Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 195: Vẻ Vang Cho Sư Môn





Bên này bọn Lục Diệp vừa kết thúc chiến đấu, đầu bên kia cũng tương tự, đoạt lấy chiến lợi phẩm, kiểm kê thương vong, số bị thương thì chủ động đến chỗ Hoa Từ tiếp nhận trị liệu.
Trận chiến này giết địch rất nhiều, phe mình lại thương vong không lớn.
Lục Diệp truyền tin cho Tứ sư huynh, hỏi dò tình hình bên kia.
Trước đó bởi vì Kỳ Đảo còn chưa hoàn toàn hợp nhất, cho nên giữa các Kỳ Đảo không cách nào lui tới, nhưng giờ đây hợp nhất sau cùng đã bắt đầu, một khi tất cả Kỳ Đảo sát nhập thành một châu lục, như vậy ước thúc trước đấy liền không còn tồn tại.
Lục Diệp truyền tin đi qua, chủ yếu là muốn hỏi xem Tứ sư huynh có cần tụ hợp với bên mình không, hiện thời tình cảnh bên chỗ hắn rất an toàn, thậm chí có dư lực chế áp người Vạn Ma Lĩnh.
Nếu tình cảnh bên phía Tứ sư huynh không tốt cho được, tới tụ hợp với mình không nghi ngờ là một lựa chọn không sai.
Chẳng qua vị trí nơi bọn hắn đang ở nằm tại rìa ngoài, cho nên nếu Tứ sư huynh tới, phương diện tu vi tất sẽ bị thiên cơ áp chế.
Linh Khê trấn thủ chiến không quản là cử hành ở địa hình nào, thiên cơ đều có điều hòa và áp chế như thế, rốt cuộc chênh lệch tu vi giữa trấn thủ sứ các tông môn là rất lớn, cứ lấy Lục Diệp và Tứ sư huynh làm ví dụ, hắn là lục trọng tu hành công pháp cấp Địa, trong khi Tứ sư huynh lại là bát trọng tu hành công pháp cấp Thiên, tu vi không chỉ đơn giản là chênh lệch hai cấp, thật muốn tính ra, đó là cách biệt tận năm cấp.
Bởi vì cửu trọng tu hành công pháp cấp Địa chỉ tương đương với lục trọng tu hành công pháp cấp Thiên mà thôi, cả hai đều là tu sĩ khai mở một trăm tám mươi khiếu.
Tu vi chênh lệch quá lớn, nếu không có thiên cơ điều hòa áp chế, cường giả như Lý Bá Tiên chỉ cần tùy tiện tới một người, tu sĩ Vạn Ma Lĩnh ở ngoại vi đều không thể ngăn cản.
Chờ đợi hồi lâu, phía Tứ sư huynh mới hồi tin, bảo Lục Diệp cứ an tâm hành động theo đại thế, bên phía hắn đang bận chút chuyện, đợi xong rồi sẽ tự động tới tìm hắn.
Trên Kỳ Hải mênh mông, từng đạo lưu quang lao vút đi giữa mặt biển, bên trong đạo lưu quang dẫn đầu rõ ràng là một linh khí hình dạng giống chiếc hồ lô, trên hồ lô, hai người Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền ngồi ngay ngắn, cả hai đều có thương tích trên thân, sắc mặt Phong Nguyệt Thiền tái nhợt nép vào vai Lý Bá Tiên, thỉnh thoảng lại khẽ ho một tiếng, thương thế có vẻ không nhẹ.
Số lượng lưu quang đi theo phía sau hai người không tính nhiều, chỉ hơn mười đạo, tổng cộng ước chừng hơn hai mươi người mà thôi.

Kết thúc truyền tin với Lục Diệp, Lý Bá Tiên thở phào một hơi, hắn một mực lo lắng cho an toàn của Lục Diệp, giờ biết tình hình bên phía Lục Diệp rất ổn định, tự nhiên trầm tĩnh lại.
Chẳng qua tình cảnh bên phía hắn lại không được tốt cho lắm, chính như Lục Diệp suy nghĩ trước đó, Vạn Ma Lĩnh có điều dự mưu mà tới, đương nhiên sẽ không thỏa mãn với việc chỉ giết một ít trấn thủ sứ thất, bát trọng, bọn hắn càng muốn chém giết nhân vật thủ lĩnh Hạo Thiên Minh như Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền, chỉ cần giết đủ nhiều, như vậy tương lai mấy chục năm sau, trong đối kháng giữa hai đại trận doanh, phía Vạn Ma Lĩnh nhất định có thể chiếm thượng phong.
