Nhân Sinh Nếu Chỉ Như Lần Đầu Gặp Gỡ

Chương 86: Phiên Ngoại 15





—— Nụ hôn đầu tiên của em là của tôi.
Ánh mắt Tiểu Hải gắt gao nhìn chằm chằm Nguyễn Y Hàm, tuy rằng còn đang bốc hỏa, nhưng sau khi trải qua nụ hôn này, tựa hồ bình ổn không ít.
Nguyễn Y Hàm vuốt ve môi mình, không thể tưởng tượng khiếp sợ nhìn Tiểu Hải.
Nàng......!Nàng hôn mình?
Tiểu Hải vừa rồi là bị lòng đố kị làm cho choáng váng đầu óc, trong lúc nhất thời mất đi lý trí mới dám đi hôn Nguyễn Y Hàm, mà hiện giờ, tim nàng đập lợi hại, đôi mắt cũng ê ẩm.
Tại sao cô lại kinh ngạc như vậy? Cô không thích nàng sao? Không thích nàng vì cái gì phải luôn ghen tuông?
A Hàm......
Một sự trầm mặc lâu dài.
Qua không biết bao lâu, Nguyễn Y Hàm cứng rắn xoay người, "Về nhà đi."
Bây giờ tim cô đập như sấm, đầu muốn nổ tung, căn bản cũng không biết đối mặt với Tiểu Hải như thế nào.
Này......! Không giống như tưởng tượng của cô về nụ hôn đầu tiên, không phải là cô nên chủ đạo mạnh mẽ đè nặng Tiểu Hải, hoặc là trong một hoàn cảnh đặc biệt lãng mạn, không ngừng hôn nhau sao?
Sao lại biến thành Tiểu Hải áp chế cô?
Có điểm khó chịu, lại.........!Không thể không thừa nhận, trong lòng Nguyễn Y Hàm có một tia mừng thầm, nếu không phải Tiểu Hải ở phía sau, cô đều muốn nhảy dựng lên!
Cô liền biết, cô có mị lực vô hạn!
Tiểu Hải mới không đi thích cái gì tiểu bạch kiểm! Nàng thích chính là mình, là Nguyễn Y Hàm cô!
Tiểu Hải nhìn cô, "A Hàm......!"
Nguyễn Y Hàm lạnh như băng: "Về nhà."
Cô thật sự muốn nỗ lực khắc chế chính mình không cần cười ra tới, chuyện hôm nay, vốn có điểm mất mặt, Nguyễn Y Hàm cảm giác mình phải xuất ra một chút uy nghiêm.
Trở về A Hàm gọi điện cho chú Vương Lâm.
Dù sao hai người đều uống rượu, phải tìm tài xế đón một chút, bắt taxi gì đó, cô cảm thấy không sạch sẽ lắm.
Cửa sổ xe buông xuống, Nguyễn Y Hàm thổi gió lạnh, trong lòng ngâm nga khúc nhạc nhỏ.
Tiểu Hải là thích cô...!Với tính cách kia của nàng mà còn phải cưỡng hôn, cô có bao nhiêu đáng yêu, làm nàng thích như vậy không thể kềm chế, cũng không sợ mình nổi giận với nàng sao?
Nàng có muốn mình ngay lập tức nói thích nàng hay không?
Vậy không phải các nàng thành yêu sớm sao?Nó sẽ không ảnh hưởng đến việc học tập của Tiểu Hải chứ?
Ai nha, hẳn là sẽ không đi, cùng lắm thì giống như lúc thi trung học, cô cũng hảo hảo học tập, cùng Tiểu Hải biến thành học sinh giỏi không phải là được rồi sao?
Nguyên lai......!Lưỡng tình tương duyệt là loại cảm giác này.
Nguyễn Y Hàm sờ sờ môi mình, trái tim đều đập muốn nổ tung, cảm giác vừa rồi.........!Chân thật chạm vào tốt hơn nhiều so với trong mộng.
Tiểu Hải thỉnh thoảng nhìn Nguyễn Y Hàm, trong lòng ngũ vị đan xen.
