Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 168: Pháp Tu Rút Kiếm Binh Tu Thi Pháp





Thánh Nữ Thánh Hỏa Giáo cắn chặt răng ngà, tay nhỏ vươn tới trước mặt, thúc giục chút linh lực còn sót lại không nhiều trong cơ thể, trên bàn tay lập tức hiện ra một đoàn hồng quang.
Đó là linh lực nàng hội tụ.
Khi đoàn hồng quang này xuất hiện, lực lượng thuật pháp trên phạm vi rộng trước đó vốn đang tiêu tán chợt khoái tốc tụ lại.
Trên Kim Quang Đỉnh nóng rực, nhiệt độ đột ngột giảm xuống.
Nháy mắt, một hình người do hỏa diễm thuần túy tổn thành xuất hiện trước mặt nàng.
- Hỏa Cự Nhân!
Tiếng kinh hô truyền đến từ phía Hạo Thiên Minh, đây rõ ràng là tên đạo thuật pháp mà Thánh Nữ Thánh Hỏa Giáo đang thi triển.
Đây cũng là một đạo thuật pháp mà đáng lý pháp tu thất trọng không tu thi triển ra được, bởi vậy đủ thấy thiên tư vị Thánh Nữ này cao đến cỡ nào.
Chẳng qua có lẽ bởi vì tu vi không đủ, Hỏa Cự Nhân vốn nên nên uy phong lẫm liệt, chí ít phải cao mấy trượng, giờ đây lại chỉ lớn bằng người thường, Hỏa Cự Nhân này không có chân, nửa dưới thân thể thuần túy là do hỏa diễm chảy xuôi tạo thành, ngay cả ngũ quan đều mơ hồ không rõ, nhưng thân hình nó rất khôi ngô, cứ thế chắn ngang trước mặt nữ tu.
Thi triển xong đạo thuật pháp này, Thánh Nữ Thánh Hỏa Giáo phù phù một tiếng té quỵ trên đất, lần này nàng thật đã dầu cạn đèn khô.
Không thể không nói, nàng là một nữ tử rất thông minh.
Ở vào thời khắc sau cùng này, lấy chút linh lực còn sót lại triệu hồi ra Hỏa Cự Nhân, chứ không phải thi triển hỏa thuật pháp kiểu như Hỏa Xà Thuật, bởi vì thuật pháp như thế vốn là thứ tương đối dễ tránh thoát, một khi Lục Diệp né tránh được sau đó quay sang công kích, như vậy nàng chỉ còn nước chờ chết.
Trong đầu truyền đến cảm giác đau đớn như bị kim đâm, máu tươi tràn ra nơi thất khiếu đều đã thành màu đen, nàng tuy quỳ rạp xuống trên lôi đài, nhìn có vẻ vô cùng nhếch nhác, song vẫn ngẩng đầu nhìn thẳng Lục Diệp đang vọt tới, tâm thần khống chế Hỏa Cự Nhân nghênh đón.
Lúc sóng nhiệt đánh tới, Lục Diệp theo bản năng giơ lên đao gãy chém xuống.
Trước đó hắn có thể sống được dưới công kích từ đạo thuật pháp kia, toàn nhờ phúc của Ngự Thủ linh văn, khi uy năng đạo thuật pháp kia ập đến, hắn lập tức thúc giục ra một đạo Ngự Thủ linh văn bao trùm toàn thân.
Điều này khiến linh lực vốn đã sót lại không nhiều của hắn cơ hồ tiêu hao sạch sẽ.

Cũng may thuật pháp kia của đối phương kéo dài không quá lâu, bằng không thật đã bị thiêu chết.
Trước mắt hắn còn có thể thúc giục một đạo linh văn sau cùng, đó là hắn lưu cho đối thủ của mình, chứ không phải với cái thứ không biết là cái quái quỷ gì trước mặt này.
Trong tầm mắt toàn là một mảnh đỏ máu, cơ hồ không thấy rõ được gì nữa cả, Thánh Nữ Thánh Hỏa Giáo đã dầu cạn đèn khô, Lục Diệp sao lại không phải là nỏ mạnh hết đà?
Bốn phía lôi đài, cường giả hai đại trận doanh chăm chú quan sát trận chiến sau cùng trước mặt, ai cũng không thể ngờ, chỉ là chém giết giữa ngũ trọng với lục trọng, lại có thể hung tàn đến như thế.
