Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 196: Lượn Quanh Một Vòng





Giết địch, hưu chỉnh, xuất phát, sau đó lại giết địch, hưu chỉnh!
Nhân số đội ngũ phe mình không ngừng lớn mạnh, ở ngoại vi, tất cả tu sĩ Hạo Thiên Minh được đến tin tức đều đang kéo đến bên này, một số thuận lợi chạy tới tụ hợp, một số gặp phải chặn đánh, tổn thất thảm trọng.
Chưa từng có lần Linh Khê trấn thủ chiến nào đánh thành dạng này.
Linh Khê trấn thủ chiến trước đây, dù giữa tu sĩ cùng một chiến tuyến có hợp tác thì cùng lắm cũng chỉ là kết thành một tiểu đội không cao quá mười người, rốt cuộc nhân số càng lớn, nhiều chuyện ở sau đó sẽ càng hỗn loạn, chiến lợi phẩm sau khi giết địch, công huân gì đó cũng khó mà phân phối.
Nhưng lần này bị bức bởi áp lực từ phía Vạn Ma Lĩnh, trọn cả Hạo Thiên Minh bắt đầu liên kết nói.
Một trường Linh Khê trấn thủ chiến, lại bị hai phe tu sĩ cường hành phát triển thành một trận chiến tranh.
Mới đầu phía Vạn Ma Lĩnh còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, trước mắt đội ngũ Vạn Ma Lĩnh chính đang cao ca mãnh tiến, đánh đâu thắng đó, ở trong nhận thức của bọn hắn, lần này phía Vạn Ma Lĩnh dựa vào tác dụng đến từ cốt phiến, đã triệt để chiếm giữ ưu thế tuyệt đối, sau khi châu lục hoàn thành bước sát nhập sau cùng, bọn hắn chỉ cần tiêu diệt sạch sẽ toàn bộ kẻ địch còn lại, như vậy toàn bộ châu lục đều thành là thiên hạ của bọn hắn.
Nhưng tùy theo thời gian đẩy dời, tin tức không ngừng truyền ra, sau đó lên men, phía Vạn Ma Lĩnh bỗng chợt phát hiện, bên phía Hạo Thiên Minh đang có một chi đội ngũ tụ tập tận mấy trăm người, chính đang không ngừng càn quét ngoại vi, đã có rất nhiều chi đội ngũ Vạn Ma Lĩnh đụng phải bọn hắn, mỗi lần đều tử thương thảm trọng.
Tình hình không quá giống với trong thiết tưởng, Vạn Ma Lĩnh chẳng những không thể nắm giữ thế cục, ngược lại còn bị đánh cho chạy trối chết.
Từng chi đội ngũ Vạn Ma Lĩnh số lượng bất nhất cũng bắt đầu hội tụ, nhưng lúc này còn muốn trù bị đầy đủ nhân thủ đương cự với Hạo Thiên Minh, hiển nhiên đã rất không khả năng.
Mấy ngày thanh tiễu giết chóc khiến ưu thế nhân số vốn có của phía Vạn Ma Lĩnh không còn sót lại chút gì, ở ngoại vị, bên chiếm cứ ưu thế nhân số đã là Hạo Thiên Minh.
Sau cùng, thế cục phát triển thành tu sĩ hai phe ngươi đuổi ta đuổi ngươi ở ngoại vi châu lục.
Ngày thứ sáu sau khi châu lục thành hình, tu sĩ Hạo Thiên Minh phong trần mệt mỏi dừng chân hưu chỉnh, hiện tại số tu sĩ trận doanh phe mình đã nhiều đến ngàn người.

Những tu sĩ này chẳng những có đến từ ngoại vi, còn có cả từ nội vi chạy ra, tu vi bọn hắn đa phần là bát trọng cửu trọng, thậm chí có cả cường giả chuyển tu công pháp cấp Thiên!
Đoạn thời gian gần đây tình hình của bọn hắn không tốt lắm, nhếch nhác đào tẩu dưới sự truy sát của cường giả Vạn Ma Lĩnh, nghe nói trận doanh nhà mình phát triển không sai ở vòng ngoài, bèn chạy tới tìm nơi nương nhờ, đối với điều này, chúng nhân tự nhiên hoan nghênh.