A Hàm ngồi ở bên phải, nàng ngồi ở bên trái.
Hai người cách nhau một khoảng.
Trước kia khi các nàng lên xe, hoặc là nắm tay, hoặc là nàng dựa vào A Hàm.
Nhìn bộ dạng lạnh như băng của cô......!Là tức giận sao?
Người kiêu ngạo như cô, làm sao có thể cho phép mình bị cưỡng hôn?
Nếu không phải vì tình cảm từ nhỏ đến lớn, có lẽ......!Cô đều sẽ không muốn nói chuyện với mình nữa đi?

Hai đứa nhỏ, hoàn toàn có hai loại tâm trạng khác nhau.
Sau khi về đến nhà, Nguyễn Y Hàm liền đi tắm rửa, trên người cô đều là mùi thuốc lá cùng mùi rượu, cảm giác chính mình cũng không chịu nổi.
Tiểu Hải trầm mặc chờ đợi, lúc này trong lòng đã chạm đến đáy cốc, nàng tưởng tượng A Hàm đi tắm rửa, có lẽ chính là vì rửa sạch đi dấu vết trên miệng.
Nhưng nàng không hối hận.
Tiểu Hải hít một hơi thật sâu.
Có lẽ vẫn là quá nhanh.
A Hàm lập tức vô pháp tiếp thu.
Nhưng nàng có thể chờ, cho dù là......!Mặt dày mày dạn ăn vạ cô, nàng cũng sẽ không rời đi.
Tiểu Hải ở trong phòng ngủ khó chịu muốn nổ tung.
Nguyễn Y Hàm trong phòng tắm ngâm nga tiểu khúc, bôi sữa tắm trơn trượt từ trên người đến dưới thân, làm cho mình thơm ngát, lúc rửa mặt, cô còn vuốt môi cười nhộn nhạo thật lâu.
Quả thực, nếu không phải đang trong phòng tắm, Nguyễn Y Hàm đều phải ở bên trong múa một bài sâm ba.
Ai nha.
Tiểu Hải thật sự thích cô.
Thích đến không thể kiềm chế.
Nguyễn Y Hàm che mặt, sau khi cô tắm rửa sạch sẽ liền nhìn chính mình trong gương, tay lại sờ sờ môi mình, đó là hương vị gì? Thạch trái cây sao?
Chuyện tối nay làm cho A Hàm quá mức hưng phấn, hơn nữa trong lòng cô còn có các loại tính toán nhỏ, trong lúc nhất thời không có bàn bạc tốt, không biết đối đãi với Tiểu Hải như thế nào, liền dứt khoát tiếp tục lạnh mặt.
Tiểu Hải tắm rửa xong đi ra sấy khô tóc, nhìn Nguyễn Y Hàm đang nằm trên giường bọc tóc đi tới, đồng dạng sấy khô tóc cho cô.
Có điểm mệt, có điểm hưng phấn.
Chuyện vẫn để trong lòng cứ như vậy ai cũng không ngờ tới đột nhiên phá vỡ, dưới sự xoa bóp của Tiểu Hải, Nguyễn YHàm ngủ thiếp đi, cô thậm chí còn giống như thổi bong bóng, miệng đô đô chu ra.
Tiểu Hải nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, nàng đắp chăn cho cô, nhẹ nhàng nói bên tai cô.
"A Hàm, tôi thích em, rất thích rất thích rất thích rất thích......!"
Nàng nên thổ lộ trước, không nên không được sự cho phép của cô đã hôn cô.
Chỉ là............!Nàng khống chế không được chính mình.
Nhớ rõ trước kia ba ba đã từng nói với nàng, trong lòng mẹ nàng có một loại dục vọng chiếm hữu và khống chế mãnh liệt, ngay cả hắn cũng sợ hãi.
Nàng lúc ấy còn không hiểu, thậm chí có một chút phản cảm.
Hiện tại nhìn xem, nàng cũng là như vậy.
Nguyễn Y Hàm đại khái đã gặp gỡ Tiểu Hải trong mộng.
Cô lại mơ thấy biển hoa một lần nữa.
