Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 140: Nơi Táng Thân Của Ai





Phòng chữ Thiên số ba, chính là phòng khách nơi Lục Diệp đang ở.
Lão giả trầm tư một phen rồi nói:
- Thiên phú như thế, quả thực hiếm thấy.
Thiên phú càng cao, lượng linh khí có thể hấp nạp lại càng nhiều, mà sở dĩ linh khí trong phòng chữ Thiên càng đậm đặc, nguyên nhân đúng như Lục Diệp phỏng đoán, trong phòng được ngầm bố trí Tụ Linh pháp trận, tụ lại thiên địa linh khí, đồng thời cũng sẽ tiêu hao linh thạch.
Cường độ pháp trận vận chuyển càng lớn, linh thạch tiêu hao lại càng lớn.
Lão giả thấy qua rất nhiều thiên phú xuất sắc, người tiêu hao nhiều hơn Lục Diệp không phải ít, nhưng lấy tu vi tứ trọng, lại mỗi ngày phải cần tiêu hao tận ba bốn viên linh thạch, điều này quả thực rất không tầm thường.
- Có cần đuổi hắn đi không?
Quản sự hỏi.
- Người ta lại không nợ ngươi linh thạch, đuổi thế nào? Nhớ kỹ, chúng ta là làm ăn, vô luận kẻ tới là ai, đều phải đối xử công bằng công chính, không khả năng hành sự theo yêu thích cá nhân.
- Vâng.
- Lui xuống đi.
Lão giả phất phất tay.
Quản sự kia cung kính cáo lui.
Lão giả ngồi trên ghế ngẩn người một lúc, lát sau mới chậm rãi lắc đầu.
Không biết là đệ tử xuất thân đại tông môn nhà ai chạy ra ngoại vi ma luyện bản thân, chẳng qua một tên tứ trọng lại bị lục trọng nhắm đến, sợ rằng sẽ không sống được quá lâu.

Ngày thứ sáu sau khi tới thương minh nghỉ trọ, thừa lúc Lục Diệp nghỉ ngơi, Hổ Phách tiến lại cọ cọ lên người hắn.
Lục Diệp nhìn sang Y Y hỏi:
- Hổ Phách muốn cái gì?
Y Y giao lưu một phen, nói:
- Lân phiến mà lần trước ngươi lấy ra, Hổ Phách muốn thứ đó.
Lục Diệp chợt hiểu, vội vàng lần nữa lấy ra miếng lân giáp kia, Hổ Phách tiến lại hít mạnh lên lân giáp một hơi, một đạo tơ máu tràn vào trong lỗ mũi Hổ Phách, nó ngăn không được lảo đảo ra sau mấy bước, hệt như lần trước, đầu lắc lư mấy hồi sau đó ngã vật xuống đất bất tỉnh, quang mang màu đỏ nhạt không ngừng du tẩu ngoài thân, rèn luyện thể phách cho nó.
Lục Diệp không định học theo Hổ Phách, huyết tuyến trong lân giáp có vẻ rất mạnh, ngay cả yêu thú như Hổ Phách đều bị sốc, có chút gánh không được, Lục Diệp đoán chừng nếu mình hít vào một hơi, xác suất cao sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì.
Chẳng qua thứ này đúng thật có hiệu quả đối với tôi thể, lần trước sau khi tôi thể, thể phách Hổ Phách được đến cải thiện cực lớn, giờ là lần thứ hai, không biết nó sẽ còn trưởng thành đến mức nào.
Hắn một mực duy trì tần suất tu hành như trước.
Lần lượt tình linh khiếu được bóc mở.
Ngày thứ mười lăm từ khi vào trong thương minh, linh khí không ngừng xung kích, bích chướng khiếu thứ sáu mươi ba dần dần buông lỏng, ngay trước khi bích chướng này sắp bị phá, Lục Diệp đột ngột đình chỉ tu hành.
Hắn đứng dậy, kiểm tra trạng thái bản thân, tinh lực dồi dào, khí huyết tràn đầy, khiếu thứ sáu mươi ba sắp phá, đã có thể bắt đầu thực hiện kế hoạch.
Dẫn theo Hổ Phách đi xuống tầng một thương minh, tìm một tên quản sự, tiêu tốn một trăm linh thạch mua mấy tấm linh phù.
Như thế tính ra, trong túi hắn chỉ còn lại hơn hai trăm ba mươi viên linh thạch, chủ yếu là nửa tháng dừng chân ở đây tiêu tốn của hắn một trăm năm mươi linh thạch, nhưng trả ra là đáng được, tu hành trong phòng kia, hiệu suất đề thăng rất nhiều, kế hoạch ban đầu được định ra là trên dưới hai mươi ngày, nhưng chỉ mất mười lăm ngày liền hoàn thành, rút ngắn được không ít thời gian.
Linh đan trong tay cũng còn không đến một trăm viên, nghĩ nghĩ, dứt khoát mua thêm hai trăm linh thạch linh đan, chỉ lưu lại hơn ba mươi viên linh thạch làm dự phòng.
Hết thảy đều đã sẵn sàng, Lục Diệp cưỡi Hổ Phách đi ra thương minh.