Tuy nói dưới sự điều hòa của thiên cơ, những tu sĩ tu vi cao thâm này đến vòng ngoài chỉ có thể phát huy ra thực lực tương đương chúng nhân, nhưng thêm một người bằng với nhiều thêm một phần lực lượng.
Nếu không chỉ dựa vào tỉ lệ sống sót trước mắt của tu sĩ vòng ngoài thì không thể nào đột phá con số hàng ngàn được.
Nhân số vẫn đang tiếp tục gia tăng, bởi vì không ngừng có tu sĩ Hạo Thiên Minh từ vòng trong châu lục chạy ra, những lần Linh Khê trấn thủ chiến trước đây, tu sĩ cao cấp thế này đều sẽ chỉ hoạt động ở khu vực phù hợp với thực lực bản thân chứ không tùy tiện tới khu vực tu sĩ cấp thấp hoạt động, điều này cũng tương tự như tu sĩ Vân Hà Cảnh và Chân Hồ Cảnh thường thường sẽ không cường hành tiến vào Linh Khê chiến trường.
Tu hành không dễ, chết ở trên tay kẻ địch đồng cấp chỉ có thể tự trách bản thân học nghệ không tinh, nhưng nếu không cẩn thận bị ngườitu vi thấp thua mình rất nhiều giết, vậy thì chết cũng không nhắm mắt.
Trong Linh Khê chiến trường, trước kia từng phát sinh tiền lệ một vị cường giả Chân Hồ Cảnh bị Linh Khê Cảnh chém giết, dẫn đến tông môn kia mất sạch mặt mũi, triệt để biến thành trò cười cho tu hành giới.
Trước mắt phía Hạo Thiên Minh chính đang truy kích một đội ngũ Vạn Ma Lĩnh nhân số chừng trên dưới sáu trăm, đây là đội ngũ Vạn Ma Lĩnh lớn duy nhất còn sót lại ở ngoại vi.
Sở dĩ ngừng lại là bởi quỷ tu lâm thời phụ trách trinh sát ở tiền phương truyền về một ít tình báo.
Tu sĩ có sáu đại phái hệ, mỗi phái hệ đều có sở trường riêng, quỷ tu chạy nhanh nhất, hơn nữa lại am hiểu ám sát truy tung, loại chuyện như điều tra tình báo quân địch, truy tung địch nhân, tự nhiên thường sẽ rơi trên đầu quỷ tu.
Lại thêm trước mắt đội ngũ Hạo Thiên Minh đã khuếch trương đến trên ngàn người, cân nhắc tới đây đã là một trường chiến tranh, cho nên mấy ngày trước, chúng nhân lâm thời kiến nghị ra một ban quyết sách, ban quyết sách này do tổng cộng chín người tổ thành, đại biểu cho chín đại châu lục ở Cửu Châu.
Thực lực chín người này chưa hẳn đã cường đại hơn những người khác, chỉ can hệ đến uy vọng và nhân mạch môn phái bọn hắn đại diện, trong đó tám người xuất thân tông môn thất phẩm, duy chỉ có mỗi mình Lục Diệp đến từ tông môn cửu phẩm, đại biểu cho Binh Châu, hơn nữa tu vi cũng là thấp nhất.
Song không ai dị nghị, bởi vì phía Hạo Thiên Minh có thể có được cục diện như trước mắt toàn là nhờ hai người Bích Huyết Tông làm hạch tâm, sau đó từng bước phát triển, không có đủ loại thủ đoạn thần diệu của Lục Diệp và Hoa Từ, sợ rằng phía Hạo Thiên Minh sớm đã mất đi vốn liếng để cạnh tranh với Vạn Ma Lĩnh.

Giờ này khắc này, chín người tụ lại một nơi, đứng trên điểm cao nhìn về phương xa.
Một tu sĩ bộ dạng thanh niên nói:
- Theo tình báo các quỷ tu truyền về, phía Vạn Ma Lĩnh cũng không ít người từ vòng trong chạy ra hội hợp, trước mắt nhân số bên kia chừng trên dưới tám trăm, chính đang hưu chỉnh, xem ra là muốn quyết một trận tử chiến với chúng ta.