Khắc này, hai đạo thân ảnh đánh sống đánh chết trên lôi đài nhìn qua có vẻ rất hoạt kê, bởi vì Lục Diệp không còn vẻ lăng lệ hung tàn như trước, mỗi một đao hắn bổ ra đều tựa hồ mềm yếu vô lực, bước đi thất tha thất thểu, như thể sẽ đổ gục xuống bất cứ lúc nào.
Ở phía đối diện, Hỏa Cự Nhân cũng có chút ngây ngốc, phản ứng chậm chạp, đây là bởi vì ý thức Thánh Nữ Thánh Hỏa Giáo đã bắt đầu mơ hồ, Hỏa Cự Nhân tuy do nàng thúc giục lực lượng triệu hoán đi ra, nhưng bản thân không hề có tư duy, phải cần được nàng khống chế.
Điều đó dẫn đến chiến đấu trên lôi đài thoạt nhìn như hai đứa trẻ đang đánh nhau!
Không ai bởi vậy mà bật cười, chỉ ngấm ngầm chấn kinh với ý chí cường ngạnh của song phương.
Một đám cường giả Linh Khê Bảng đặt tay lên ngực tự hỏi, lúc ở tu vi ngũ lục trọng, bản thân có thể làm được tới mức kia ư? Hai người trong trận chiến sau cùng này, nếu hôm nay không chết, ngày sau tất có tên trên Linh Khê Bảng.
Chiến đấu giữa hai đứa trẻ vẫn đang tiếp tục, giao chiến không hề kịch liệt, song tùy theo thời gian đầy dời, Hỏa Cự Nhân được thuật pháp triệu hoán đi ra kia bắt đầu trở nên không quá ổn định, thậm chí hình thể cũng đang từ từ rụt nhỏ.
Tâm tình phía Vạn Ma Lĩnh không khỏi khẩn trương.
Đã đến cái nước này rồi, ngàn vạn đừng thất bại trong gang tấc.
- Thánh hỏa hừng hực, thiêu đốt thân ta!
Tiếng tụng niệm trầm thấp vang lên, ban đầu chỉ là một người, nhưng rất nhanh, đông đảo tu sĩ Thánh Hỏa Giáo đồng thanh niệm tụng, thanh âm dần dần cao vút.
Trên lôi đài, Thánh Nữ đã ý thức mơ hồ đột nhiên bộc phát ra lực lượng sau cùng, trong đôi mắt chảy xuống máu tươi màu đỏ thẫm, Hỏa Cự Nhân đang chém giết với Lục Diệp bỗng chợt bành trướng gấp đôi, vung ra một quyền.
Soạt, tiếng vang động truyền đến, nửa đoạn đao gãy trong tay Lục Diệp triệt để vỡ nát, bản thân hắn cũng bị một quyền kia đánh bay đi ra, rơi rớt trên đất.
Cùng lúc rơi xuống còn có hi vọng của phía Hạo Thiên Minh.

Sau khi đánh bay Lục Diệp, Hỏa Cự Nhân kia cũng đột nhiên đổ sụp, hóa thành từng điểm huỳnh quang tan biến không thấy đâu nữa, nó cuối cùng cũng đã hao hết lực lượng.
Thánh Nữ Thánh Hỏa Giáo thở dốc hổn hển, gian nan bò dậy từ dưới đất, từng bước đi tới Lục Diệp đang nằm im không nhúc nhích trên mặt đất, miệng nàng khe khẽ niệm tung giáo nghĩa Thánh Hỏa Giáo, thần sắc đau đớn từ từ bình tĩnh lại.
Thần tình Lý Bá Tiên ngưng trọng dị thường, Vị Ương cũng âm thầm thúc giục linh lực, cùng lúc, nguyên một đám cường giả Vạn Ma Lĩnh đều để mắt tới hai người, hai người phàm là có bất kỳ dị động nào, những cường giả tuyệt đối sẽ lập tức thống kích.
Sát na ấy, bầu không khí tại trường như chợt cứng lại, căng thẳng vô cùng.
Trên lôi đài, Thánh Nữ đi tới nửa đường từ từ mò ra một thanh trường kiếm trong túi trữ vật, chỉ riêng động tác này, tựa hồ đã hao hết tất cả khí lực của nàng, đây hẳn chỉ là một thanh phàm kiếm bình thường, bởi vì không có nửa điểm linh quang, nhưng thế là đủ rồi.