Hai mươi ngày vừa qua, tu sĩ Hạo Thiên Minh ở nội vi tổn thất thảm trọng, ngay cả Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền cũng dồn dập bị thương.
Trước đấy bọn hắn gặp phải một nhóm cường giả Vạn Ma Lĩnh, số lượng địch nhân quá động, bị bức hết cách, đành phải chạy ra Kỳ Đảo.
Nếu là bình thường, hành động như thế không khác gì tìm chết, bởi vì phi hành trên mặt biển tiêu hao linh lực quá lớn, dù là đám người như Lý Bá Tiên cũng không dám đảm bảo trước khi linh lực hao hết kịp bay tới Kỳ Đảo kế tiếp.
Nhưng giờ đây tất cả Kỳ Đảo đã tiến hành bước hợp nhất sau cùng, toàn bộ Kỳ Đảo đều đang cùng trôi dạt về một điểm, cho nên bọn hắn bắt buộc mạo hiểm, nếu may mắn, có thể tìm được điểm dừng chân kế tiếp trước khi linh lực cạn kiệt, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là nơi đó không bị tu sĩ Vạn Ma Lĩnh chiếm cứ, bằng không chính là đi chịu chết.
- Sư huynh, ta sợ không qua được.
Tiếng nói hư nhược của Phong Nguyệt Thiền vang lên, thở dốc hổn hển nói:
- Sư huynh, đời này có thể gặp được ngươi thật tốt.
Thần sắc Lý Bá Tiên ngưng trọng, thở dài nói:
- Đừng nói linh tinh.
- Ta có thể cảm giác được! Sư huynh, ta muốn về tông.
- Ta sẽ dẫn ngươi về tông!
Lý Bá Tiên cúi đầu.

- Sau khi về tông! Khụ khụ! Chúng ta thành thân đi!
Đùng!
Lý Bá Tiên trở tay búng lên trán trơn bóng của Phong Nguyệt Thiền một cái.
Phong Nguyệt Thiền ủy khuất ôm trán:
- Ta sắp chết đến nơi rồi, ngươi còn đánh ta?
Lý Bá Tiên bực mình liếc mắt nhìn nàng:
- Ngươi tưởng ta không biết, trước khi đến đây mẹ ngươi cho ngươi một kiện bảo y?
Sắc mặt Phong Nguyệt Thiền đỏ lên:
- Ta mặc ở bên trong, sao sư huynh ngươi biết được?
- Ồ, bên kia có Kỳ Đảo, được cứu rồi!
Ánh mắt Lý Bá Tiên đột nhiên sáng rực lên, nhìn về một hướng, tùy theo hắn hành động, linh khí hồ lô chở theo hắn và Phong Nguyệt Thiền bay đến Kỳ Đảo kia, hơn mười đạo lưu quang theo sát sau lưng.
Tiếng rền vang liên tiếp vọng lại, toàn bộ Kỳ Đảo ngừng trôi dạt, bước hợp nhất sau cùng hoàn thành.
Nhìn xuống từ trên cao, Kỳ Hải đã không còn vô số đảo nhỏ bố ở khắp nơi, chỉ còn lại một châu lục khổng lồ, ở các nơi trong châu lục, tu sĩ Vạn Ma Lĩnh hội tụ lại lập tức hành động, bọn hắn án theo phương thức sớm được ước định trước, bắt đầu tiêu diệt toàn bộ khu vực ngoại vi châu lực, từng đội ngũ với nhân số khác nhau hoặc thuận chiều kim đồng hồ, hoặc ngược chiều kim đồng hồ bắt đầu truy quét bóng dáng tu sĩ Hạo Thiên Minh.
Chẳng những ngoại vi như thế, tu sĩ Vạn Ma Lĩnh ở nội vi và khu vực trung tâm cũng tương tự, chỉ thoáng chốc, toàn bộ châu lục phảng phất hóa thành một chiếc cối xay khổng lồ, tu sĩ Vạn Ma Lĩnh chính là lực lượng thúc giục cối xay vận chuyển, một khi tu sĩ Hạo Thiên Minh bị bọn hắn tìm ra được tung tích, lực xoáy từ cối xay kia liền sẽ nghiền nát hết thảy kẻ địch.