Giữa bụi hoa, Tiểu Hải nằm ở đó, một chiếc váy dài màu đỏ đá quý siêu cấp gợi cảm, gió thổi qua,hoa đào trong mắt nở rộ, nàng ngoắc ngón tay, khéo léo cười thản nhiên: "A Hàm, tới ~"
......
A Hàm chết một lần trong mộng.
Lúc này đây, đại khái chính là mộng xuân chân chính.
Âm thanh trong mộng, nàng nhíu mày, nàng than nhẹ, nàng nắm chặt bàn tay phía sau lưng......
Nguyễn Y Hàm thấy rõ ràng, cô vì hình ảnh đó mà chìm đắm, theo nàng — phập phồng nặng nề trầm luân.
Hoàn toàn không biết.
Một đêm kia, Tiểu Hải không có ngủ, ban đêm, hết lần này đến lần khác ngắm nhìn bộ dáng A Hàm, đầu ngón tay nhẹ nhàng miêu tả lông mày của cô.
Nàng lo được lo mất......
Sợ A Hàm sẽ thật sự vĩnh viễn như vậy không để ý tới nàng.
Ngày hôm sau, Khương Trăn Nguyệt đến nhà ăn cơm.
Vừa thấy A Hàm cùng Tiểu Hải vẫn như cũ không có khôi phục, nàng có điểm khó hiểu, đá Nguyễn Y Hàm một cước: "Sao vậy, còn tức giận à?"
Không đến mức đó đi, A Hàm, ghen tuông lớn như vậy sao?
Nguyễn Y Hàm lười biếng nằm trên ghế, nhìn như không thèm để ý, trên thực tế là ở đó lật xem tri thức.
Từ sau khi quen biết Tiểu Hải, cô đã không còn khả năng đứng thẳng người.
Trước tiên nói học tập đi, vậy khẳng định không phải là cùng một cấp bậc, tay mơ có hăng hái nỗ lực đến đâu cũng không đuổi kịp đại thần thiên phú dị bẩm.
Còn những kỹ năng khác? Tiểu Hải của cô thậm chí có thể nói là tinh vi, cô không biết Tiểu Hải đều sẽ biết.
Lại nói năng lượng cùng thể lực......
Trước kia cô cảm thấy thể lực của mình rất tốt, như thế nào tối hôm qua lại để cho Tiểu Hải làm cho không nhúc nhích được? Giao diện của cô hiện tại vẫn còn tin tức mới tìm kiếm.
Cái gì là T, cái gì là P.
Cái gì là công, cái gì là thụ.
Cái gì là 1, cái gì là 0.
Điều tra nửa ngày, Nguyễn Y Hàm đã có ý định, cô cảm thấy biệt danh WeChat của mình đại khái có thể đổi thành.
—— Cường công T đại mãnh 1.
Cường công T đại mãnh 1 Nguyễn Y Hàm còn đắm chìm ở suy nghĩ của chính mình, Khương Trăn Nguyệt nhìn bộ dạng tự kỷ của cô lười để ý tới, nàng đi qua xem Tiểu Hải: "Tại sao không đi học?"
Tiểu Hải không hé răng, nàng nhìn nhìn Nguyễn Y Hàm, vành mắt phiếm hồng.
Cô đã một ngày không nói chuyện với nàng, vẫn luôn cầm điện thoại xem gì đó, không biết có phải đang nói chuyện phiếm với cô gái nào hay không.
Khương Trăn Nguyệt thở dài, nhìn Tiểu Hải như vậy có chút đau lòng, "Đi thôi, đi ra ngoài tản bộ."
Tiểu Hải gật đầu, nàng cũng không muốn ở trong phòng đợi, quá khó chịu.
Nguyệt Nguyệt dẫn Tiểu Hải đến quán cà phê.
Vốn một đường đi tới, trạng thái của Tiểu Hải đã tốt hơn một chút, nhưng sau khi gọi một ly kim quất, nàng nhìn đồ uống không biết lại nghĩ tới cái gì, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống.
Ai u.
Khương Trăn Nguyệt nhìn Tiểu Hải: "Tình cảm thật sự không phải chuyện tốt."