Mấy ngày này phía Vạn Ma Lĩnh quả thực động nộ, vốn cục diện đang tốt lành, không biết tại sao lại phát triển thành thế này, còn bị người Hạo Thiên Minh đuổi cho như chó, trong lòng biệt khuất vô cùng.
Mắt thấy tu sĩ Vạn Ma Lĩnh còn sót lại ở ngoại vi đã vô lực đương cự với Hạo Thiên Minh, chúng tu sĩ ở vòng trong cũng đứng ngồi không yên, vội điều một chi nhân thủ đi ra hội hợp với tu sĩ cấp thấp phe mình, chuẩn bị đối kháng Hạo Thiên Minh, sau khi hai đội ngũ tập hợp lại, nhân số đếm được đã lên tới chừng tám trăm.
Như thế, số lượng tu sĩ hai phe trận doanh đã chênh lệch nhau không nhiều, dù bên Hạo Thiên Minh nắm giữ một ít ưu thế, nhưng nếu thật đánh lên chưa hẳn đã chiếm được quá nhiều tiện nghi.
Huống hồ, tu sĩ phía Vạn Ma Lĩnh cũng không ngồi không, bọn hắn cũng biết bố trí một ít thủ đoạn, tỉ như để trận tu bày trận hình, chỉ cần có đầy đủ thời gian, bọn hắn liền có thể bố trí ra đủ loại trận pháp, lấy khỏe đấu mệt, kéo gần liệt thế nhân số, nếu Hạo Thiên Minh dám công tới, tất sẽ phải tử thương thảm trọng.
Dưới tình huống bình thường, với loại cục diện như thế, vô luận phương nào đều khó dám khinh cử vọng động.
Nhưng chúng quỷ tu còn phát hiện ra một chuyện khác rất thú vị, đó chính là vị trí mà trước mắt phía Vạn Ma Lĩnh đang đóng giữ.
Sau khi thanh niên kia nói xong liền quay đầu nhìn sang Lục Diệp:
- Nhất Diệp sư đệ, có cảm thấy vị trí kia khá là quen mắt không.
Lúc này Lục Diệp chính đang vận hết thị lực quan sát bên kia, so đối địa hình bốn phía một phen, thậm chí còn ngước nhìn mặt trời trên đầu, gật gật đầu nói:
- Đó chính là Kỳ Đảo chúng ta cư ngụ khi trước!
Hắn và Hoa Từ vừa tiến vào Kỳ Hải liền xuất hiện ở kia, đến sau còn đợi ở đó gần hai mươi ngày, quen thuộc hoàn cảnh nơi ấy hơn bất kỳ ai, hắn và Hoa Từ từng rất nhiều lần đứng trên điểm cao quan sát hoàn cảnh chung quanh.
- Nói cách khác, chúng ta lượn quanh một vòng lại quay về chỗ cũ?
Một nam tử vóc người thấp nhỏ gãi gãi đầu.
Thanh niên kia cười nói:
- Không sai, chúng ta lại quay về chỗ cũ.
- Ta hiểu rồi!
Tròng mắt một nữ tử gần đó sáng rực lên:
- Là Tụ Linh Trận Nhất Diệp sư đệ lưu lại! Mấy ngày qua đám thối tha Vạn Ma Lĩnh kia một mực đào tẩu, tiêu hao rất lớn, đột nhiên tìm thấy một nơi phong thủy bảo địa như thế, tự nhiên không muốn đi, ở lại nơi đó bọn hắn khôi phục rất nhanh, khó trách lại dám dừng lại.
Thần tình Lục Diệp có chút cổ quái, trước đó sau khi Kỳ Đảo hoàn thành hợp nhất, chúng nhân quyết định chủ động xuất kích, đủ loại thủ đoạn hắn và Hoa Từ bố trí đều lưu ở bên kia, không ngờ, giờ lại thành nguyên do hấp dẫn địch nhân trú lưu ở đó.
Đây đúng thật là Thiên Đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi lại cứ muốn vào!
Nếu người Vạn Ma Lĩnh tiếp tục chạy trốn, phía Hạo Thiên Minh quả thực không làm gì được, nhưng đối phương dừng lại ở đâu không dừng, lại cứ phải dừng ở chỗ kia.