Nàng không còn sức để nhấc lên thanh kiếm kia, cứ vậy kéo lê nó đi tới trước mặt Lục Diệp, lung la lung lay mấy lần, từ từ đứng vững.
Cúi đầu nhìn đối thủ đã bị đốt cho người đầy thương tích trên đất, vị Thánh Nữ từ ngày tu hành bắt đầu chưa từng triển lộ ra ý cười này bỗng chợt cười ra tiếng.
Nàng rất muốn nói với đối thủ: Ta thắng!
Nhưng hé miệng, lại ngay cả âm thanh đều không phát ra được.
Hai tay nàng giơ lên chuôi kiếm, mũi kiếm chỉ thẳng lồng ngực Lục Diệp, từ từ đâm tới.
Bầu không khí vốn khẩn trương quanh bốn phía lôi đài, khắc này như ngưng đọng, không biết bao nhiêu người đã bắt đầu yên ắng thúc giục linh lực.
Lục Diệp nằm im lìm trên đất đột nhiên chầm chậm giơ lên một bàn tay, lòng bàn tay nhắm đến nữ tử đang đứng sừng sững trước mặt, phảng phất muốn ngăn lại một kiếm sắp đâm tới kia.
Miệng môi khô nứt của hắn thoáng run run, tiếng nói nhỏ yếu truyền ra.
- Hỏa! Phượng! Hoàng!
Linh lực màu đỏ rực phun trào ở trong lòng bàn tay, nụ cười trên mặt Thánh Nữ lập tức cứng ngắc, dùng hết chút sức lực cuối cùng, vung kiếm trong tay đâm tới.
Tiếng vỗ cánh vang lên, một con hỏa điểu béo mập giống như chim cút bay ra, đâm vào ngực Thánh Nữ, ầm vang nổ tung.

Tiếng kêu thảm thiết truyền ra, Thánh Nữ bị đánh bay, ngực cháy khét lẹt, rơi rụng xuống đất không thấy động tĩnh.
Sát na đó, tất cả mọi người đều bị biến cố đột ngột kia làm cho kinh hãi không thốt được nên lời, bên vốn tưởng tất chết không nghi ngờ lại vẫn lưu lại lực lượng phản kích, hơn nữa còn là một đạo thuật pháp!
Ở vào thời khắc sau cùng, pháp tu rút kiếm, binh tu thi pháp.
Thắng bại đã phân, sinh tử đã quyết!
Hai đạo thân ảnh cơ hồ cùng lúc xông lên lôi đài, tiếng kiếm rền tức thì vang lên, Lý Bá Tiên chắn ở trước người Lục Diệp, sau lưng có trên trăm đạo kiếm quang đang cuộn trào, mỗi một đạo kiếm quang đều là một thanh phi kiếm.
Kiếm khí xung thiên, kiếm tu nổi sát tâm!
Bất cứ ai dám có hành động thiếu suy nghĩ, tuyệt đối sẽ phải nghênh đón công kích từ trăm đạo phi kiếm kia.
Vị Ương ôm lấy Lục Diệp đã máu thịt be bét vào trong ngực, kiểm tra hương thế của hắn.
Chợt có lực lực ba động như sóng triều hung mãnh truyền ra từ phía hậu phương Vạn Ma Lĩnh, vô số người kinh hãi thất sắc, lúc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đạo thân ảnh cao mấy chục trượng từ từ đứng thẳng dậy, thân ảnh kia như mây đen rợp kín bầu trời, to rộng không biết bao nhiêu mà kể.
Đó là thân ảnh Vân Cự Nhân, là một đạo thuật pháp.
Mà trong khắp toàn Linh Khê chiến trường, người có thể thi triển thuật pháp Vân Cự Nhân đến trình độ như thế, không siêu quá ba người.
- Tất cả đừng loạn động, sẽ chết người đấy!
Tiếng nói thanh thúy truyền đến từ chỗ Vân Cự Nhân, thẳng đến lúc này, phía Vạn Ma Lĩnh mới thấy được trên bả vai Vân Cự Nhân kia có một thân ảnh nữ tử đang ngồi ngay ngắn, thân ảnh nhỏ xinh và Vân Cự Nhân khổng lồ hình thành tương phản cực kỳ rõ ràng, nhưng dù là ai cũng không dám xem nhẹ đạo thân ảnh kia.
Bởi vì đấy là người đứng đầu Linh Khê Bảng, quái vật bá chiếm vị trí đầu Linh Khê Bảng hơn mười năm!
- Phong Nguyệt Thiền!
