, nó lập tức bơi sát bình rượu.
Cho đến sau khi tôi và ba chồng bọn họ tranh cãi, tôi cầm máy tính chuẩn bị ra khỏi nhà, ba chồng thoạt tiên múc rượu rắn uống cùng với người phụ nữ, hai người cứ uống cứ uống đến bất thường, bắt đầu mặc kệ tất cả làm xằng làm bậy trong phòng khách.
Trong camera, con rắn đen ở trong bình rượu vẫn luôn nhìn chằm chằm ba chồng và người phụ nữ kia, đến nỗi có mấy lần tôi phát hiện, con rắn đó nhìn hai cái camera qua lớp bình thủy tinh.
Hình như nó biết trong nhà có gắn camera?
Sau đó người phụ nữ không biết đã nói gì với ba chồng, ba chồng vậy mà không sợ chết mở vò rượu ra, một bên hả hê nói chuyện với người phụ nữ, một bên thò tay vào trong bình rượu, vớt con rắn đen kia ra.
Con rắn đã ngâm được nửa năm, yếu ớt vô lực trong tay ba chồng, ba chồng còn cầm đầu rắn hù dọa người phụ nữ.
Chọc cho người phụ nữ kia giả vờ sợ hãi, uốn éo như rắn lao vào vòng tay của ba chồng, hiếu kỳ đưa tay sờ thân rắn.
Ngay lúc hai người đang chơi đùa với thân rắn, con rắn đen đột nhiên thuận theo cánh tay ba chồng, vút cái lao qua nửa thân trên của ông ấy, quấn một vòng trên eo ông.
Chỉ thấy sau đó ba chồng đau đớn kêu lên một tiếng rồi ôm bụng dưới, người phụ nữ kia bị dọa hét lên muốn bỏ chạy, nhưng sau đó đã bị con rắn quấn lấy rồi chui vào trong cơ thể cô ta.
Máu tươi theo sự uốn lượn của con rắn, chảy xuống giữa hai ch ân cô ta.
Ba chồng sợ hãi hét lên, trực tiếp bỏ chạy, người phụ nữ kia giãy giụa vài cái, cầu cứu ba chồng, nhưng cơ bản không có ai quan tâm.
Tôi xem đến đây, chỉ cảm thấy lưng lạnh toát, nhưng sau đó thấy con rắn từ từ bò ra, kéo theo vết máu dài, biến mất ở cửa nhà.
Người phụ nữ vặn vẹo trên đất một hồi thì không thở nữa.
Xem xong, tôi cảm thấy cả người khó chịu, không biết là chuyện gì, cũng không biết làm sao.
Rõ ràng tôi nhìn thấy có một con rắn đen chui vào người của Lữ Phúc Châu, nhưng tại sao trong bình rượu còn có một con khác?
Tôi ôm máy tính suy nghĩ một hồi, trực tiếp gập máy lại, lái xe đến đồn cảnh sát quản lí khu vực, tìm cảnh sát Tần phụ trách vụ án nhà tôi, muốn đưa camera giám sát cho anh ấy xem.
Thậm chí nói với anh ấy, Lữ Phúc Châu chính là con rắn đó.
Nhưng khi tôi mở camera ra lần nữa, hình ảnh bên trong đã thay đổi, căn bản không có cảnh con rắn đen chui vào miệng Lữ Phúc Châu.
Chẳng qua chỉ là sau khi anh ấy tiễn ba chồng quay lại, ấn con rắn đang ngẩng đầu suýt chút nữa chạy ra ngoài và lại bình rượu, sau đó về phòng ngủ.
“Có thể là do lúc anh ấy đậy nắp đậy không chặt, dẫn đến việc sau đó nó chạy ra.” Cảnh sát Tần xem camera, nói với tôi, “Đã tìm được con rắn đó rồi, nó ở ngay dưới hầm thang máy nhà cô, bị đè bẹp dí.”
