Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 52: Không Hiểu Sao Lại Đánh Nhau 2





Người xung quanh nghị luận sôi nổi còn Lâm Phàm và Vương Minh Dương lại đang giống như liều chết với nhau vậy.
Ngay cả nội tâm hai gã thuộc hạ của hắn cũng giống như một đầm nước chết, tính tình bướng bỉnh của ông chủ con mẹ nó lại đến nữa rồi.Đối với ông chủ này, bọn họ thật lòng ủng hộ, tuy rằng bá đạo nhưng lại nghĩa khí.
Ai đối với hắn thật lòng thật ý thì hắn đối với người đó tốt đến mức làm cho người đó cảm thấy thế giới này đến cả cha mẹ cũng không tốt bằng hắn.Bộp!Lúc này, Vương Minh Dương cầm chiếc hộp lên, đặt vào trong ngực Lâm Phàm: "Hôm nay anh phải thu tiền này cho tôi, chúng ta đi.”Vương Minh Dương không muốn nói thêm gì nữa, sau khi nhét hộp tiền vào trong ngực Lâm Phàm thì quay đầu rời đi.Lâm Phàm nhìn cái hộp trong ngực, nội tâm cũng sắp sụp đổ rồi, nhưng bách khoa toàn thư chính là thứ đồ chơi lừa người.Giờ phút này, Lâm Phàm lập tức túm lấy Vương Minh Dương: "Tôi không có khả năng nhận số tiền này, anh cầm về đi.”"Anh buông tay ra cho tôi." Vương Minh Dương khẽ cáu, chỉ tay vào mặt Lâm Phàm nói."Anh cầm đi cho tôi." Lâm Phàm cũng không sợ, cũng chỉ vào mặt Vương Minh Dương nói."Vương tổng..." Hai thủ hạ nhìn thấy Vương tổng bị người ta đối xử như vậy thì đương nhiên không thể nhịn được."Các người đứng lại hết cho tôi, việc này không liên quan đến các người.

Mặc kệ phát sinh chuyện gì, hai người các anh đều thành thành thật thật đứng ở đó cho tôi, có nghe thấy không." Vương Minh Dương bá đạo nói."Vâng." Hai thủ hạ gật gật đầu, bọn họ biết Vương tổng nói một là một, cho dù lát nữa trời long đất lở, trừ khi Vương tổng mở miệng còn nếu không thì bọn họ vẫn phải đứng."Tôi sẽ nói lại lần cuối cùng, anh buông tay cho tôi, tiền này tôi sẽ không nhận lại." Vương Minh Dương nói."Anh lấy tiền đi rồi thì tôi sẽ buông tay, bằng không hôm nay tôi sẽ không để anh đi." Số tiền này đối với Lâm Phàm mà nói thật sự là quá tốt, nhưng cầm cũng không có mạng để tiêu.
Nếu Vương Minh Dương này không mang đi, không phải là muốn mạng của mình sao."Anh bị bệnh à, hay là muốn đánh nhau đây hả?" Vương Minh Dương nổi giận.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp loại chuyện này.
Điều này trong mắt Vương Minh Dương là hoàn toàn không nể mặt."Con mịa nó, anh có phải bị điên không đấy, tôi không cần tiền này của anh.
Anh nhất định phải đưa cho tôi làm gì, là do tiền anh nhiều đến mức không có chỗ tiêu hay là anh muốn đánh nhau đây hả." Lâm Phàm cũng tức giận đáp.Mẹ kiếp, mình là người thành thật cũng không được sao?Đổi nghề xem bói, không có việc làm ăn gì khác.
Bây giờ có khoản tiền khổng lồ đầu tiên đến tay thì lại không thể lấy.
Con mịa nó, chuyện này không bực mình hay sao."Được! Trâu bò! Được lắm! Anh không đánh thì là là cháu trai tôi, còn không thì nhận tiền ngay cho tôiVương Minh Dương không tin được là có người dám động đến hắn."Chỉ cần tôi đánh anh thì anh sẽ thu tiền lại có đúng không?" Lâm Phàm nói."Không sai, nhưng anh dám sao...."Bốp!Trong nháy mắt, Lâm Phàm đã ra tay, một quyền trực tiếp đấm vào hốc mắt của Vương Minh Dương.
Vương Minh Dương lúc này nghệt mặt ra, dường như không nghĩ tới đối phương thật sự dám đánh hắn.Một quyền đấm ra, Vương Minh Dương có ngay một con mắt gấu trúc."Anh....""Tôi đã đánh rồi, hiện tại thu tiền lại cho tôi đi." So sánh với tính mạng của mình, đánh đối phương một quyền thì tính là gì.Bốp!Đúng lúc này, trong mắt Lâm Phàm đột nhiên xuất hiện một nắm đấm to bằng bao cát."Con mịa nó, dám đánh lén ông."Giờ khắc này, Lâm Phàm hoàn toàn nổi giận, tên này quá âm hiểm.
Sau đó hắn lại nện một quyền vào một con mắt khác của Vương Minh Dương.
Trong nháy mắt biến thành hai cái mắt gấu trúc."Anh dám đánh tôi.""Tôi đánh đấy, ai sợ ai chứ, tiền này anh phải đem đi cho tôi.""Mẹ kiếp, hôm nay tôi sẽ không cầm, có gan thì anh gi3t chết tôi đi." Vương Minh Dương và Lâm Phàm lao vào đánh nhau."Tôi liều mạng với anh....""Ai cũng không được xen vào.

Chuyện hôm nay chỉ là chuyện của tôi và hắn ta, các người đều cút sang một bên hết cho tôi.".....Giờ phút này, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Chuyện phát sinh đến mức này đã vượt ngoài dự đoán của bọn họ.Trên thế giới này sao lại có người như vậy cơ chứ...Không phải chỉ là tiền thôi sao, anh không lấy thì có thể cho bọn tôi mà.“Tên khốn, còn dám đánh vào mắt tôi à.”Binh!Lúc này, hai người Lâm Phàm và Vương Minh Dương vẫn cùng một chỗ đánh nhau, anh một quyền, tôi một quyền, đánh quên cả trời đất.Điền Thần Côn trong lòng như sụp đổ, đây là loại tình huống gì đây, không phải là một trăm vạn sao, vì cái gì lại không chịu nhận lấy chứ.Nhưng làm sao Điền Thần Côn có thể biết rằng nếu Lâm Phàm dám nhận, chắc chắn sẽ bị đánh chết tại chỗ.Đây hết thảy là do Lâm Phàm tự tạo nghiệt.Nếu lúc đó ở trên Weibo không có ghi miễn phí xem bói thì lúc này Vương Minh Dương đưa tới 100 vạn như vậy.
Lâm Phàm chắc chắn sẽ thu vào trong túi rồi, thế nhưng bây giờ lại không thu được..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.