Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 194: Hợp Nhất Sau Cùng





Ngày thứ mười từ khi tiến vào Kỳ Hải, tu sĩ hội tụ trên Kỳ Đảo đã vượt quá một trăm người, Kỳ Đảo cũng đã rộng lớn đến độ không thấy đâu là điểm cuối.
Ngày thứ mười lăm, nhân số lần nữa khuếch trương đến hai trăm.
Sở dĩ có tăng trưởng theo kiểu nổ tung này, chủ yếu là bởi hiện tại mỗi nhóm tu sĩ Hạo Thiên Minh còn sống đều có số lượng không ít, ít thì mười người, nhiều thì ba bốn mươi người.
Nhân số biến nhiều, thực lực phe mình cũng tăng nhiều.
Nhưng tương ứng với đó, chiến đấu cũng càng thêm kịch liệt, nhân số phe mình đang hội tụ, phía Vạn Ma Lĩnh cũng hội tụ, chiến đấu quy mô nhỏ giữa mấy người với mấy người như lúc đương sơ đã hoàn toàn tuyệt tích, giờ toàn là đại chiến, thuật pháp và ngự khí lưu quang bay đầy trời.
Theo như tin tức Lục Diệp nắm giữ trước mắt thì thấy, quá trình hợp nhất giữa các Kỳ Đảo sẽ kéo dài trong vòng từ mười tám đến hai mươi ngày, trong quá trình đó, Kỳ Đảo phân tán ở các nơi trong Kỳ Hải sẽ dần dần tụ lại thành một châu lục khổng lồ.
Sau khi châu lục này được hình thành, một ít thiên tài địa bảo khó gặp ở bên ngoài cũng sẽ theo đó xuất hiện, nơi phát ra có thể là những Kỳ Đảo không người đặt chân.
Châu lục hình thành sẽ được duy trì chừng khoảng mười ngày, sau đó lần nữa tan rã, hóa thành vô số Kỳ Đảo, tới khi ấy, Linh Khê trấn thủ chiến liền sẽ kết thúc, tu sĩ còn sống cũng sẽ được đưa về trong trụ sở tông môn.
Trước mắt đã mười lăm ngày qua đi, mấy ngày tiếp theo, quá trình hợp nhất giữa các Kỳ Đảo sẽ tiến vào màn cuối, một khi châu lục hình thành, đối kháng giữa tu sĩ hai đại trận doanh sẽ càng thêm kịch liệt, bởi vì hiện tại tất cả mọi người chỉ có thể bị động chờ đợi, nhưng sau khi Kỳ Đảo hoàn thành hợp nhất liền có thể chủ động đánh ra.
Trù bị của phía Vạn Ma Lĩnh cũng sẽ chân chính phát huy ra tác dụng vào thời khắc kia.
Những ngày này các phương không ngừng giao lưu truyền đạt, thỉnh thoảng lại có tin dữ truyền tới, một ít Kỳ Đảo do tu sĩ Hạo Thiên Minh nắm giữ bị công chiếm, toàn quân bị diệt.
Một khi tu sĩ Hạo Thiên Minh ở ngoại vi tử thương quá nhiều, như vậy đợi khi châu lục hình thành, Vạn Ma Lĩnh liền có thể bằng vào ưu thế nhân số, đá Hạo Thiên Minh ra cục, nếu có đầy đủ thời gian tìm kiếm, bọn hắn thậm chí có thể giết cho phía Hạo Thiên Minh không thừa một ai.
Tình hình ở ngoại vi không lạc quan, tình hình ở nội vi càng không lạc quan.

Bên ngoài chí ít còn có hai người Bích Huyết Tông làm hạch tâm chống đỡ cục diện, nhưng tu sĩ nội vụ lại không có được vận khí tốt như vậy, lúc bọn hắn chiến đấu không có người trợ giúp suy yếu thực lực quân địch, thụ thương cũng không người chữa trị, tiêu hao quá lớn chỉ có thể dựa vào nuốt linh đan hoặc đả tọa điều tức.
Từng trường đại chiến thảm liệt qua đi, ngay cả những tu sĩ cửu trọng tu hành công pháp cấp Thiên cũng tử thương không ít.