“Không thể nào, Lữ Phúc Châu anh ta chính là…” Tôi vội vàng muốn giải thích, nhưng cảnh sát Tần lại nhìn ra phía sau tôi.
Sau đó tôi liền nghe thấy giọng của “Lữ Phúc Châu” từ đằng sau truyền lại: “Anh làm sao?”
Lưng tôi lập tức lạnh run từng cơn, giống như có gì đó đang bò lên xương sống tôi.
Lữ Phúc Châu vẫn cười với tôi, đưa cho tôi một chiếc điện thoại mới: “Cái của em không phải giữ lại làm vật chứng rồi sao? Anh đến tìm cảnh sát Tần xin lại thẻ sim, nhân tiện chuyển tiền thuốc men ứng trước của ba cho cảnh sát.”
Anh ấy nói chuyện một cách có trật tự, cười ấm áp, còn thân mật dang tay ôm vai tôi, cười khổ nói với cảnh sát Tần: “Châu Cầm hôm nay bị hoảng sợ, trên người tôi lại có mùi rượu rắn, khiến cảnh sát Tần chê cười rồi.”
Cảnh sát Tần vậy mà lại cười với Lữ Phúc Châu, sau đó cho người đi lấy sim điện thoại của tôi.
Lữ Phúc Châu ôm tôi, còn hỏi cảnh sát Tần mấy câu về vụ án, lúc đó tôi mới biết, Lữ Phúc Châu và cảnh sát Tần có quen biết từ trước.
Mà cô gái đã chết, xác thực là “gái ngành”, đã thông báo cho người nhà rồi, nhưng không có ai chịu đến nhận dạng thi thể.
Cả quá trình tôi bị Lữ Phúc Châu ôm, nghe anh ấy bình tĩnh tự nhiên trao đổi với cảnh sát Tần, nhất thời không biết anh ấy là con rắn kia hay là Lữ Phúc Châu.
Cuối cùng, anh ấy còn yêu cầu được xem xác con rắn một chút, nói sợ bắt nhầm, trong khu chung cư còn rắn, dù sao thì anh ấy cũng tự tay ấn con rắn đó vào bình mà.
Việc này không tính là quá đáng, cảnh sát Tần cũng không từ chối.
“Em sợ rắn, cứ đợi ở đây đi.” Lữ Phúc Châu chu đáo bảo tôi ở ngoài, thậm chí còn nói với một nữ cảnh sát, “Làm phiền cảnh sát Văn ngồi với Châu Cầm nhà tôi một chút, cô ấy thật sự bị dọa hỏng rồi.”
Trước khi Lữ Phúc Châu đi, còn tận tay rót cho tôi một ly nước ấm, đưa đến trước mặt tôi: “Tay em lạnh quá, uống chút nước ấm đi, ngồi ở đây đợi anh. Không sao đâu, đừng sợ.”
Giọng điệu đó ấm áp đến nỗi giống như khi tôi và Lữ Phúc Châu ở bên nhau, lại như thể là một đôi vợ chồng già.
Trong chốc lát, tôi có hơi mơ hồ, rốt cuộc anh ấy là Lữ Phúc Châu, hay là con rắn đó?
Những Lữ Phúc Châu lại kéo tay tôi, để tôi cầm lấy ly nước, rồi cười nhắn nhủ cảnh sát Văn ngồi với tôi, lúc này mới đi cùng cảnh sát Tần xem xác con rắn.
Tôi cảm nhận được sự ấm áp của chiếc ly giấy trong lòng bàn tay, cảnh sát Văn cười nói Lữ Phúc Châu thật chu đáo.
Tôi ôm chặt ly giấy, cố nén nỗi sợ sởn tóc gáy xuống, sau khi trò chuyện với cảnh sát Văn một hồi, mới biết được, Lữ Phúc Châu và bên cảnh sát giao thiệp không phải là ít.
Công ty của anh ấy hiện là nhà tư vấn kỹ thuật về mặt an ninh bảo mật cho bên cảnh sát, mà Lữ Phúc Châu chính là chuyên viên kỹ thuật, có lúc sẽ giúp khôi phục camera giám sát, hoặc điều chỉnh cài đặt một số camera an ninh trật tự.