Trước khi châu lục hoàn thành bước sát nhập sau cùng, trên Kỳ Đảo nơi bọn Lục Diệp đang ở, ba trăm tu sĩ Hạo Thiên Minh cũng bắt đầu chế định bước kế hoạch tiếp theo.
Giờ đây trước mặt đám người Lục Diệp là hai lựa chọn, một là ở nguyên tại chỗ chờ đợi, nơi này dù sao cũng là địa bàn được bọn Lục Diệp kinh doanh hơn hai mươi ngày, không nói những cái khác, ở đây có đủ loại thủ đoạn do Hoa Từ bố trí, hơn nữa Lục Diệp cũng cấu kiến hơn mười đạo Tụ Linh linh văn cỡ lớn, rất thuận tiện cho giết địch và khôi phục, vậy nên nếu tiếp tục chờ đợi ở chỗ này, vô luận là để người Hạo Thiên Minh khác tới tìm nơi nương tựa, hay là chờ người Vạn Ma Lĩnh tự chui đầu vào lưới, phe mình đều có ưu thế cực lớn.
Nhưng nếu làm thế, chúng tu sĩ Hạo Thiên Minh tản mát ở bên ngoài sẽ càng nguy hiểm, bởi vì trước mắt đoàn đội phe mình là nơi tụ tập số lượng tu sĩ Hạo Thiên Minh nhiều nhất, nếu bên này không hành động, những tiểu đoàn đội khác tất phải đối mặt với vây quét khốc liệt từ phía Vạn Ma Lĩnh.

Tạm thời không biết phía Vạn Ma Lĩnh có bao nhiêu người còn sống, nhưng có thể khẳng định một điều là tuyệt đối nhiều hơn phía Hạo Thiên Minh.
Cho nên lựa chọn thứ hai đặt ra trước mặt bọn hắn chính là chủ động xuất kích, tìm kiếm tung tích địch nhân, đồng thời hấp nạp tu sĩ phe mình, tăng cường lực lượng.
Tới tham gia Linh Khê trấn thủ chiến đều là trấn thủ sứ và phó sức của các đại tông môn, dù trước kia chưa từng tham dự qua hành động ở quy mô lớn thế này, song ít nhiều cũng có chút nhãn lực và thấy xa.
Vậy nên sau một phen thảo luận, chúng nhân cơ hồ đạt thành nhất trí.
Đó chính là từ bỏ đủ loại ưu thế ở đây, chủ động xuất kích! Làm thế vừa là cứu người, đồng thời cũng là tự cứu mình, bằng không đợi người Vạn Ma Lĩnh tiêu diệt sạch sẽ bên này, tất yếu quay đầu phát động công kích đối với bên này, tới khi ấy kẻ đến không còn là một hai trăm người, mà có khả năng lên đến hàng ngàn.
Phương án được định ra, hơn ba trăm người chia thành ba mươi tiểu đội, mỗi tiểu đội khoảng mười người, phối hợp hành động với nhau, đồng thời duy trì kết nối chặt chẽ.
Chọn ra một hướng hướng, hơn ba trăm người dồn dập xuất phát.
Cùng lúc, từng đạo tin tức truyền ra, thông báo quỹ tích di động của phe mình cho những tiểu đoàn thể khác đang tản mát ở ngoài kia, để bọn hắn tìm cơ hội tới tụ hợp.
Lục Diệp và Hoa Từ tự nhiên chung một đội ngũ, ngoài ra còn có Lam Vũ Điệp và Cao Thái, hai sư huynh muội Lỗ Ngọc Sơn, mấy người còn lại thì là phụ trách bảo hộ bên cạnh Hoa Từ.
Chúng nhân rảo bước đi nhanh, chỉ có Hoa Từ và sư muội Lỗ Ngọc Sơn ngồi trên lưng sói máy, thần thái nhàn nhã.
Đây là cơ quan tạo vật do hai sư huynh muội chế ra, hao phí linh thạch và một chút linh lực liền có thể thay cho đi bộ, tốc độ không tính quá nhanh, nhưng cũng không chậm, thắng ở tiết kiệm thể lực.
