Tốc độ đan lực hóa mở nhanh hơn rất nhiều so với lúc trước, như vậy hiệu suất hắn luyện hóa linh đan đương nhiên có thể tăng lên.
Trần Hòa kia thực sự không nói dối, trách không được dám mời Thiên Cơ thệ ngôn trước mặt hắn.
Thế nhưng Lục Diệp rất nhanh hiểu được, vì sao công pháp này lại bị chào hàng bốn phía như vậy.
Thao Thiết Xan có thể tăng hiệu suất tu hành lên gấp đôi, thoạt nghe cực kỳ nghịch thiên, nhưng trên thực tế khi tu sĩ dùng linh đan tu hành sẽ tích góp đan độc, một khi đan độc ứ đọng thì linh lực trong cơ thể sẽ tối nghĩa không rõ, luyện hóa linh đan càng nhiều, tình huống càng rõ ràng.
Cho nên các tu sĩ sau khi tu hành một đoạn thời gian đều sẽ tạm dừng dùng linh đan, ngược lại nghĩ biện pháp đi hóa giải đan độc.
Nói cách khác, dưới tình huống bình thường, hiệu suất tu sĩ luyện hóa linh đan là nhanh là chậm cũng không có nhiều khác biệt, thậm chí chậm một chút cũng có chỗ tốt riêng!
Thế nhưng Lục Diệp thì khác, hắn có Thiên Phú Thụ đốt cháy đan độc, cho nên linh đan vào bụng chỉ hóa thành linh lực, còn tinh khiết hơn so với tu sĩ bình thường thiên chuy bách luyện*, cho nên đối với hắn mà nói Thao Thiết Xan tăng lên hiệu quả tu hành là thật sự.
Mà tổ hợp giữa Thiên Phú Thụ và Thao Thiết Xan, quả thực chính là tuyệt xứng! Lục Diệp ý thức được điểm này, tâm tình không khỏi có chút kích động, cứ như vậy thì sau này hắn tu hành sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Bất quá điều này cũng có nghĩa là, hắn nhất định càng chạy càng xa trên con đường cắn thuốc tu hành này.
Đan lực của một hạt linh đan nhanh chóng tiêu hao hết, linh lực trong cơ thể Lục Diệp dần dần trở nên tràn đầy, có lẽ do tu hành một hồi, bụng bắt đầu ùng ục biểu tình, Lục Diệp lúc này lấy đồ ăn từ trong túi đựng đồ, há miệng nuốt xuống.
Sau đó, hắn phát hiện ra một điều thú vị, khả năng tiêu hóa thức ăn của mình đã trở nên mạnh mẽ hơn.
Toàn bộ mười lăm linh khiếu của Thao Thiết Xan phân bố ở phụ cận dạ dày, khi công pháp vận chuyển thì toàn bộ dạ dày sẽ nhúc nhích kịch liệt, giống như một cái cối xay, dưới lực nghiền cường đại kia, chẳng những có thể nhanh chóng luyện hóa đan lực, mà còn có thể tiêu hóa thức ăn.
Trải qua Lục Diệp điều tra một phen, phát hiện sở dĩ Thao Thiết Xan có thể như thế, cũng không phải là tiêu hóa đơn thuần, càng nhiều là hấp thu, chỉ tiêu hóa không hấp thu thì vô dụng, chỉ có hấp thu thì mới có thể thực sự tăng lên hiệu quả tu hành.
Trong nhận biết, Lục Diệp phát hiện nếu câu kết mười lăm linh khiếu kia dựa theo quy luật nào đó, sẽ có được một đồ án khiến hắn có chút quen mắt!
Hắn nghĩ lại một hồi, giơ tay lên thúc dục linh lực xây dựng một đạo linh văn.
Chính là đạo linh văn thứ ba hắn đạt được, Tụ Linh.
linh văn Tụ Linh vừa xuất hiện trong tay, đã sinh ra một loại lực kéo vô hình, linh khí bốn phía bắt đầu chảy xuôi về phía này.
linh văn Tụ Linh là một đồ án cực kỳ phức tạp rườm rà, dùng linh lực xây dựng mà thành, hắn thấy công pháp Thao Thiết Xan dựa theo quy luật nào đó câu nối lại thành đồ án đơn sơ hơn rất nhiều, nhưng hai thứ hẳn là có cùng nguồn gốc!
Đó có phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên hay là tu sĩ sáng tạo ra công pháp Thao Thiết Xan, chính là tham khảo cấu tạo linh văn Tụ Linh? Tác dụng chủ yếu của linh văn Tụ Linh là tụ tập linh khí trong thiên địa, nếu như so sánh đan lực với linh khí mà nói, Thao Thiết Xan này cũng là tụ lại, nhưng là tụ đan lực hóa thành linh lực, để cho tu sĩ hấp thu.
Lục Diệp nghĩ như vậy, trong lòng bỗng nhiên nảy ra một ý niệm mơ hồ, nhưng khi hắn muốn suy nghĩ rõ ràng, lại phát hiện nhất thời không thể nghĩ ra.
Hắn lâm vào trầm tư, mặt kệ Thao Thiết Xan vận chuyển!
Linh khí trong bốn phía thiên địa dưới lực lượng khó hiểu dẫn dắt, hội tụ về phía Lục Diệp, dung nhập vào linh văn Tụ Linh trên tay hắn, sau đó lại tiêu tan ra ngoài, bắt đầu một chu kỳ mới.
