Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 90: Chạy Trốn





Không nói đến Lục Diệp dày vò, Đổng Thúc Dạ thấy một đạo thuật pháp của mình lại không thể giết chết hắn, quả thực ngoài ý muốn.
Lúc này mới hiểu được La Kích nói không sai, tên đệ tử không biết xuất thân từ đại tông môn nào này lại có thể dùng linh văn tác chiến, y tận mắt nhìn thấy trên người đối phương không ngừng lóe ra một mặt linh văn như tấm thuẫn, ngăn cản mấy quả cầu lửa.
Trách không được người như La Kích cũng thất bại trở về, hôm qua khi gã trở về, y đã tìm hiểu chiến báo, biết được tên này thua, còn tưởng La Kích không có tận lực, hiện tại xem ra là oan uổng cho người ta.
Thế nhưng y cuối cùng không phải La Kích, gã xuất thân tốt hơn y, tu hành càng là công pháp Thiên cấp, nhưng tu vi lại chưa cao.
Y đường đường là tu sĩ thất trọng, có được thủ đoạn đương nhiên không chỉ dừng lại ở đó.
Linh lực bắt đầu khởi động, trước mặt xuất hiện một đoàn cầu lửa to bằng chậu rửa mặt, gần như vừa xuất hiện đã đánh về phía Lục Diệp, tốc độ cực nhanh! 
- Lần này ta xem ngươi ngăn cản như thế nào!
Mắt thấy quả cầu lửa kia đánh xuống, da đầu Lục Diệp tê dại, số lượng cầu lửa vừa rồi tuy nhiều, nhưng chỉ là lớn bằng nắm tay mà thôi, cho nên hắn còn có thể miễn cưỡng ngăn cản một chút, nhưng quả cầu lửa to bằng chậu này làm sao ngăn được? 
- Hổ Phách!
Lục Diệp gầm nhẹ.
Tốc độ Hổ Phách lại tăng thêm một phần, mạnh mẽ chạy ra một đoạn.
Cầu lửa khổng lồ từ trên không trung rơi xuống, gần như lau mông Hổ Phách đánh tới, Lục Diệp bị khí tức nóng rực kia làm bỏng da mặt phát đau, cho dù có linh lực hộ thể cũng vô ích, hắn thậm chí ngửi được mùi tóc bị nướng!
Trong lòng âm thầm may mắn, thứ này nhìn như lớn nhưng tốc độ so với cầu lửa nhỏ vừa rồi kia chậm hơn một chút, nếu không Hổ Phách thật sự sẽ tránh không được.