Lại qua hai ngày, số lượng tu sĩ trên bản đảo tiếp tục gia tăng, đã lên đến hơn ba trăm người, đảo nhỏ sát nhập ở lần gần nhất có chừng bảy mươi tu sĩ Hạo Thiên Minh.
Biết được bên này chính là Kỳ Đảo nơi tu sĩ Bích Huyết Tông trú ngụ, hơn bảy mươi người kia đều không kìm được vui mừng, phảng phất tìm được nhà mẹ đẻ, còn đặc ý chạy tới làm quen với Lục Diệp và Hoa Từ.
Trận dung hơn ba trăm người, phe mình cường đại chưa từng có, ai nấy đều mong đợi Kỳ Đảo hoàn thành bước sát nhập sau cùng, bởi vì chỉ có như thế, những tu sĩ Hạo Thiên Minh còn chưa tụ hợp khác mới có thể chủ động dựa sát đến bên này, từ đó có được một tia hi vọng sống.
Thời điểm chờ đợi bấy lâu rốt cục cũng tới.
Lúc Kỳ Đảo ầm vang chấn động, bất ngờ gia tốc lao nhanh về một hướng, thần sắc tất cả tu sĩ trên Kỳ Đảo đều hiện vẻ nghiêm túc, ai nấy đều ý thức được, sát nhập sau cùng đã tới.
Giờ này khắc này, trên khắp toàn Kỳ Hải, vô số Kỳ Đảo khó mà đếm xuể đã hợp nhất thành từng hòn đảo to lớn, những hòn đảo này chính đang được lực lượng nào đó dẫn dắt, đồng loạt trôi dạt về một nơi, ở nửa đường, những hòn đảo ở gần nhau bắt đầu hợp nhất, biến thành hòn đảo càng lớn.
Một số hòn đảo có người, một số hòn đảo không có người, những đảo nhỏ không người quy mô đều rất nhỏ, phảng phất chưa từng trải qua hợp nhất, nhưng không một ngoại lệ, những đảo nhỏ không người kia đều cất chứa một ít thiên tài địa bảo trân quý, có nhiều thứ thậm chí là đặc hữu chỉ có ở Kỳ Hải.
Mà ở một nơi Kỳ Hải nào đó cũng có một hòn đảo, hòn đảo kia quy mô không nhỏ, điểm cao nhất trên hòn đảo mọc một gốc cây ăn trái, trên cây kia sinh ra chín đóa hoa màu lam lớn chừng bàn tay, dù ở cách hơn mười dặm cũng có thể ngửi được mùi hương hoa trong không khí.
Bằng mắt thường có thể thấy thiên địa linh khí hóa thành vòng xoáy, hội tụ vào trong chín đóa lam hoa, mà những lam hoa kia cũng đang nhanh chóng phát sinh biến hóa, phía dưới đài hoa ẩn ẩn có trái cây bắt đầu lớn dần.
Có thể đoán được chính là, quả này chắc chắn sẽ dẫn phát cường giả hai phe trận doanh tranh đoạt, nơi này nhất định sẽ bạo phát một trường đại chiến.
Kỳ Đảo còn chưa triệt để hoàn thành hợp nhất thì phía Lục Diệp đã đánh lên, bởi vì trên đường hợp nhất, có Kỳ Đảo đi qua phụ cận, hơn nữa còn là hai tòa Kỳ Đảo đồng thời, một trái một phải, vừa khéo kẹp Kỳ Đảo nơi đám người Lục Diệp trú ngụ ở chính giữa.

Trên hai Kỳ Đảo kia đều hội tụ chừng trăm người, còn không đợi đám Lục Diệp xác minh hai bên là trận doanh phương nào, tu sĩ đã từ hai hướng trái phải xông giết đi qua.
Hai bên đều là Vạn Ma Lĩnh, giữa bọn hắn có liên lạc, sau khi trao đổi, kết luận nhóm người bị kẹp ở giữa chính là Hạo Thiên Minh, làm sao còn sẽ khách khí?
Tu sĩ phe mình vừa nhìn, thấy còn có chuyện tốt như thế, tinh thần lập tức hưng phấn lên.