Có tu sĩ Vạn Ma Lĩnh cắn răng quát khẽ.
Ai cũng không biết nàng tiềm ẩn ở phụ cận từ lúc đó, trước đó có tin tức nói nàng đang chặn ngoài cửa trụ sở Bách Luyện Cốc, nhưng giờ xem ra, nàng sớm đã thoát thân từ bên kia.
Rốt cuộc dù nàng là người đứng đầu Linh Khê Bảng thì cũng không khả năng lấp kín trụ sở một tông môn tứ phẩm trong thời gian dài thế được.
- Sư huynh, ta đến giúp ngươi đây!
Phong Nguyệt Thiền giơ tay lên, hướng về phía Lý Bá Tiên nhiệt tình chào hỏi.
Khắc này không rảnh rỗi để đi uốn nắn cách xưng hô của nàng, Lý Bá Tiên gật đầu:
- Ai dám loạn động, giết cho ta!

- Được rồi!
Phong Nguyệt Thiền giòn thanh ứng tiếng.
Trên lôi đài, Vị Ương đã cho Lục Diệp nuốt vào một viên linh đan, còn cho hắn uống một loại nước thuốc không biết tên để duy trì sinh cơ.
Miệng môi Lục Diệp khẽ run run, Vị Ương không nghe rõ, dán sát lỗ tai tới, nói khẽ:
- Tiểu sư đệ ngươi nói cái gì?
- Đánh xong chưa?
Lục Diệp gian nan mở miệng.
- Đánh xong rồi!
Vị Ương gật đầu.
Một bên mắt Lục Diệp đã không mở ra được, mắt còn lại cũng chỉ him híp, muốn cười, lại cười không nổi, tâm thần căng cứng rốt cục cũng được thả lỏng, ngẹo đầu, dứt khoát ngất đi.
Vị Ương hoảng hốt, vội vàng kiểm tra, xác định Lục Diệp chỉ là quá mức mỏi mệt, lúc này mới yên tâm, ngẩng đầu nhìn vào bóng lưng Lý Bá Tiên:
- Về tông!
Lý Bá Tiên liền nói:
- Nguyệt Thiền, đưa đại sư tỷ và tiểu sư đệ đi Thương Minh Sơn!
- Vâng!
Phong Nguyệt Thiền ứng tiếng, Vân Cự Nhân cao mấy chục trượng kia cúi người xuống, thò ra một bàn tay hướng về phía lôi đài, dưới bóng mờ khổng lồ che phủ, đông đảo tu sĩ phía Vạn Ma Lĩnh tứ tán như ong.
Bàn tay hạ xuống bên cạnh lôi đài, Vị Ương ôm lấy Lục Diệp nhảy lên, nhẹ nhàng thả xuống Lục Diệp, đột nhiên cảm thấy bên người nhiều thêm thứ gì đó, quay đầu nhìn lại, phát hiện là một con hổ lớn trắng như tuyết.
Nàng biết đây là thú sủng của Lục Diệp, thấy vẻ lo lắng trong mắt đại hổ kia, thần xui quỷ thần trấn an một tiếng:
- Đừng lo lắng, có ta ở đây, hắn không chết được.
Vân Cự Nhân nâng tay lên, nhẹ nhàng nắm hai người một hổ vào trong lòng bàn tay, sau đó dưới sự điều khiển của Phong Nguyệt Thiền, lách mình chạy về hướng trụ sở Thương Minh Sơn, tốc độ cực nhanh!
- Các vị đạo hữu Vạn Ma Lĩnh, còn mong ở lại chỗ này đợi thêm một nén hướng, một nén hương sau, chư vị muốn làm gì thì làm, nhưng nếu trước đó có hành động nào thiếu suy nghĩ, đừng trách Lý Bá Tiên ta đại khai sát giới!
Tiếng nói nhàn nhạt của Lý Bá Tiên truyền đến, nhưng trăm thanh phi kiếm bay múa sau lưng lại nói cho tất cả tu sĩ Vạn Ma Lĩnh biết, đứa này không phải đang nói đùa.
Yến Hình một mực nhìn chằm chằm Lý Bá Tiên bỗng chợt hiện vẻ nghiêm túc, thẳng đến hôm nay hắn mới phát hiện, Ngự Kiếm Thuật của Lý Bá Tiên đã đáng sợ đến trình độ như vậy, lúc trước khi giao thủ với hắn, đứa này căn bản chưa hề xuất hết toàn lực.
….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.