Song sau một khắc hắn lập tức thay đổi sắc mặt, chỉ vì quả cầu lửa khổng lồ kia cũng không hề rơi trên mặt đất, mà đột nhiên xoay chuyển phương hướng, trực tiếp đuổi theo bọn họ.
Thứ này biết rẽ! 
Giữa không trung,Đổng Thúc Dạ vừa trượt lượn vừa một tay chắp ở phía sau, một tay bấm quyết, ngự gió mà đi, phiêu nhiên dục tiên, nhưng linh lực quanh người y điên cuồng dâng trào, giống như sát thần nhập vào người, sát khí đằng đằng.
Tốc độ quả cầu lửa khổng lồ càng ngày càng nhanh, mắt thấy sắp đánh tới, Lục Diệp thầm biết nếu mình không có đối sách, sau một khắc sẽ ôm hận cùng Hổ Phách ở đây.
Hắn hít sâu một hơi, trường đao vào vỏ, hai tay giơ lên trước người, thúc dục linh lực tạo dựng một mặt linh văn Ngự Thủ lập tức xuất hiện ở trước mặt.
Chuyện này hiển nhiên không đủ, linh văn Ngự Thủ chỉ miễn cưỡng ngăn trở cầu lửa nhỏ lúc trước, chứ đừng nói chi là một quả cầu lửa lớn như vậy.
Thế nhưng theo linh lực Lục Diệp điên cuồng rót vào, linh văn Ngự Thủ chỉ lớn bằng bàn tay đột nhiên khuếch trương, trong thời gian rất ngắn đã có kích thước như mặt bàn.
Trên linh văn, đường nét hoa văn phức tạp chảy xuôi nhúc nhích, quang mang nở rộ.
Trong nháy mắt này, Lục Diệp cảm thấy thân thể mình như bị vét sạch, mặc dù không có thời gian nhìn kỹ, nhưng đạo linh văn này tuyệt đối tiêu hao ít nhất ba thành linh lực của hắn.
Nói cách khác, hắn nhiều lắm chỉ có thể thúc dục ba đạo linh văn như vậy, sẽ hao hết tất cả linh lực.
Hắn chưa từng thúc dục linh văn như vậy, trước kia bất kể là thúc dục Phong Duệ hay là Ngự Thủ đều chỉ là chuyện trong nháy mắt, nhưng thứ linh văn này có một điểm chung, chỉ cần có đủ linh lực duy trì thì sẽ tiếp tục còn mãi.
Nguyên lý linh văn Tụ Linh sở dĩ có thể bảo tồn, chính là bởi vì nó trời sinh đã có hiệu quả tụ thiên địa linh khí lại, linh khí tụ lại sẽ có thể duy trì sự tồn tại của nó.

Quả cầu lửa thật lớn đánh tới, đụng vào linh văn Ngự Thủ, lúc va chạm lại có lực lượng không thể chống đỡ truyền tới, thân thể Hổ Phách đều bị đè thấp, suýt nữa quỳ rạp xuống đất, trên hai tay Lục Diệp càng lộ ra cơ bắp, tựa như đang đỡ được vật nặng gì đó.
Khí tức nóng rực đập vào mặt, trên quả cầu lửa kia có từng ngọn lửa phun ra, hào quang linh văn Ngự Thủ nhanh chóng ảm đạm, mặc dù Lục Diệp không ngừng rót vào linh lực những vẫn không kéo dài được mấy hơi thở.
Nhưng điều khiến Lục Diệp thoáng an tâm chính là, bản thân đã ngăn được một kích này!
Hắn lập tức muốn nghiêng linh văn Ngự Thủ, đẩy đoàn cầu lửa này bay ra ngoài.
Nhưng còn không đợi hắn có động tác gì, Đổng Thúc Dạ ở cách đó không xa đã hừ lạnh một tiếng: 
- Ngu xuẩn!
Sau đó pháp quyết trong tay biến đổi.
Một tiếng nổ lớn, ngọn lửa bao trùm bốn phương, một mảnh hư không cực lớn trở nên vặn vẹo, cây cối bốn phía thiêu đốt hừng hực.
- Chết chưa?
Đổng Thúc Dạ hạ người xuống, mắt lạnh điều tra.
Dưới tình huống bình thường, một tu sĩ cảnh giới Linh Khê tam trọng bất kể như thế nào cũng không ngăn được một đạo thuật pháp của y, nhưng mục tiêu lần này y muốn giết rõ ràng không phải là tu sĩ tam trọng bình thường, tên này là đệ tử xuất thân từ một thế lực lớn đứng đầu nào đó, chỉ riêng một tay trình độ linh văn kia đã làm cho người ta thán phục.
Trong rừng rậm truyền đến động tĩnh sột soạt, nhanh chóng đi xa.