Từ sau khi nhân số phe mình đột phá một trăm, mỗi lần đại chiến đều là bên này chủ động xuất kích.
Hết cách rồi, nhân số nhiều, kẻ địch không khả năng tiếp tục tùy tiện tới công, dù có cố sức diễn kịch đều không cách nào dụ địch xâm nhập, địch nhân chỉ cần phái mấy người tra tìm bên này một cái liền biết được tình huống không đúng.
Lúc chủ động xuất kích, dù có Hoa Từ lược trận, song vẫn khó mà tránh miễn xuất hiện một ít thương vong, tu sĩ Vạn Ma Lĩnh không phải quả hồng mềm mặc người tùy tiện nắn bóp, bọn hắn cũng như người Hạo Thiên Minh, đều là hạng thân kinh bách chiến, trước nay chưa từng sợ chết.
Đã rất nhiều ngày, không ai dám chủ động tiến đánh, dẫn đến lượng lớn thủ đoạn Hoa Từ bố trí trước đó không có đất dụng võ.
Thẳng đến lúc này, dù bị hai mặt giáp công, chúng nhân lại không hề hoảng loạn, thậm chí còn có chút mong đợi, thần tình ai nấy đều không giấu được vẻ kích động, âm thầm thúc giục linh lực.
Sói nhiều thịt ít, lúc này chính là thời điểm so đấu nhãn lực và tốc độ ra tay, chém giết trấn thủ sứ quân địch chẳng những có công huân, còn có thể cướp đi gia trì Thiên Cơ Trụ của đối phương, nhưng nếu giết phó sứ, vậy lại chỉ có công huân, chênh lệch rất lớn.
Tu sĩ Vạn Ma Lĩnh ở hai đầu phối hợp rất không sai, khí thế cũng mười phần, ngược lại là trận hình phe mình, tốp năm tốp ba đứng sừng sững ở đó, không hình thành trận thế đặc biệt gì cả, nhìn qua cứ như một đám ô hợp.
Vẫn là thuật pháp và ngự khí lưu quang giao phong trước, vừa mới giao thủ, người hai phía Vạn Ma Lĩnh lập tức phát hiện tình hình có gì đó không đúng.
Người Hạo Thiên Minh bên này, tựa hồ hơi nhiều chút!
Hai phe bọn hắn cộng lại vẫn không nhiều bằng đối phương, nhưng chiến đấu đã bắt đầu, giờ không được phép lùi bước, chỉ có thể cắn răng kiên trì.

Cũng may bọn hắn phát hiện được nhanh, phía Hạo Thiên Minh bên này lại không được chỉ huy thống nhất, cho nên dù nhân số chiếm ưu, trường diện lại có vẻ không chiếm được thượng phong.
Cảnh này khiến phía Vạn Ma Lĩnh an tâm, công kích càng thêm gắng sức.
Bọn hắn không biết, đại bộ phận chú ý lực của ba trăm tu sĩ Hạo Thiên Minh đều tập trung lên thân một nữ tử khí chất dịu dàng, cho nên mới hiện vẻ không có bao nhiêu chiến lực.
Nữ tử này tên là Hoa Từ!
Nhân số phụ trách bảo hộ bên cạnh Hoa Từ đã tăng đến năm người, một thể tu, một binh tu, một pháp tu, một quỷ tu, ngoài ra còn có một yển sư, chính là sư muội của Lỗ Ngọc Sơn.
Tùy theo Hoa Từ giơ lên tay ngọc, pháp quyết biến hóa, vầng sáng màu xanh biếc ầm vang cuốn thốc đi ra.
Hơn ba trăm người Hạo Thiên Minh như thể được đến chỉ lệnh nào đó, nháy mắt thế công bỗng chợt cuồng tăng!
Nương theo từng hồi tiếng kinh hô từ hai bên trái phải truyền lại, từng phiến ngự khí lưu quang trên bầu trời bị kích phá! Ngự khí lưu quang phe mình thuận thế đánh vào trong trận doanh quân địch, thể tu và binh tu ngăn ở phía trước nhất không ngừng phún huyết, đương trường chết mất mười tên.
- Lôi Long Bào Hao!
