Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 79: La Kích… Vô Nhai Đảo





Trong đường rẽ, Lục Diệp "cực kỳ nghèo khổ" đang kiểm kê tài sản của mình, linh thạch chỉ có hơn hai trăm viên, cũng không biết có đủ mua một quyển công pháp hay không, nếu như không đủ!
Hắn lấy linh khí chuông nhỏ từ trong túi đựng đồ ra, đây là di vật của thiếu chủ Cửu Tinh Tông, cho nên sẽ đáng giá không ít tiền, nếu thật không đủ thì chỉ có thể lấy cái này gán nợ, mà nếu không được thì sẽ dùng thêm Nguyên Từ Quáng? 
Hắn còn có túi đựng đồ của thiếu chủ Cửu Tinh Tông, trong đó chắc cũng có không ít thứ tốt, đáng tiếc hắn không thể mở được.
Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, mấy ngày nay đã có không ít đệ tử Huyền Môn được chỗ tốt từ bên mình, về tình về lý Huyền Môn cũng nên giảm giá cho mình chứ? Sở Thiên lại truyền tin tới, hỏi thăm chúc hành của hắn.
Lục Diệp thành thật nói, chuyện này cũng không cần phải giấu diếm gì, hơn nữa một quyển công pháp phù hợp với chúc hành của mình còn rất quan trọng.
Một lát sau, Sở Thiên tiếp tục truyền tin tới, thông báo cho hắn biết nhanh nhất ngày mai hoặc ngày mốt sẽ cho hắn tin tức xác thực, bởi vì thứ công pháp này phải đưa từ nơi đóng quân bên kia tới, nên cần mất một chút thời gian.
Lục Diệp tỏ vẻ không thành vấn đề.
Kết thúc đưa tin với Sở Thiên, Lục Diệp đứng dậy, chuẩn bị luyện đao.
Mặc dù mấy ngày nay không ngừng chiến đấu, nhưng hắn chưa bao giờ gián đoạn việc luyện đao, bởi vì hắn có thể cảm giác được loại rèn luyện cơ bản nhất này có trợ giúp rất lớn đối với bản thân, mà loại chuyện này quý ở một cái kiên trì.
Nhưng còn không chờ Lục Diệp rút đao ra khỏi vỏ, một tiếng hổ gầm đột nhiên truyền đến, Lục Diệp lập tức quay đầu nhìn lại, thấy Hổ Phách chật vật chạy tới bên này.

Y Y giám sát tình huống ở một đầu đường rẽ khác cũng chạy tới, Lục Diệp và nàng liếc nhau một cái rồi ẩn vào trong vách đá.
Hổ Phách chạy đến trước người Lục Diệp, sau đó xoay chuyển phương hướng, cúi người xuống, trên người có một vết thương không tính quá nghiêm trọng, nó hướng về phía trước gầm nhẹ.
Một bóng người chậm rãi từ bên kia xuất hiện, Lục Diệp thúc dục linh lực điều tra linh quang đối phương, trong lòng hạ quyết tâm, nếu như cảnh giới ngũ trọng sẽ lập tức lui về phía sau, nếu như dưới ngũ trọng cảnh sẽ giết gã không để lại phiến giáp.
Nhưng sau khi thấy rõ linh quang trên người đối phương, Lục Diệp nhíu mày, chỉ từ độ sáng linh quang đưa ra phán đoán, người tới chỉ là tu sĩ Linh Khê nhị trọng.
Nhưng khiến cho hắn cảm thấy khó hiểu là linh quang trên người này lại khác biệt với những tu sĩ cảnh giới nhị trọng thông thường khác, chẳng những tinh khiết đến cực điểm, hơn nữa làm cho người có một loại cảm giác cực kỳ ngưng thực.
- Muốn tìm được ngươi thật không dễ dàng.
Người tới đứng cách Lục Diệp mười trượng, mỉm cười, có một hàm răng trắng cực kỳ dễ thấy trong đêm tối.
Đối phương không lớn tuổi, Lục Diệp cảm thấy gã còn nhỏ hơn mình một hai tuổi, thân hình cũng không quá khôi ngô, nhưng mây trôi nước chảy đứng ở nơi đó, lại làm cho tâm thần Lục Diệp không kìm được căng thẳng.
Mấy ngày nay hắn chiến đấu qua rất nhiều trận với tu sĩ Cửu Tinh Tông, hắn không cách nào phán đoán chính xác một tu sĩ có thể có uy hiếp đối với hắn hay không, nhưng vẫn có thể thoáng cảm nhận được.
Có thể làm cho hắn tâm thần căng thẳng, đã nói rõ tên tu sĩ cảnh giới nhị trọng này hiển nhiên có chỗ độc đáo.

- Quá Sơn Hổ?
Người tới mở miệng hỏi, cũng không đợi Lục Diệp trả lời đã tự mình giới thiệu: 
- Vô Nhai Đảo, La Kích! 
Lục Diệp lập tức nhớ tới ban ngày Sở Thiên đã nhắc tới người này với hắn, lúc ấy hắn cũng không hỏi rốt cuộc Vô Nhai Đảo là địa phương nào, nhưng từ khẩu khí của Sở Thiên thì đây hẳn là một thế lực rất cường đại, mà tu sĩ xuất thân từ thế lực này hiển nhiên có nội tình bất phàm.
Cho nên sau khi đối phương tự giới thiệu xong, Lục Diệp lập tức đạp chân, trường đao ra khỏi vỏ, nhảy phốc về phía người nọ.
Chém trước rồi nói sau! 
Lúc hắn ở nhị trọng đã có thể giết tu sĩ tứ trọng, hiện giờ đã tam trọng thì sao phải sợ một tên cảnh giới nhị trọng? 
Hai chân được rót vào linh lực lập tức bạo phát ra tốc độ nhanh chóng, khoảng cách mười trượng nhanh chóng bị kéo gần lại, linh khiếu của Lục Diệp phát ra tiếng nổ vang, đó là động tĩnh do linh lực kích động dẫn đến linh văn Tụ Linh xây dựng lúc trước bị nghiền nát.
- Mãng phu!
La Kích hừ nhẹ một tiếng, không vội không chậm giơ tay lên, giơ ngón tay về phía Lục Diệp.
- Bạch Chước!
Dứt lời, chỗ ngón tay xuất hiện một chút huỳnh quang, huỳnh quang kia chợt khuếch trương, hóa thành một mảnh hào quang màu trắng chói lóa, chiếu sáng đường rẽ này như ban ngày.