Như vậy vẫn không chết? Khóe mắt Đổng Thúc Dạ nhảy lên, sát khí càng tăng mạnh.
Ngay khi y chuẩn bị tiếp tục đuổi giết, ấn ký chiến trường chợt có tin tức truyền đến, vốn định không để ý tới, nhưng y không khỏi nhớ tới lời Lục Diệp nói lúc trước, trong lòng nhảy dựng lên, vội vàng điều tra.
Là tin tức do Tào Dã gửi tới, đơn giản rõ ràng, lại làm cho tâm thần y chìm vào đáy cốc! 
- Vương Ương dẫn sáu trăm tu sĩ Huyền Môn đến công kích nơi đóng quân, sư huynh mau trở về!
Nếu không đuổi giết Lục Diệp, khi nhìn thấy tin tức này thì Đổng Thúc Dạ nhất định sẽ chạy tới trước tiên, nhưng hiện tại Lục Diệp đang ở dưới mí mắt, nếu lúc này buông tha thì y làm sao cam tâm? Cho nên chỉ là một chút lựa chọn, lập tức truyền một đạo tin tức trở về.
Nơi đóng quân của Cửu Tinh Tông, đại trận hộ tông đã mở ra toàn diện, các nơi quan trọng đều có tu sĩ đóng quân, nghiêm trận chờ đợi.
Huyền Môn bỗng nhiên dốc toàn lực đánh tới, đây là chuyện mà tất cả đệ tử Cửu Tinh Tông đều không nghĩ tới, dù sao lúc trước mới đánh nhau một hồi, hơn nữa lấy Cửu Tinh yông tuyên bố bại trận mà chấm dứt, Tào Dã có chút nghĩ không ra rốt cuộc Vương Thương muốn làm gì.
Nhưng chuyện dù sao đã xảy ra, Tào Dã là tu sĩ tu vi cao nhất tọa chỗ trấn đóng quân, y không thể đổ cho người khác mà phải bắt đầu chỉ huy tu sĩ trong nơi đóng quân tiến hành phòng hộ.
Nhưng chỉ một mình y sẽ không được, cho nên y lập tức truyền tin cho Đổng Thúc Dạ, nhưng hồi báo của Đổng Thúc Dạ làm cho y cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ có ba chữ đơn giản: 
- Kiên trì! 
Giờ phút này ngoại trừ kiên trì, còn có thể làm sao bây giờ? Đại trận phòng hộ vận chuyển toàn diện, lượng lớn linh thạch đang thiêu đốt, hóa thành lực lượng phòng ngự chắn tu sĩ Huyền Môn ở bên ngoài nơi đóng quân, ước đoán khoảng chừng thì có thể ngăn cản công kích bên Huyền Môn một hai ngày là không có vấn đề gì.
Cho nên mặc dù Cửu Tinh Tông bị vây công, nhưng tu sĩ ở trong nơi đóng quân ngoại trừ có chút khẩn trương ra, cũng không hề bối rối quá mức.
- Vương Tang chó chết.
Trong lòng Tào Dã thầm mắng, quả thực không biết tên này phát điên cái gì.

Đúng lúc này, một đệ tử bỗng nhiên hoảng hốt chạy tới, báo cáo một chuyện khiến gã kinh hãi, vội vàng đi ra khỏi đại điện.
Liếc mắt một cái đã nhìn thấy một bóng người đang nắm tay một nữ tử áo tím, vội vàng đi về phía này.
- La Kích!
Tào Đông hét lớn một tiếng, nhanh chóng nhảy lên ầm ầm rơi vào trước mặt thân ảnh kia, nhìn y, lại nhìn nữ tử áo tím bị y dắt ở phía sau: 
- Ngươi làm gì vậy?
La Kích nhíu mày, mở miệng nói: 
- Ta phải đi.
- Đi?
Tào Dã khó hiểu.
- Lúc này ngươi muốn đi đâu? 
- Đương nhiên là rời khỏi nơi này, bằng không chờ chết sao?
La Kích như nhìn đứa ngu.
Tào Ký nhíu mày, không rõ La Kích có ý gì, ngăn y lại nói: 
- Ngươi muốn đi cũng được, mang theo Tử Y làm gì? 
La Kích nói.
- Từ nay về sau, Tử Y không còn là đệ tử của Cửu Tinh Tông các ngươi nữa.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.