Chỉ chốc lát sau, Lục Diệp liền thu thập chiến lợi phẩm rời đi, tại chỗ có thêm hai cỗ thi thể không trọn vẹn.
Tu sĩ cảnh giới Linh Khê tứ trọng không đỡ nổi ba đao ở dưới tay Lục Diệp, huống chi là cảnh giới Linh Khê tam trọng? Lại bị Lục Diệp chiếm cứ tiên cơ, nên đã định trước bọn chúng sẽ diệt vong.
Lúc này đây Lục Diệp cố ý chú ý một chút, mỗi lần giết một người thì công huân sẽ tăng thêm ba điểm, hai người chính là sáu điểm, hiện giờ công huân của hắn đã tới sáu mươi hai điểm! Vào ban đêm, trong một đường rẽ trong lòng núi, Lục Diệp ẩn thân tu chỉnh, Y Y cùng đại hổ vẫn giám sát hai đầu như trước, tránh cho bị người xâm nhập mà không biết.
Một ngày này hắn đã đánh ba trận, thu hoạch không tệ, hắn cũng không thu tất cả chiến lợi phẩm, mà mang toàn bộ đổi linh đan với người của Huyền Môn, tổng số linh đan đạt được là hơn hai mươi viên, tám phần trong đó đều là Uẩn Linh Đan So với những chiến lợi phẩm này, Lục Diệp cảm thấy thu hoạch lớn nhất vẫn là kinh nghiệm liều mạng với người khác, từ khi tiến vào chiến trường Linh Khê tới nay, mặc dù hắn cũng đã trải qua vài lần chiến đấu, nhưng mấy lần kia đều cách nhau rất lâu, không giống lần này, trong một ngày liên tiếp đấu chiến.
Chiến đấu cường độ cao như vậy chẳng những có thể làm cho hắn nhanh chóng kiểm tra bản thân thiếu sót gì, càng có thể để hắn phong phú kỹ xảo chiến đấu của bản thân.
Tu hành kiểu đóng cửa làm xe hiển nhiên không bằng chân ướt chân ráo liều mạng, đây chính là kinh nghiệm dùng máu tươi và thương thế đổi lấy.
Bị một số vết thương, nhưng không phải là nghiêm trọng.
Lục Diệp đầu tiên ăn chút thịt khô để giảm bớt đói khát của bản thân, đợi đến khi ăn no uống đủ, lúc này mới bắt đầu nuốt linh đan bổ sung linh lực bản thân hao tổn.
Hắn thường xuyên sử dụng Phong Duệ và Ngự Thủ linh văn trong chiến đấu, hai đạo linh văn này mặc dù có thể phát huy tác dụng vượt qua tu vi của Lục Diệp, nhưng nhược điểm rất rõ ràng, đó là tiêu hao rất lớn.
Lục Diệp muốn bảo đảm chiến lực trong hành động tiếp theo, thì chắc chắn phải bảo trì linh lực bản thân đủ đầy.
Hiện giờ đã là cảnh giới Linh Khê tam trọng, cho nên hiệu suất luyện hóa đan lực lại tăng lên, Lục Diệp tạm thời vẫn không biết mức tiêu hao khi mở linh khiếu, nhưng căn cứ theo quy luật lúc trước mà nói, sau này tiêu hao khi mở linh khiếu sẽ càng ngày càng nhiều, thế nhưng hiệu suất tu hành cũng sẽ tăng lên tương ứng, cho nên thời gian mỗi khiếu mở ra gia tăng cũng sẽ không nhiều lắm, thậm chí có thể ngang bằng.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, Liệt Thiên Hạp vào đêm yên lặng một mảnh, bên ngoài không nghe được động tĩnh tranh đấu của tu sĩ Huyền Môn và Cửu Tinh Tông, hiện giờ tu vi mọi người còn thấp, cho nên đến ban đêm gần như đều không hẹn mà cùng lựa chọn tìm chỗ tu sửa, bổ sung tiêu hao của bản thân lúc ban ngày, chỉ ban ngày mới có thể tiến hành chiến đấu chân chính.
Đợi đến hừng đông, Lục Diệp dẫn đại hổ cùng Y Y tự hành đi ra, bắt đầu hành trình săn giết.
Mấy ngày liên tiếp, Lục Diệp đều không ngừng chiến đấu, ít thì một hai trận, nhiều thì ba bốn trận, linh đan trong tay dần dần tăng lên, mà công huân cũng theo đó tiếp tục gia tăng.
Hắn rốt cuộc hiểu rõ phương thức tính toán công huân, thông qua hắn quan sát, tu vi tu sĩ bị giết có mấy tầng, sẽ đại biểu mấy điểm công huân, đây là số cơ sở.
Tỷ như hắn giết một tên tu sĩ cảnh giới Linh Khê nhị trọng, sẽ có thể đạt được hai điểm công huân, tam trọng chính là ba điểm!
Nhưng nếu vượt cấp giết địch mà nói, công huân vượt cấp mỗi một tầng sẽ tăng thêm gấp đôi.
Lục Diệp có cảnh giới tam trọng, nên nếu hắn chém tu sĩ cùng cảnh giới sẽ chỉ có ba điểm công huân, nhưng nếu như chém tu sĩ tứ trọng, vậy sẽ lấy được tám điểm công huân.
Mà lúc trước hắn ở cảnh giới nhị trọng chém giết một vị tu sĩ cảnh giới tứ trọng, chính là vượt qua hai cấp độ nhỏ, cho nên công huân kia được tính mười hai điểm.
Hắn thoáng tính toán một chút, phát hiện đã bằng với công huân mà hắn đạt được lúc giết địch trước đó, xem ra phương thức tính toán như vậy sẽ không sai.