Trước kia nàng nhìn Tiểu Hải lạnh lùng yên lặng, đối với ai cũng duy trì khoảng cách, hơn nữa hình như không có chuyện gì có thể khiến Tiểu Hải để ý, cho dù bị người khi dễ cũng không có phản ứng, vẻ mặt lạnh nhạt.
Nhưng hiện giờ, lại bởi vì Nguyễn Y Hàm có thể làm cho nàng yếu ớt như vậy.
Tiểu Hải cúi đầu: "Cô ấy tức giận."
Nàng cũng không thể nói với Nguyệt Nguyệt rằng nàng cưỡng hôn A Hàm.
Tức giận?
Khương Trăn Nguyệt ăn một ngụm khoai tây chiên: "Cậu tập quen là được, cậu ấy là điển hình của tính cách nhị thế tổ được sủng ái, một năm 365 ngày, đại khái 300 ngày đều tức giận."
Tiểu Hải:......
"Tôi chính là cùng cậu ấy cởi truồng lớn lên."
Khương Trăn Nguyệt nhìn Tiểu Hải: "Tính cách của cậu ấy chính là như vậy, rõ ràng là một em gái mềm mại nhuyễn manh, còn hết lần này tới lần khác không biết lấy đâu ra tự tin, cảm thấy mình là đệ nhất nữ nhân của vũ trụ."
Tiểu Hải:......
Tuy rằng không muốn nói như vậy, nhưng nàng nghe thấy Nguyệt Nguyệt mắng A Hàm thật sự có chút hả giận.
"Ai nha, được rồi, Tiểu Hải không phải chỉ là chút chuyện nhỏ sao? Cậu cứ để A Hàm tự mình rối rắm là được, chút tâm tư của cậu ấy đừng nên để ý."
Khương Trăn Nguyệt vẫy vẫy tay: "Còn có khoảng thời gian cậu bị thương, bộ dáng trung khuyển tình nồng mật ý cẩn thận hầu hạ cậu, cậu còn lo lắng cái gì? Đừng nói là cậu ấy ghen tuông mù quáng, dù cậu có thật sự thích người khác, cậu ấy cũng chỉ biết anh anh anh khóc thút thít, sao có thể thật sự nỡ không cần cậu."
Tiểu Hải nhìn Khương Trăn Nguyệt, một khắc kia, nàng thật sự cảm giác Nguyệt Nguyệt toàn thân không có chỗ nào không phát sáng.
Đôi khi, con người chính là như vậy.
Dù thông minh đến đâu cũng sẽ hỗn loạn khi rơi vào tình cảm.
Người ngoài cuộc tỉnh táo.
Nguyệt Nguyệt nhìn sâu sắc hơn nàng.
Hai người tâm tình tốt hơn một chút.
Khương Trăn Nguyệt thuận tiện nói với Tiểu Hải về quan điểm tình yêu: "Tuy rằng tôi chưa từng nói qua, Tiểu Hải, nhưng mấy năm nay, bạn bè bên cạnh thật đúng là đã nói qua, mọi người đều nói tình yêu vườn trường sẽ không lâu dài, tôi cảm thấy chúng ta đều quá ngây thơ, không biết đối đãi với tình cảm như thế nào."
Tiểu Hải gật gật đầu, nàng hôm nay đột nhiên cảm giác một lần nữa nhận thức Nguyệt Nguyệt.
Trước kia.........!Nàng đối với Khương Trăn Nguyệt là có chút tâm tư.
Cũng bởi vì ngày mưa lớn đó, sau khi A Hàm đi cứu bầy mèo con lưu lạc trở về, ánh mắt Khương Trăn Nguyệt nhìn cô quá mức nóng bỏng, cho nên nàng canh cánh trong lòng.
"A Hàm là một cô gái tốt, đôi khi cậu ấy rất ngạo kiều, hãy cho cậu ấy chút thời gian."
Đi theo Nguyệt Nguyệt ra ngoài, Tiểu Hải thả lỏng rất nhiều, thần kinh cũng còn không căng thẳng nữa.
