Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 175: Trụ Sở





Bỏ ra chút thời gian, dọn dẹp sạch sẽ cỏ tạp ở xung quanh phòng luyện công, Lục Diệp tìm một gian phòng còn tính thuận mắt, đẩy cửa đi vào.
Đừng thấy nơi đây hoang tàn vắng vẻ, không người quản lý, nhưng chỗ này nói thế nào cũng là nơi năm đó Bích Huyết Tông hao phí trọng kim đả tạo nên, rốt cuộc quan hệ đến các đệ tử tu hành, không qua loa được, cho nên mỗi một gian phòng luyện công ở đây đều có trận pháp bao phủ, không phải đệ tử Bích Huyết Tông căn bản không cách nào tiến vào.
Chẳng qua bởi vì thời gian quá dài không ai sử dụng, cho nên trận pháp ở đây sớm đã ngừng vận chuyển.
Giương mắt nhìn lại, gian phòng không tính lớn, không có trang trí dưa thừa, chỉ có một đạo vết tích trận pháp in hằn trên mặt đất.
Đó là Tụ Linh Trận nhằm tụ tập thiên địa linh khí quanh bốn phía, đề thăng hiệu suất tu hành.
Không chỉ thế, bốn phía Tụ Linh Trận này còn có tám nơi rãnh lõm, nếu đặt linh thạch vào trong những rãnh lõm kia thì còn có thể gia tăng nồng độ linh khí trong căn phòng.
Thiên địa linh khí ở trụ sở mỗi tông môn đều nồng đậm hơn dã ngoại rất nhiều, cứ lấy trụ sở Bích Huyết Tông làm ví dụ, thiên địa linh khí nơi đây nồng đậm hơn so với dã ngoại chừng khoảng một thành.
Không tính nhiều, bởi vì đây chỉ là đề thăng cơ bản, chỉ cần Thiên Cơ Trụ còn đang phát huy tác dụng, trong phạm vi Thiên Cơ Trụ bao phủ, thiên địa linh khí đều sẽ được đề thăng như thế.
Đây cũng là lý do vì sao những tán tu kia lại sẽ tụ tập ở trụ sở Bích Huyết Tông, bởi vì thiên địa linh khí nơi này càng dày đặc.
Chẳng qua nếu tông môn bị diệt, những Thiên Cơ Trụ kia liền sẽ mất đi loại công hiệu kia, tỉ như Anh Sơn mà Lục Diệp từng đặt chân tới, bên kia cũng có Thiên Cơ Trụ, song thiên địa linh khí nơi đó không khác gì dã ngoại cả.
Đề thăng một thành chỉ là cơ bản, nếu có đầy đủ công huân, còn có thể giao dịch với thiên cơ để gia trì thiên cơ chi lực, khiến cho linh khí ở trụ sở càng thêm dày đặc.
Tỷ như những thế lực đỉnh cấp ở khu vực trung tâm, thiên địa linh khí ở trụ sở mỗi nhà đều gấp mấy lần thậm chí mấy chục lần dã ngoại, tu hành dưới loại hoàn cảnh như thế, hiệu suất không nghi ngờ cao hơn rất rất nhiều.
Thiên Cơ Trụ Bích Huyết Tông không được gia trì chút nào, chỉ có công dụng cơ bản nhất.
May mà phòng luyện công này còn có Tụ Linh Trận.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Nhị sư tỷ lại nói tiến vào tu hành ở đây sẽ được đến một chút lợi ích.
Tụ Linh Trận dưới chân Lục Diệp đã ngừng vận chuyển, bởi vì sớm mất đi năng lượng cung ứng, hắn không vội vàng thúc giục trận pháp, mà trước tra xem đường vân Tụ Linh Trận kia.

Nửa canh giờ sau, hắn được đến một kết luận, đường vân Tụ Linh Trận này có tám thành tương tự Tụ Linh linh văn của hắn, có thể nói cả hai cùng một nguồn gốc, thậm chí Tụ Linh linh văn của hắn chính là một Tụ Linh Trận cỡ nhỏ.
Lấy ra tám viên linh thạch, đặt vào trong tám rãnh lõm Tụ Linh Trận, Lục Diệp tiến đến chính giữa trận pháp, đưa tay đè xuống, thúc giục linh lực.