Mấy ngày chiến đấu khiến hắn chậm rãi quen thuộc loại cảm giác đánh nhau sống chết với địch, một thân tu vi mặc dù không tăng thêm, nhưng kỹ xảo chiến đấu lại phát triển trên phạm vi lớn, điều này gia tăng hiệu suất giết địch của hắn.
Mấy ngày nay Lục Diệp cũng thử xem có thể thoát khỏi Liệt Thiên Hạp hay không, kết quả lại phát hiện không thể nào làm được.
Hắn không biết Huyền Môn và Cửu Tinh Tông huy động bao nhiêu người tiến vào khu vực Liệt Thiên Hạp này, nhưng theo hắn và Y Y quan sát, Linh Khê cảnh của hai bên tiến vào cũng phải có hơn một ngàn người!
Hơn một ngàn tu sĩ nằm rải rác trong mê cung khổng lồ này, cho nên đều có thể gặp phải địch nhân ở mọi lúc mọi nơi, mà sau khi xuyên qua mê cung, địa thế con đường phía trước lại nhanh chóng thu lại, cuối cùng hội tụ thành một con đường xuyên qua Liệt Thiên Hạp, nên nếu muốn đi ra ngoài thì đây là con đường duy nhất, Cửu Tinh Tông đã bố trí lượng lớn người canh gác chỗ cửa ra khe núi, nên nếu hắn dám lộ diện hiển nhiên sẽ không có gì tốt.
Chẳng bằng hắn trốn trong mê cung giết địch.
Mấy ngày ra tay đã khiến hành tung của Lục Diệp bại lộ, hắn cảm nhận rõ ràng được lực săn lùng của Cửu Tinh Tông đang gia tăng, dấu hiệu rõ ràng nhất chính là nhân số tu sĩ trong đội ngũ mà hắn hiện tại đụng phải đã tăng lên.
Ban đầu hắn gặp phải tiểu đội đều là khoảng tầm ba bốn người, nhưng hiện tại mỗi tiểu đội đều có ít nhất năm sáu người, đôi lúc thậm chí có mười mấy người.
Tiểu đội ba bốn người thì Lục Diệp cắn răng còn có thể ăn, nhưng hắn cũng không dám ra tay đối với năm sáu người, về phần một đội ngũ mười mấy người thì hắn có bao xa trốn bao xa.
Sau khi tu sĩ Huyền Môn ăn phải vài lần thiệt thòi, cũng làm ra điều chỉnh tương ứng, nhân số tiểu đội gia tăng, dùng việc này đối kháng lại Cửu Tinh Tông.
Trong mê cung hạp cốc có một hồi chiến đấu đang bộc phát, quy mô trận chiến đấu này không nhỏ, có gần hai mươi người tu sĩ liên quan, trong đó lại có càng nhiều cảnh giới Linh Khê tứ trọng, nhưng từ kết quả mà xem thì hai bên đều không chiếm được tiện nghi, mỗi người đều có tử thương.
Đang chiến đấu, chợt có một tiếng hổ gầm truyền ra, hai bên giao chiến đều thần sắc rùng mình.
Một số người phấn khích hô vang:
- Quá Sơn Hổ đang đến!
Chính là tu sĩ Huyền Môn.
Lục Diệp đang nằm trên lưng hổ nhanh chóng giết tới chiến trường nghe vậy nhướng mày, hắn cũng không biết tại sao lại có được một danh hiệu Quá Sơn Hổ, nhưng danh hiệu này không khỏi quá khó nghe một chút.
Nhưng nghĩ đến việc hai bên giao chiến đến nay vẫn chưa biết tên hắn, Lục Diệp cũng chỉ có thể véo mũi nhận danh hiệu này.
Lục Diệp từ phía sau đội ngũ Huyền Môn giết tới, chúng tu Huyền Môn nghe được tiếng hổ gào thét rất ăn ý tránh ra một con đường, thân hình đại hổ nhảy vào chiến trường, trực tiếp quật ngã một vị tu sĩ Linh Khê tam trọng xuống đất.
Mà Lục Diệp nằm trên lưng nó thì đã giết ra ngoài, trường đao ra khỏi vỏ, ánh đao sáng như tuyết hiện lên, chém thẳng về phía một vị tu sĩ cảnh giới Linh Khê tứ trọng.
Giao chiến với người này chính là một tên tu sĩ cảnh giới tứ trọng của Huyền Môn, tên này có khuôn mặt em bé, thoạt nhìn dáng vẻ người vật vô hạy, nhưng thấy Lục Diệp ưng đánh tới lại nhịn không được kêu một tiếng:
- Chớ cướp đầu người!
Y đã chiếm thế thượng phong, chỉ cần cho y đủ thời gian thì sẽ có thể bắt được đối phương.
Không trách y hô như vậy, chủ yếu vì mấy ngày gần đây đại danh của Quá Sơn Hổ lưu truyền rất rộng rãi giữa tu sĩ Huyền Môn, nghe đồn sau mỗi lần tên này giết người đều không lấy chiến lợi phẩm, chỉ cần người của Huyền Môn cho hắn một ít linh đan là tốt rồi, còn có một điểm chính là tên này luôn xuất quỷ nhập thần, thích cướp đầu người.
Có đôi khi hắn làm như vậy thì có thể cứu đệ tử Huyền Môn trong nước lửa, không ít người được cứu mạng, cảm kích đến rơi nước mắt.
Nhưng có đôi khi rõ ràng người của Huyền Môn chiếm thượng phong thì hắn cũng phốc ra đánh lén một chút, kết quả cướp công huân của người ta đến tay.
Tu sĩ Huyền Môn có thể nói là vừa yêu vừa hận đối với người này.
.