Bọn họ đi dạo hơn nửa ngày, thậm chí còn đi xem một bộ phim chiếu rạp mới nhất.
Mà Nguyễn Y Hàm ở nhà.
Cô ngồi trên giường, cực kỳ phẫn nộ.
Trương Thiên bên kia cùng Uông Uông đều gọi điện hẹn cô chơi đùa, tất cả cô đều cự tuyệt, trong lòng quả thực tức giận.
Tiểu Hải đâu??!!!
Người đâu????
Liền như vậy không chịu trách nhiệm sao???
Cưỡng hôn cô bây giờ lại tự mình ra ngoài ném cô ở nhà một mình????
Lương tâm của nàng không đau đớn sao???
Có phải trước kia cô đối với nàng thật tốt quá hay không???
Lúc này mới làm Tiểu Hải có ảo giác cho rằng cô là một tiểu khả ái mềm mại thích bị khi dễ????
Nguyễn Y Hàm thực phẫn nộ.
Thời gian một buổi chiều này, cô đều dùng để gia tăng sự phẫn nộ.
Buổi tối khi Tiểu Hải trở về, trong tay xách theo vài cái túi, nàng cố ý mua quà tặng cho Tố Vân và Nguyễn Niên.
Nguyễn Y Hàm lại bắt đầu kiêu ngạo, nói cái gì cũng sẽ không đi phòng khách chủ động gặp Tiểu Hải.
Cô ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo chờ Tiểu Hải tới dỗ dành cô.
Đợi nửa ngày, cũng không đợi được người tới.
Ngược lại trong phòng khách, truyền đến tiếng cười nói vui vẻ của một nhà ba người.
Ánh mắt Tiểu Hải rất tốt, nàng chọn cho Tố Vân một cái khăn lụa, nàng chọn khăn lụa này là có ý tứ riêng, bởi vì mấy buổi sáng hôm trước.........! Nàng đều nhìn thấy dấu dâu tây trên cổ dì Tố Vân, nàng cảm giác như vậy có thể che chắn một chút.
Nàng chọn cho Nguyễn Niên một cây bút máy, cây bút này không đáng giá bao nhiêu, chỉ là thuận tiện lại dễ sử dụng.
Hai người được dỗ cười không khép miệng lại được, Tiểu Hải nhìn vào trong phòng, Tố Vân biết tâm tư của nàng, hướng nàng chu chu môi, hạ giọng nói: "Mau đi dỗ dành nó."
Không phải là muốn dỗ dành sao?
Trong tay Tiểu Hải cầm một sợi dây chuyền, đây là nàng một đoạn thời gian trước đã thiết kế, đặt làm, thời điểm hôm nay cùng Nguyệt Nguyệt đi lấy, Nguyệt Nguyệt quả thực hâm mộ cực kỳ: "Tiểu Hải, cậu làm bạn gái cũng quá trâu bò đi, còn tự mình thiết kế tín vật định tình?"
Tín vật định tình...
Thời điểm đẩy cửa vào, tim Tiểu Hải đập gia tốc.

Vài giây trước khi nàng tiến vào.
Nguyễn Y Hàm nghe được tiếng bước chân, vội vàng từ trên sàn nhà đứng lên, cô chạy đến trước cửa sổ, một cước cong lên, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bày ra một tư thế vừa u buồn vừa mỹ lệ.
Tiểu Hải vừa tiến vào thấy Nguyễn Y Hàm như vậy trong lòng có chút khó chịu, nàng chậm rãi đi tới, "A Hàm." Bàn tay trống rỗng, Tiểu Hải túm lấy góc áo Nguyễn Y Hàm.
Trước kia thời điểm hai người cãi nhau, A Hàm đã đáp ứng nàng, vô luận như thế nào cũng sẽ không bỏ rơi nàng, phát giận đến đâu cũng sẽ không để nàng một mình.
Quả nhiên, tiếng kêu mềm mại này.
Khuôn mặt Nguyễn Y Hàm tuy rằng còn cứng ngắc, nhưng độ cong hòa hoãn đi rất nhiều, mặt cô không chút thay đổi nhìn Tiểu Hải: "Làm gì?" Tiểu Hải nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, "Em nhắm mắt lại đi."