Tùy theo linh lực bản thân không ngừng tiêu hao, trận pháp trong căn phòng bắt đầu vận chuyển, Lục Diệp có thể cảm giác được rõ ràng, linh khí bốn phía đang ập tới.
Thoáng chốc ngắn ngủi, linh khí trong căn phòng đã nồng đậm hơn chút ít so với bên ngoài.
Đây không đơn thuần là bởi Tụ Linh Trận đang tụ tập thiên địa linh khí, mà còn bởi linh lực trong linh thạch đặt vào tám rãnh lõm kia được kích phát.
Chẳng qua loại tăng phúc này cũng có một cực hạn, Lục Diệp cảm giác linh khí trong căn phòng tăng phúc được chừng hai thành liền không tăng thêm nữa, dù Tụ Linh Trận tụ tập đến càng nhiều thiên địa linh khí, song không bị hấp thu, dần dần cũng sẽ tiêu tán ra bên ngoài.
Lục Diệp nghĩ nghĩ, đưa tay đặt lên vách tường, tùy theo linh lực bản thân điên cuồng tiêu hao, một Tụ Linh linh văn cực lớn được cấu kiến đi ra.
Thiên địa linh khí phun trào càng thêm cường liệt.
Trước kia lúc được đến Tụ Linh linh văn hắn đã từng cân nhắc qua điểm này, nếu Tụ Linh linh văn đủ lớn, như vậy hẳn sẽ có thể dẫn lên hiệu quả càng rõ ràng, giờ đây rốt cục đã được nghiệm chứng.
Hơn nữa bởi vì bản thân Tụ Linh linh văn không ngừng hấp thu thiên địa linh khí bổ sung tự thân, chỉ cần không tận lực phá hư, nó sẽ một mực duy trì như thế, nó khác với Tụ Linh Trận, Tụ Linh Trận vận chuyển dựa vào lực lượng linh thạch, trong lúc tiêu hao linh thạch đồng thời cũng sẽ kích phát linh lực trong linh thạch, lượng linh lực kích phát ra sẽ được tu sĩ hấp thu.
Thoáng cảm giác tự thân một phen, linh lực tiêu hao rất lớn, rốt cuộc hắn chưa từng cấu kiến qua Tụ Linh Trận khổng lồ đến vậy, chẳng qua vẫn có thể tiếp tục cấu kiến thêm một đạo nữa.
Rất nhanh, đạo Tụ Linh linh văn thứ hai xuất hiện trên vách tường, Lục Diệp lập tức cảm thấy cả người cơ hồ bị đào rỗng.
Nhưng cái giá phải trả rất đáng được, thiên địa linh khí phun trào càng thêm mãnh liệt.
Giờ đây, trong phòng luyện công nho nhỏ này, một tòa Tụ Linh Trận đang phát huy công dụng, cộng thêm hai đạo Tụ Linh linh văn, Lục Diệp rất muốn biết tu hành trong môi trường như vậy sẽ có hiệu quả thế nào.
Hắn lấy ra một chiếc bồ đoàn từ trong túi trữ vật, vứt trên đất, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu cấu kiến từng chiếc từng chiếc phễu nhỏ trong linh khiếu bản thân.
Một nén hương sau, sáu mươi tư nơi linh khiếu đều được gia trì Tụ Linh linh văn.
Thoáng chốc, Lục Diệp chỉ cảm thấy linh lực bốn phía điên cuồng tràn vào trong cơ thể, thông qua công pháp vận chuyển, được chuyển hóa thành linh lực của chính mình.
Thân thể vốn tiêu hao rất lớn, giờ chính đang cấp tốc khôi phục.
Ba canh giờ sau, Lục Diệp đứng dậy, tiếp tục cấu kiến trên vách tường phòng luyện công một đạo Tụ Linh linh văn cỡ lớn.
Hiệu quả Tụ Linh lại tăng thêm!
Hắn cảm giác linh lực bản thân biến hóa.
Sau cùng được ra một kết luận kinh người, tu hành trong tình cảnh thế này, đề thăng một ngày một đêm tương đương với hiệu quả khi hắn luyện hóa năm viên linh đan!