Nhưng Lục Diệp rất nhanh phát hiện lại có một bộ phận linh khí thiên địa tràn vào bụng mình, theo Thao Thiết Xan nghiền nát, hóa thành linh lực của bản thân!
Điều này khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên.
Mấy ngày nay hắn tu hành vẫn dùng phương thức luyện hóa linh đan, luyện tinh hóa khí phụ trợ, chủ yếu bởi vì hiệu suất thổ nạp thiên địa linh khí quá thấp, cơ thể hắn rất khó tiếp nhận linh khí, thật giống như có nhất trọng vách ngăn vô hình bao trùm trên người, ngăn cách thiên địa linh khí ở bên ngoài.
Ngay cả hiệu suất mượn linh thạch tu hành cũng không cao, nghiêm khắc mà nói, linh thạch là do linh khí ngưng kết, nếu khó có thể tiếp nhận linh khí, đương nhiên cũng khó tiếp nhận được lực lượng của linh thạch.
Nhưng hiện tại hắn cũng không tu hành, Thao Thiết Xan vậy mà tụ một phần linh khí lại nghiền nát luyện hóa!
Điều này cũng đã nghiệm chứng phỏng đoán vừa rồi của Lục Diệp, người sáng tạo ra công pháp Thao Thiết Xan này, tất nhiên là mượn linh văn Tụ Linh xây dựng, nếu không cả hai sẽ không có tính chất tương tự.
Đương nhiên linh khí do Thao Thiết Xan tụ lại như vậy cũng không nhiều, công dụng chân chính của công pháp này vẫn dùng để luyện hóa vật vào bụng, tụ linh khí cũng chỉ là hiệu quả phụ.
Nghĩ đến như vậy, ý niệm mơ hồ trong lòng Lục Diệp đột nhiên trở nên rõ ràng! Thao Thiết Xan có thể tụ linh khí lại, mà linh văn Tụ Linh cũng có thể làm được việc này, vậy nên hai thứ này có cùng nguồn gốc.
Hiệu quả của công pháp Thao Thiết Xan là do mười lăm linh khiếu xâu chuỗi vận chuyển mang đến, cho nên trọng điểm ở linh khiếu.
Nếu như hắn gia trì linh văn Tụ Linh ở trên linh khiếu thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra? Lục Diệp bị suy nghĩ lớn mật này của mình làm cho kinh hãi.
Mặc dù hắn chỉ là một tiểu tu mới tu hành mấy tháng, đều không biết gì đối với rất nhiều kiến thức thông thường trong giới tu hành, nhưng hắn cũng biết tầm quan trọng của linh khiếu đối với tu sĩ, có thể nói một khi linh khiếu xảy ra vấn đề, cả đời tu sĩ kia đều sẽ bị ảnh hưởng.
Lúc hắn đạt được linh văn Tụ Linh đã từng điều tra đặc tính của linh văn này, cuối cùng cho ra một cái đánh giá là rác rưởi, bởi vì thân thể hắn khó có thể thu nạp linh khí từ bên ngoài, cho dù thúc dục linh văn Tụ Linh cũng không có tác dụng lớn.
Nhưng dường như hắn đã đi vào một điểm mù tư duy, linh văn Tụ Linh không chỉ có thể gia trì ở trên tay, mà còn có thể gia trì ở nơi khác.
Ví dụ như! trong Linh Khiếu! Nếu như ý nghĩ này của hắn trở thành sự thật, vậy Tụ Linh cũng không phải là rác rưởi gì, thậm chí sẽ trở thành một đạo linh văn hữu dụng nhất.
Càng nghĩ càng cảm thấy ý nghĩ này có thể thực hiện, Lục Diệp ngừng vận chuyển công pháp Thao Thiết Xan, chuyển sang Kim Thiền Tiêu Dao Quyết.
Những tu sĩ khác không dám gia trì linh văn ở trên linh khiếu bản thân, nguyên nhân lớn nhất là vì xây dựng linh văn phức tạp, dù cho Linh Văn Sư lão đạo hơn nữa cũng vẫn có thể xây dựng thất bại, một khi xây dựng linh văn thất bại, linh lực khi xây dựng thứ này sẽ nổ tung, sau đó tạo thành một phần tổn thương với linh khiếu.
Nhưng Lục Diệp không băn khoăn về phương diện này, hôm nay hắn đã nắm giữ ba đạo linh văn, mỗi lần đạt được một đạo linh văn đều sẽ có lượng lớn tin tức về đạo linh văn này rót vào trong đầu hắn, đối với việc xây dựng linh văn, hắn chưa từng có tiền lệ thất bại.
Nhưng dù như thế, Lục Diệp cũng không dám động thủ trên Nguyên Linh Khiếu của mình, mà chỉ lựa chọn một linh khiếu khác.
Nguyên Linh Khiếu là linh khiếu quan trọng nhất, một khi xảy ra vấn đề thì thật sự xong rồi, nếu những linh khiếu khác xảy ra chuyện, có lẽ còn có biện pháp khắc phục.
Cảm nhận được vị trí linh khiếu kia, trong lòng Lục Diệp khẽ động, hắn thúc dục linh lực bản thân, gia trì một đạo linh văn Tụ Linh ở trên linh khiếu kia.
Song chỉ trong nháy mắt, linh văn Tụ Linh đã bị linh lực lưu động trong cơ thể xua tan.
Không được, cần phải điều chỉnh lại, không thể gia trì linh văn ở bên trong linh khiếu, nếu không sẽ không thể nào duy trì.
.