Tôi suy nghĩ, trước đây Lữ Phúc Châu quả thật từng nói với tôi, nhưng tôi không để ý.
Cũng chính là nói, con rắn đó nhập vào cơ thể Lữ Phúc Châu, hoàn toàn kiểm soát kí ức của anh ấy.
Nghi ngờ trong lòng tôi càng ngày càng sâu, đúng lúc cảnh sát Văn có việc bận, tôi liền lấy điện thoại mới mà “Lữ Phúc Châu” mua cho tôi ra, cài thẻ sim vào, cài đặt từng ứng dụng cần dùng.
Chiếc điện thoại giao cho bên cảnh sát, tôi đã dùng hơn hai năm rồi, chiếc mới này chính là cái tôi nhìn trúng, hai tháng trước vốn định mua, nhưng Lữ Phúc Châu xưa nay tiết kiệm, lại thêm tiền năm nay toàn bộ đều cầm về quê xây nhà cho ba chồng, anh ấy khuyên tôi có thể dùng thì dùng đi, đừng lãng phí, điện thoại bây giờ tựa tựa nhau, có gì hay ho để đổi đâu.
Con rắn kia thật sự đã thừa hưởng toàn bộ kí ức của Lữ Phúc Châu.
Đợi cài xong Wechat, tôi nhắn tin cho Tôn Thái Doanh ở công ty, hỏi cô ấy lần trước gặp phải chuyện kỳ lạ đó đã xử lý thế nào.
Nhớ một khoảng thời gian trước mẹ chồng cô ấy đến, sau đó cô ấy xin nghỉ mấy ngày, lúc đi làm lại vừa sảy thai vừa là mẹ chồng chết, chồng lại còn mất tích, nhưng cô ấy chỉ nói gặp phải chuyện kì lạ.
Cô ấy hỏi tôi đã gặp phải chuyện lạ gì, tôi định nói qua điện thoại, nhưng nghĩ đến sự thay đổi của hình ảnh trong camera giám sát trên máy tính, nên trực tiếp hẹn cô ấy gặp mặt nói.
Cô ấy hẹn tôi đến quán bar Nợ Phong Nguyệt, nói vừa hay người xử lý chuyện này chính là bạn của ông chủ quán bar.
Tôi liếc cảnh sát Văn một cái, nói với cô ấy tôi có việc gấp, để chìa khóa xe lại cho “Lữ Phúc Châu”, trực tiếp đón xe rời đi.
Trong chiếc xe đó mùi rượu rắn quá nồng, hơn nữa buổi sáng “Lữ Phúc Châu” từng lái, ai biết được anh ta có làm ra chuyện gì không.
Khi tôi đến Nợ Phong Nguyệt, Tôn Thái Doanh đã đến trước rồi, cô ấy vừa hư thai, lại gặp phải chuyện kinh khủng, tiều tụy đi không ít, thần sắc không tốt lắm.
Tuy vậy, trông dáng vẻ ông chủ quán bar rất quan tâm chăm sóc cô ấy.
Ngồi ở quầy bar, còn có một người tóc húi cua, khuôn mặt lạnh lùng, rõ ràng có thể nhìn ra được là một thanh niên không kiên nhẫn.
Tôi sợ “Lữ Phúc Châu” tìm đến, sau khi Tôn Thái Doanh giới thiệu với tôi, liền vội dùng tốc độ nhanh nhất để kể chuyện.
Tôn Thái Doanh nghe xong hoàn toàn kinh ngạc, cô ấy cùng chủ quán bar quay đầu nhìn thanh niên gọi là “bác sĩ Bạch”.
Bác sĩ Bạch dường như trầm tư một lúc rồi mới nói với tôi: “Nó không có ác ý với cô, có lẽ thật sự muốn cô giúp nó. Trước mắt xem ra cũng không có ác ý với chồng cô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.