Lúc khai mở khiếu thứ hai mươi chín hắn mới phát hiện diệu dụng của Tụ Linh linh văn, đương thời hắn từng thử qua, gia trì Tụ Linh linh văn lên hai mươi chín khiếu của mình, cuối cùng được ra kết luận, tu hành một ngày một đêm tương đương với luyện hóa một viên Uẩn Linh Đan.
Trước mắt hắn đã khai mở sáu mươi tư khiếu, so với hai mươi chín khiếu thì nhiều tận gấp đôi, hơn nữa hoàn cảnh tu hành cũng có biến hóa cực lớn, nhờ đó mới khiến hiệu quả tu hành được đến bước đề thăng nhảy vọt như thế.
Sau Linh Khê ngũ trọng, mỗi mở một khiếu hắn cần tiêu tốn chừng hơn hai mươi viên linh đan, nói cách khác, dù không nuốt linh đan, tu hành trong môi trường này, hắn chỉ cần chừng khoảng bốn năm ngày là có thể khai mở một khiếu.
Nếu kết hợp với nuốt linh đan, hiệu suất tự nhiên sẽ càng cao.
Trước mắt linh khí ở trụ sở Bích Huyết Tông chỉ nồng đậm hơn so với dã ngoại chừng một thành mà thôi, trên Thiên Cơ Trụ cũng không có nửa điểm gia trì, nếu có thể khiến cho Thiên Cơ Trụ được đến gia trì, để linh khí nơi trụ sở nồng đậm gấp đôi, gấp ba, thậm chí gấp năm gấp mười so với dã ngoại thì sao?
Chỉ nghĩ tới đó thôi, Lục Diệp đã mê mẩn đến ngẩn người!
Tranh thủ thời gian nghĩ cách để Thiên Phú Thụ khôi phục công hiệu đốt cháy đan độc, ngoài ra chính là tìm cách kiếm một ít gia trì cho Thiên Cơ Trụ!
Kẻ trước hắn tính đi Thiên Cơ bảo khố tìm xem, hẳn có thể tìm được, về phần kẻ sau, hắn không có manh mối gì cả, việc này phải đi thỉnh giáo Tứ sư huynh, trong ngọc giản Tứ sư huynh đưa cho hắn không nói tới những điều này.
Linh lực tiêu hao đã hoàn toàn khôi phục, lúc này Lục Diệp chính đang thử xung kích khiếu thứ sáu mươi lăm.
Chẳng qua không đợi hắn xông phá khiếu thứ sáu mươi lăm, chiến trường ấn ký đã truyền đến tin tức, cúi đầu tra xem, là Nhị sư tỷ truyền tin tới.
- Tứ sư huynh đang tìm ngươi!
Nếu là trong tình huống bình thường, giữa Cửu Châu và Linh Khê chiến trường không cách nào truyền tin cho nhau, bởi vì hai nơi không nằm trong cùng một không gian, nhưng Lục Diệp là trấn thủ sứ Bích Huyết Tông, còn Nhị sư tỷ là Chưởng Ấn Sứ Bích Huyết Tông, cho nên đây đó vẫn có thể liên hệ được với nhau.
Lúc này Lục Diệp mới nhớ ra, mình tu hành ở đây đến độ hồn nhiên vong ngã, quên mất cả ước định với Tứ sư huynh khi trước.
Không biết Tứ sư huynh định dạy gì cho mình.
Truyền về một đạo tin tức, Lục Diệp kết thúc tu hành.
Tám viên linh thạch kia đã tiêu hao gần sạch, Lục Diệp không đi quản, đẩy cửa ra ngoài, sau đó đóng kín cửa phòng, còn dùng quyền hạn trấn thủ sứ kích hoạt trận pháp phụ cận.
Sau này nơi đây là chỗ tu hành của riêng hắn, không ai được tùy tiện tiến vào.
Rảo bước đi vào Thiên Cơ Điện, thấy một người chính đang nhàm chán ngồi xuống đả tọa tu hành ngay cửa Thiên Cơ Điện.
Tiếng bước chân kinh động người này, hắn vội vàng mở mắt, thấy là Lục Diệp, thần sắc lập tức hiện vẻ vui mừng:
- Là Bích Huyết Tông Lục Diệp Lục đạo hữu?