Lúc này Lục Diệp nhiều ít có chút hối hận vì đã không mang theo Hổ Phách, trước đó dự tính mang theo Hổ Phách sẽ dễ dàng bại lộ thân phận, nhưng ai mà ngờ lần này Linh Khê trấn thủ chiến lại diễn ra ở Kỳ Hải, ở Kỳ Hải, bại lộ hay không bại lộ thân phận tựa hồ đều không sao cả, rốt cuộc chung quanh toàn là Kỳ Đảo di động sát nhập, đụng phải liền là ngươi chết ta vong.
Trên thân sói máy Hoa Từ đang cưỡi treo đầy túi trữ vật, lên tới tận hơn trăm chiếc, đấy còn là Hoa Từ cực lực từ chối, nếu không phải nàng thực sự cầm hết nổi, hiện tại sợ rằng túi trữ vật của nàng đã lên đến mấy trăm.
Lần Linh Khê trấn thủ chiến này, Hoa Từ kiếm được đầy bồn đầy bát, không đơn thuần chỉ là những túi trữ vật kia, tu sĩ các đại tông môn khác đa phần đều từng được nàng trị liệu qua, thứ nàng kiếm được càng nhiều chính là nhân tình.
Lúc còn là tán tu, nàng không có tiếng tăm gì, nhưng sau lần Linh Khê trấn thủ chiến này, lại khiến cho rất nhiều trấn thủ sứ và phó sứ các tông môn quen biết nàng, khoan nói cái khác, chỉ riêng sau này nàng hành tẩu ở Linh Khê chiến trường, tùy tiện đến đâu cũng đều có thể được đến tông môn khác che chở.

Đương nhiên, Lục Diệp cũng tương tự, Tụ Linh linh văn do hắn cấu kiến mang đến tiện lợi cực lớn cho chúng tu sĩ phe mình.
Thu hoạch lần này của hai người không dựa vào Bích Huyết Tông, mà là dựa vào bản lĩnh tự thân kiếm được, cũng tính là vẻ vang cho tông môn.
- Ba mươi dặm phía tiền phương có sư huynh Hạo Thiên Minh bị truy sát, chính đang chạy về phía chúng ta, các tiểu đội chuẩn bị chiến đấu!
Một tiếng hét lớn đột nhiên truyền lại từ phía trước mặt.
Châu lục đã hình thành, trên bầu trời thái dương treo cao, chỉ cần có thủ đoạn định vị và đưa tin đơn giản, giữa tu sĩ với nhau rất dễ phán đoán ra vị trí đây đó.
- Giết cho bọn hắn vãi cứt vãi đái!
Có người hô to.
Ngay sau đó là từng hồi tiếng ầm ầm vang dậy, nguyên một đám tu sĩ Hạo Thiên Minh, ai nấy đều như sơn tặc xuống núi.
Lại đi chưa tới ba mươi dặm, bởi vì đây đó đang hướng đến nhau, chỉ sau khoảng hơn mười dặm, Lục Diệp đã cảm nhận được phía trước có linh lực ba động, đoán chừng là đám tu sĩ Hạo Thiên Minh bị truy sát chính đang ngăn cản công kích từ phía địch nhân.
Nếu đã bị đuổi giết, cục diện tự nhiên không thể lạc quan, nhưng sau khi có tu sĩ phe mình tiếp ứng, thế cục lập tức đảo ngược.
Tu sĩ Vạn Ma Lĩnh truy kích tới vừa thấy tình hình không đúng liền vội vàng triệt thoái, bỏ lại một ít thi thể.
Truy sát biến thành đào tẩu, đào tẩu chuyển thành truy sát, trường diện nhất thời náo nhiệt vô cùng.
Lục Diệp dặn dò Hoa Từ một tiếng, thân hình lao vút đi ra như mũi tên, vượt qua những tu sĩ phe mình khác, thoáng chốc liền đã đuổi tới đám địch nhân chính đang trốn chạy, thuật pháp mở đường, địch nhân bị đánh lật, sau đó một đao bổ xuống, đến thời gian thu thập chiến lợi phẩm đều không có, cứ thế tiếp tục truy sát.
….
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.