Nhân Sinh

Chương 7: Lật Cờ




Ngày đầu tiên làm việc tại phòng trù, Cam Dung đã thể hiện được tài năng dở tệ của mình
Dở tệ quá
Đây là cảm xúc của hầu hết các vị sư huynh
Cam Dung: "Tại sao nấu vẫn cháy?"
Á Sâm:"Sư đệ, nhỏ nhỏ lửa, nhỏ nhỏ lửa"
1 tháng sau
A Câm thử đồ ăn
A Câm:"......" Ra sức nôn ọe, mặt mày tái xanh, vóc dáng vốn to cao cứ như bị khoét đi một chút, trở nên gầy hơn
A Câm:"....."
Ta sẽ không bao giờ ăn món ăn y làm nữa
Cho dù vậy, đồ ăn của Cam Dung có thể dùng để giảm béo rất tốt
Ví dụ như:
Á Sâm ăn thử trứng rán
Á Sâm"....." lơ quơ đi xung quanh, nói mơ hồ
A Câm lay lay hắn, mặt kinh hoàng nhìn vào dĩa trứng rán như nhìn thấy đại địch
Sau vụ việc đó..... Á Sâm gầy đi vài kí
Buổi tối
Cam Dung ngồi xuống góc lều, khẽ nhắm mắt lại
Trong phút chốc, một bãi cỏ xanh tươi lại hiện lên, nam nhân mặc huyền y vẫn giữ nụ cười nhìn về phía Cam Dung
"Thế nào rồi?"
Cam Dung "Dở tệ đến mức không ăn nổi"
Nam nhân gật đầu "Ta nhìn cũng biết, ngươi thật sự là bất tài trong bất tài"
Cam Dung thở dài
Nam nhân cười khan vài tiếng
"Nếu ngươi bái ta làm sư thì ta có thể xem xét việc dạy ngươi tu luyện "
Tu luyện
Cam Dung nhìn y
Đối với hắn
Tu luyện đã là một khái niệm xa vời
Những ngày ở Đệ Ngũ Phong, cùng với Á Sâm và A Câm hắn cảm thấy rất vui
Thật ra hắn cũng không hứng thú gì với tu luyện
Nhưng hắn thấy tiên nhân là một khái niệm mới mẻ
Nhưng bây giờ trong mắt hắn
Tiên nhân hay không, cũng chỉ là tiên nhân thôi mà
Lòng dạ cũng như phàm nhân
Có ghén ghét, có ghen tị, có ngưỡng mộ, cũng có tự cao
Không một kẻ nào trong mắt hắn rũ bỏ hết tạp chất
Đối với hắn
Những kẻ tự xưng thiên tài... hoặc tiên nhân kia
Cũng không khác gì phàm nhân cả
Bên ngoài tươi đẹp, bên trong mục nát
Nam nhân khẽ ngẩn đầu
" Ta gọi là Liên, Liên trong hoa Liên, gần bùn mà không dính bùn, Cam Dung, sẽ có ngày, ngươi sẽ khao khát sức mạnh đến mức phải cầu xin ta, và ta... sẽ chờ ngày đó"
Cam Dung không nhìn y nữa, nhắm mắt lại rồi biến mất khỏi đây
Liên khẽ cười khẩy
" Cam Dung, Cam Dung, Cam Lộ giáo dục ngươi rất tốt, tốt đến mức ta phải chổng mắt mà nhìn"
"Ngươi dần dần đã giống y hệt cô ta, giống đến nỗi chính ngươi cũng không biết"
"Nhưng đáng tiếc, ngươi là ngươi, cô ta là cô ta "
"Ván cờ này vẫn chưa lật đâu, và lúc nó lật, ta không tưởng tượng nó sẽ thú vị đến mức nào"
"Cam Lộ à Cam Lộ, ngươi thật sự rất đáng sợ"
"Ngay cả bản tọa cũng sợ ngươi rồi"
Hắn cười khan vài tiếng, rồi ngừng bặt
Đệ Thập Nhị Phong
Ở một góc khuất
Nữ tử hồng y ngồi nhai kẹo, ánh trăng chỉ phản phất một nửa gương mặt, nàng khẽ nghiêng đầu
"Tuyệt, đêm nay rất đẹp"
Bóng đen bên cạnh mỉm cười
" Quả thật rất đẹp"
Cam Lộ mỉm cười, cầm chiếc chuông lên
"Rất đẹp"
"Người rất thích chiếc chuông vàng này sao?"
"Ân, ta có đưa cho A Dung 1 cái đấy"
"Vậy sao...... ta hiểu "
Tuyệt gật đầu, rồi từ từ tan biến
Cam Lộ mỉm cười vài tiếng, nhưng nụ cười là có chút vặn vẹo
"Ván cờ, đến lúc lật rồi"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.