- Đúng vậy.
Lục Diệp ứng tiếng, đánh giá đối phương, là một tên tam trọng, không khỏi nhíu mày hỏi:
- Có chuyện gì?
Người kia vội vàng đáp:
- Là Trần Dục Trần sư huynh tìm Lục đạo hữu, muốn thương lượng với đạo hữu về chuyện phường thị.
- Phường thị?
Lục Diệp ngơ ngác không hiểu, tìm mình nói chuyện phường thị? Chẳng qua rất nhanh hắn liền kịp có phản ứng, phường thị ở đây đã duy trì rất nhiều năm, tụ tập lượng lớn tán tu, chỉ thiếu mỗi Thiên Cơ thương minh, nhưng sau khi mình đến, tình cảnh những tán tu kia liền không khỏi có chút lúng túng, đi, không nỡ, nhưng không đi lại không thích hợp, dù sao nơi đây cũng là trụ sở Bích Huyết Tông, trước kia không ai quản bọn hắn, song giờ thì khác.
- Còn mong Lục đạo hữu chờ chút, ta gọi Trần sư huynh tới ngay.
Người kia nói rồi liền định truyền tin ra ngoài.
- Ta còn có chút chuyện, việc này để sau hẵng nói.
Lục Diệp vội vã về tông, nào có tâm tư ngồi chờ ở đây, hơn nữa loại chuyện này hắn cũng không biết nên xử lý thế nào, tốt nhất nên đi thỉnh giáo sư huynh sư tỷ cái đã.
- Khi nào Lục đạo hữu lại đến? Để ta dặn Trần sư huynh đợi ở chỗ này.

Người kia tận chức hỏi dò.
- Ngày mai!
Lục Diệp đáp một tiếng, sau đó liền mượn nhờ Thiên Cơ Trụ quay về bản tông.
Đi ra từ Thiên Cơ Điện, men theo mùi thơm đi đến phòng ăn, trên mặt bàn đã bày đầy mỹ thực, chỉ riêng ngửi hương vị đã khiến người thèm đến nhỏ dãi.
Những món ngon này không chỉ là để điền bụng, đây là dược thiện Nhị sư tỷ đặc ý chế biến đi ra, mỗi một đạo đều có công hiệu đặc biệt.
Lục Diệp kinh ngạc phát hiện, đồ ăn hôm nay đặc biệt nhiều.
Lý Bá Tiên đã ngồi xuống, khi thì nhai nuốt nhồm nhoàm, khi thì chuốc một ngụm liệt tửu, thấy Lục Diệp trở về, lập tức nhiệt tình chào mời:
- Tiểu sư đệ nhanh ngồi, nếm thử cá vi huynh vừa câu.
Lục Diệp ngồi xuống, kẹp một đũa cá, nếm thử, ngon một cách bất ngờ.
Lý Bá Tiên cười nói:
- Nguyệt Hồ Huyết Hồng Tỗn trước kia dùng cho các đệ tử tôi thể, mỗi tên đệ tử đều có định số nhất định, chẳng qua giờ thì muốn ăn bao nhiêu cũng được, ta nói cho ngươi biết, nếu ngày nào thiếu linh thạch, cứ tới Nguyệt Hồ câu mấy con đi lên, mỗi con bán mấy chục trên trăm viên linh thạch đều không thành vấn đề.
- Khụ khụ khụ!
Lục Diệp ho khan mãnh liệt, không ngờ thứ này lại đắt đỏ đến vậy.
- Ngoài ra, Tiểu Hôi thích ăn thứ này nhất, quay đầu ngươi tới trụ sở, nhớ mang cho nó hai con nhiều năm vậy rồi không ai quản nó, thật đáng thương.
- Biết rồi.
Lục Diệp gật đầu.
- Tiểu sư đệ uống rượu không?
Lý Bá Tiên còn chưa dứt lời, liền đã cảm giác được phía đối diện có một đôi ánh mắt lăng lệ đang nhìn về phía này, vội vàng đổi giọng nói:
- Ngươi còn nhỏ, đừng có uống, rời nhà ra bên ngoài cũng phải cẩn thận chút, đừng để bị những nữ tử ph óng đãng kia rót rượu, gài vào tròng.
Lục Diệp: !
….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.