Lỗ Ngọc Sơn nhỏ gầy hô lên một tiếng khí thế đủ mười, linh khí trong tay bắn ra một đạo quang trụ cường liệt, lao thẳng vào trong quần địch, không biết kích sát bao nhiêu, chỉ thấy thần sắc Lỗ Ngọc Sơn đắc ý dị thường.
- Giết!
Cao Thái rống lên, lần nữa xung phong giết đi ra, linh khí đại thuẫn trong tay nâng dậy một mặt bình chướng, đội lên công kích từ phía tu sĩ đối phương, cuồng chạy mà đi.
Phía sau hắn, từng tên binh tu như sài lang xông theo, khí thế doạ người, chỉ thiếu mỗi điều trong mắt bắn ra hai điểm hồng quang.
Lục Diệp cũng đi theo phía sau hắn, một tấc cũng không rời.
Lát sau, Cao Thái liền va đụng với thể tu đối phương, phảng phất như hai khối cự thạch đụng chạm, linh khí thuẫn bài phát ra tiếng vang rền, linh quang mờ mịt.
Đây đó đều giật lùi ra sau mấy bước, rõ ràng là đánh thành ngang tay.
Nhưng Cao Thái lại cười, bởi vì ngay khi hắn vừa lùi, binh tu xông giết theo sau đã từ hai bên trái phải lóe ra.

Sắc mặt tên thể tu thân hình khôi ngô phía đối phương không khỏi cuồng biến, mặc dù đã điên cuồng thúc giục linh lực kích phát uy năng linh khí, nhưng lúc đám binh tu lướt qua bên cạnh, trên người hắn vẫn tóe ra mấy đạo máu tươi, sau đó té quỵ trên đất.
Phía Vạn Ma Lĩnh, đám thể tu đứng ở hàng trước nhất đều gặp phải thể nghiệm tương tự.
Hệ thống phòng ngự của thể tu ở hàng trước nhất bị đột phá, còn lại, chính là thịnh yến giết chóc.
Lục Diệp vừa mới vọt tới trước mặt một tên pháp tu thần sắc hốt hoảng, một đạo ngự khí lưu quang liền từ mặt bên đánh tới, đâm ra lỗ thủng to tướng trên đầu pháp tu!
Trường đao vung ra lập tức thu hồi.
Đây là chuyện thường xảy ra, mấy lần đại chiến gần đây, mặc dù đánh có vẻ rất náo nhiệt, nhưng thu hoạch thực tế lại không nhiều, trước mắt phe mình nhiều người, mỗi một trường chiến đấu đều có người chẳng thu hoạch được gì.
Hắn lập tức để mắt tới mục tiêu kế tiếp, đó là một tên binh tu đang trốn chạy về hậu phương, vươn tay đánh ra một đạo thuật pháp Hỏa Phượng Hoàng, đánh cho thân hình người kia lảo đảo, sau lưng cháy khét lẹt, tiếp đó liền xông đi lên, giơ tay chém xuống.
Nhìn hai điểm hồng quang bay vào mu bàn tay mình, Lục Diệp thở phào một hơi, với cục diện bây giờ, muốn cướp đầu người thực sự không hề dễ dàng.
Binh bại như núi đổ, trên đường phía Vạn Ma Lĩnh trốn chạy ngổn ngang thi thể, chỉ còn mười mấy người bị đuổi tới bờ biển, mắt thấy cùng đường mạt lộ, lập tức nhao nhao nhảy xuống biển.
Lượng lớn bóng mờ không biết là thứ gì từ dưới mặt biển cuồn cuộn lao lên, bao phủ lấy mấy người kia.
- Đừng mà!
Một tên tu sĩ Hạo Thiên Minh vươn tay, phù phù một tiếng té quỵ trên đất, tròng mắt đỏ ngầu, mặt đầy bi thương.
Nếu để cho người không biết chuyện nhìn thấy, sợ rằng còn tưởng mấy người nhảy xuống biển là thân nhân của hắn.
- Vì cái gì! Vì cái gì tình nguyện tự sát cũng không để cho ta giết?
Mẹ nó chứ, lại một trận không thu hoạch được cái khỉ khô gì!
….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.