- Lần này Nhất Diệp sư đệ lại lập đại công!
Nữ tu kia hưng phấn nói.
- Chư vị, đến thời điểm giương uy cho Hạo Thiên Minh chúng ta rồi.
Thần sắc thanh niên kia thoáng hiện vẻ trang nghiêm:
- Việc này không nên chậm trễ, ta cảm thấy hẳn nên lập tức phát động công kích đối với bên kia, chư vị nghĩ thế nào?
Còn có thể nghĩ sao được nữa, chúng nhân dồn dập tán đồng, hơn nữa còn phải càng nhanh càng tốt, bởi vì một khi kéo dài thêm, thủ đoạn đối phương bố trí ra sẽ càng lúc càng nhiều.
Trận chiến này có thể là trường xung đột quy mô lớn cuối cùng giữa hai phe trận doanh, nhân số tham chiến số lên tới gần hai ngàn, sau trận chiến này, nếu hết thảy thuận lợi, như vậy ở ngoại vi, Vạn Ma Lĩnh sẽ không còn vốn liếng để đối kháng với Hạo Thiên Minh.
Muốn tận hết khả năng sát thương nhiều địch nhân nhất có thể thì còn cần mưu đồ một phen.
Chín người tụ tập thương nghị, Lục Diệp đột nhiên tra xem chiến trường ấn ký, có tin tức truyền đến.

Lát sau, hắn thoáng khẽ nhướng mày:
- Chư vị, bên kia có thể là bẫy rập.
- Sao vậy?
Mấy người trông lại.
- Tứ sư huynh vừa truyền tin cho ta, hắn phát hiện có một chi tu sĩ Vạn Ma Lĩnh nhân số chừng ba trăm mai phục trong một cánh rừng, tựa hồ đang chờ đợi điều gì, theo như vị trí hiển thị mà phán đoán, nơi đó chỉ cách chúng ta chưa đến hai mươi dặm! Hơn nữa những người kia đều là kéo ra từ vòng trong.
Chúng nhân nghe vậy, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, lập tức liền hiểu được dự định của phe Vạn Ma Lĩnh.
Tin tức là do Lý Bá Tiên truyền đến, hẳn không sai được.
Giữa lúc hai phe đang đại chiến, nếu Vạn Ma Lĩnh có ba trăm viện quân chạy tới, rất có khả năng sẽ đánh cho Hạo Thiên Minh trở tay không kịp.
- Bố trí lưu lại ở bên kia bị bọn hắn phát hiện?
Mấy người lập tức nghĩ đến khả năng này.
Lục Diệp trầm tư một phen, sau đó lắc đầu nói:
- Không đến nỗi, những cây nấm Hoa Từ gieo xuống chỉ như cây nấm bình thường, dù người Vạn Ma Lĩnh có phát hiện thì cũng sẽ không quá để ý, trước đó thủ đoạn của Hoa Từ cũng chưa từng có dấu hiệu bại lộ.
Còn nữa, dù người Vạn Ma Lĩnh đã nhận ra những cây nấm kia có dị thường, trước mắt có cơ quan tạo vật của Lỗ sư huynh phối hợp thì cũng có thể kịp thời bù đắp, cho nên phía Vạn Ma Lĩnh chỉ đơn thuần là muốn tính kế chúng ta.
- Nếu đã thế, vậy liền tương kế tựu kế!
Rất nhanh, một kế hoạch được chế định đi ra, Lục Diệp đồng thời liên hệ với bên Lý Bá Tiên, để hắn lưu ý động tĩnh của chi đội ngũ ba trăm người kia, tùy thời trao đổi với mình.
Lý Bá Tiên tự nhiên đáp ứng, kể ra, hắn cũng đang trên đường chạy đi tìm Lục Diệp, lúc vừa mới tiến Kỳ Hải hắn đã nói đợi sau khi châu lục hình thành sẽ đến tìm Lục Diệp, chẳng qua đương thời dự tính của hắn là để bảo hộ Lục Diệp, nhưng thế cục phát triển quá khó lường, vượt ngoài tưởng tượng của bất kỳ ai, giờ chạy tới, ngược lại còn cần Lục Diệp che chở, khiến kẻ làm sư huynh như hắn cảm thấy có chút mất mặt.
….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.