Nguyễn Y Hàm:!!!
Ngọa tào, không phải còn muốn hôn cô chứ, cô sẽ không đáp ứng nàng! Tiểu Hải xem cô là cái gì? Muốn hôn liền hôn? Cô vẫn còn đang tức giận!
Phẫn nộ suy nghĩ như vậy, Nguyễn Y Hàm vẫn chậm rãi nhắm mắt, bởi vì khẩn trương, cô theo bản năng liếm liếm môi, nuốt một ngụm nước miếng.
Tiểu Hải nhìn bộ dạng đáng yêu của cô, đột nhiên nở nụ cười, trái tim vẫn căng thẳng liền thả lỏng.
Đúng vậy, nàng sợ hãi cái gì.
Đây là A Hàm.
Là A Hàm chưa bao giờ rơi lệ, nhưng lại có thể vì nàng khó chịu mà thương tâm.
Là A Hàm từ nhỏ đến lớn đến cơm đều đưa tới tay ai cũng không hầu hạ, lại bởi vì nàng bị thương ngày đêm chiếu cố nàng ngay cả mắt cũng không chớp.
Là A Hàm một ngày cũng không chịu nhàn rỗi ở nhà nhưng vì ở bên cạnh nàng, hơn nửa năm cũng không ra ngoài.
......
Nguyễn Y Hàm vốn tim đập như sấm chờ mong, nhưng đợi nửa ngày, trên môi không có động tĩnh, ngược lại trên cổ hơi lành lạnh.
Cô mở mắt ra, cúi đầu nhìn thấy.
Trên cổ, được Tiểu Hải đeo một sợi dây chuyền chữ R.
Sợi dây chuyền rất tinh xảo, chữ R kia có chút phong cách nghệ thuật.
Nguyễn Y Hàm nhìn thấy khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng lập tức cô lại xụ mặt: "Uy uy uy, làm gì vậy?" Cô là loại người có thể dùng phú quý để mua chuộc sao?
Con ngươi đen như mực của Tiểu Hải nhìn chằm chằm cô, ánh sáng trong mắt quả thực làm trong lòng A Hàm gợn sóng, nàng nhìn chằm chằm cô trong chốc lát rồi duỗi tay ôm lấy Nguyễn Y Hàm: "Đây là tín vật định tình, A Hàm, tôi yêu em."
Ở độ tuổi này, rất ít người sử dụng từ "Yêu" để thổ lộ.
Hầu hết đều dùng chữ "Thích".
Nguyễn Y Hàm vốn ngạo kiều tràn đầy còn làm giá, nhưng khi nghe được chữ yêu này, đều ngây ngẩn cả người.
Tiểu Hải ôm cô, dán đầu vào gương mặt cô, nhỏ giọng nói: "A Hàm, kỳ thật từ nhỏ đến lớn, tôi không phải thực vui vẻ." Đây là lần đầu tiên nàng nói với người khác về suy nghĩ của mình.
Nguyễn Y Hàm cảm thấy đau đớn, đưa tay ôm lấy nàng.
Tiểu Hải sâu kín, "Trước kia tôi từng xem qua một câu nói của Miyazaki Hayao, ông ấy nói luôn có một người xuất hiện, làm bạn tha thứ cho tất cả những khó khăn mà cuộc sống trước đây đối với bạn.
A Hàm, em chính là người đó."
Đừng không cần nàng.
Cũng đừng rời khỏi nàng.
Càng không được phép đi hôn người khác.
Trong lòng Nguyễn Y Hàm nổi lên một mảnh ẩm ướt,cô dùng sức ôm lấy Tiểu Hải, tư thế khom lưng của Tiểu Hải thật sự khó chịu, nàng dứt khoát ngồi trên đùi Nguyễn Y Hàm, nàng nhìn ánh mắt của cô, "Em......!Thích tôi không?"
Thích không?
Nguyễn Y Hàm nhìn chằm chằm nàng một lát, nhẹ giọng nói: "Nhắm mắt lại.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.