Trong nháy mắt Lục Diệp bị ánh sáng mạnh kia chiếu tới không mở mắt ra được, trong tích tắc này hắn cảm thấy như mình đang nhìn thẳng mặt trời, cho dù hắn đã nhắm mắt lại, cũng không tránh khỏi đồng tử nhói nhói, nước mắt chảy ròng ròng.
Tên La Kích này thật hèn hạ, hắn vội vàng lui về phía sau.
- Thổ Đột!
La Kích lại hô một tiếng, đồng thời nhấc chân dậm một cái trên mặt đất.
Sau một khắc, mặt đất sau lưng Lục Diệp trống rỗng sinh ra một đoạn trùy đất, hung hăng đâm vào thắt lưng hắn, Lục Diệp đang lui về phía sau lại bị đâm tới mức đứng không vững, chỗ cột sống thắt lưng đau nhức, nếu không phải hắn đã thúc dục linh lực hộ thân chỉ sợ lúc này đã bị thương.
- Băng Lăng!
Khí lạnh đột nhiên sinh ra, La Kích điểm một cái về phía Lục Diệp, một thanh Băng Lăng sắc bén dài bằng đũa như mũi tên rời cung, đánh thẳng tới mặt Lục Diệp.
Lục Diệp còn chưa kịp mở mắt ra, chủ yếu vừa rồi bất ngờ không kịp phòng bị dọa cho hoảng hốt, khi cảm nhận được vẻ lạnh lẽo đập vào mặt, hắn không chút suy nghĩ lập tức thúc dục một đạo linh văn Ngự Thủ, chắn ở trước mặt.
- Ầm…
Giống như đụng vào linh văn Ngự Thủ không phải một cây Băng Lăng, mà là một tảng đá to, Lục Diệp bị đại lực đẩy lui về phía sau, đồng thời hai gò má đau nhức, Băng Lăng vỡ vụn kia cắt ra từng đường vết thương nhỏ trên mặt hắn.
- Kim Hồ!
Trong hẻm núi, trảm kích như lưỡi liềm cong màu vàng chém về phía Lục Diệp đang ngã ra phía sau, so với mấy đạo thuật pháp trước đó, lực sát thương của đạo thuật này càng thêm cường đại.
Kim Luân Phù mà Lục Diệp từng thúc dục lấy Kim Hồ Trảm làm nguyên mẫu sáng tạo ra, công kích từ trong Kim Luân Phù chém ra là từng đạo Kim Hồ Trảm suy yếu.

Về uy lực mà nói, đạo Kim Hồ Trảm mà La Kích phóng thích còn lợi hại hơn Kim Luân Phù mà Lục Diệp thúc dục, nếu trúng một kích dưới tình huống không phòng bị, làm không tốt sẽ bị chém thành hai đoạn.
Tốc độ Kim Hồ Trảm cực nhanh, trong nháy mắt đã đến trước mặt Lục Diệp, khóe miệng La Kích nhếch lên.
Một tiếng vang lên, Kim Hồ Trảm đã bị một đao của Lục Diệp chém rách, phía sau trường đao, Lục Diệp hơi híp mắt, biểu tình cực kỳ ngưng trọng.
Đối phương chỉ là nhị trọng, Lục Diệp vốn cảm thấy cho dù La Kích này có gì đó cổ quái thì bản thân vẫn có thể bắt được, nhưng sau một hồi giao thủ hắn mới phát hiện mình sai rồi.
Tên cảnh giới nhị trọng này không giống với tất cả những tu sĩ nhị trọng mà hắn từng gặp! 
Mấy ngày nay hắn giết không ít đệ tử Cửu Tinh Tông, cũng từng thấy đệ tử Huyền Môn tranh đấu như thế nào, tuy nói ngẫu nhiên sẽ thi triển một ít thuật pháp, nhưng đều cần phải tốn một chút thời gian chuẩn bị, chưa từng có tu sĩ nào có thể làm được trình độ như La Kích này.
Đối phương hạ bút thành văn đánh ra từng đạo thuật pháp, tạo nghệ ở trên những thuật pháp cực cao, rõ ràng đi theo trường phái pháp tu!
Càng khiến cho Lục Diệp cảm thấy ngạc nhiên chính là dường như linh lực của tên cảnh giới nhị trọng này còn nồng đậm hơn so với mình.
Trước chỉ nhìn linh quang thì không thể nhận thấy, nhưng lúc này đã động thủ đã có thể nhìn rõ được linh lực đối phương ba động, lại không phải là linh lực ba động của một tu sĩ cảnh giới nhị trọng, thậm chí còn mạnh hơn cảnh giới tứ trọng hắn từng giết.
Kết hợp với đủ loại trước mắt khiến Lục Diệp lập tức nhớ tới một loại khả năng.
Tên này, tu là công pháp Thiên cấp!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.