Đôi tròng mắt sắc bén lập tức để mắt tới hắn, chính là Đổng Thúc Dạ đợi suốt nửa tháng bên ngoài thương minh.
Bốn mắt chạm nhau, thần tình Lục Diệp cực kỳ khó coi, như thể chết cha chết mẹ, khóe miệng Đổng Thúc Dạ khẽ nhếch lên, nhai nuốt nốt miệng thịt khô trong miệng.
Rốt cục cũng đợi được!
Không chút do dự, Lục Diệp trực tiếp vỗ một tấm Phong Hành Linh Phù lên thân Hổ Phách, nhận chuẩn một hướng, xông thẳng ra ngoài.
Đổng Thúc Dạ đằng không lao lên, đuổi sát mà đi.
Phía sau hắn, chủ cửa hàng kia lệ rơi đầy mặt! Kiếm sống thật gian nan, nửa tháng không khai trương, từ khi Đổng Thúc Dạ đằng đằng sát khí đứng ở chỗ này, không một khách nhân nào dám đến quán của hắn nữa.
Hắn lại không dám đuổi người đi, tu vi lục trọng không phải để làm cảnh, một tên tam trọng như hắn nào dám tuỳ tiện đắc tội.
Giờ ôn thần này cuối cùng cũng đi! Chủ quán nghĩ đến nửa tháng chua xót vừa qua, nhịn không được khóc lên.
Tốc độ Hổ Phách lại có chút đề thăng, hẳn là do tơ máu kia tôi thể, lại được phong hành gia trì, dù Đổng Thúc Dạ có thể lướt đi truy kích, nhưng nhất thời cũng đuổi không kịp, cảnh này khiến hắn không khỏi càng thêm phần bực bội.
Cũng may hắn học thông minh, trên đường truy kích không ngừng ném linh đan vào trong miệng, bổ sung tiêu hao, đồng thời hai tay cũng nắm lấy linh thạch, hấp thu linh lực trong đó.
Thế cục lại về lại như nửa tháng trước, một đuổi một trốn, không ngừng xâm nhập vào trong hoang dã, hơn nửa ngày sau, tốc độ Hổ Phách từ từ chậm lại, thể lực tiêu hao quá lớn, may mà Đổng Thúc Dạ cũng tương tự, dù có linh đan linh thạch cùng lúc khôi phục, song vẫn khó mà bổ sung được linh lực hao tổn.
Như ngầm hiểu với nhau, đây đó dừng lại hưu chỉnh, chẳng qua lần này không hưu chỉnh bao lâu Lục Diệp lại bắt đầu đào vong, Đổng Thúc Dạ đương nhiên sẽ không mặc cho hắn đào thoát, lập tức đứng dậy đuổi theo.
Một ngày sau, Đổng Thúc Dạ dừng lại trước một hang núi, khẽ nhíu mày!
Vừa rồi hắn thân ở giữa trời, tận mắt thấy được Lục Diệp cưỡi hổ trắng kia xông vào bên trong hang núi này, tình cảnh quỷ dị đó khiến hắn không khỏi sinh ra một tia nghi ngờ.

Theo lý mà nói, phía chạy trốn không khả năng tuỳ tiện đẩy bản thân vào trong tử địa, đối phương làm như thế, rõ ràng quá không bình thường.
Nhưng rất nhanh hắn liền nghĩ đến một loại khả năng, sơn động này chắc là nối thông với một nơi khác, đối phương chạy trốn từ chỗ này, ưu thế lướt đi của hắn liền mất đi.
Nghĩ tới đây, Đổng Thúc Dạ không tiếp tục do dự nữa, cứ thế đâm đầu thẳng vào sơn động, khoái tốc xâm nhập vào sâu bên trong, đương nhiên, hắn không ngốc, để tránh Lục Diệp mai phục, đưa tay vỗ lên thân một đạo Kim Thân Phù, như thế, dù địch nhân phát động đánh lén ở trong đây, hắn cũng có đủ thời gian để phản ứng.
Trong sơn động mờ tối ẩm thấp, vượt ngoài dự liệu của Đổng Thúc Dạ, đối phương không động tay động chân gì trong hoàn cảnh chật chội này.
Càng tiến về phía trước, sơn động càng rộng thoáng.
Thẳng đến khi hắn xông vào trong một động đá vôi rộng thoáng, động đá vôi này phải đến hai mẫu, cao mười mấy trượng, trên đỉnh động có thạch nhũ treo ngược, không ngừng nhỏ nước xuống, phát ra tiếng vang tí tách.
Mặc dù hoàn cảnh hắc ám, nhưng hắn thoáng liếc mắt liền thấy được Lục Diệp trốn ở góc sâu tận cùng trong sơn động, lúc này Lục Diệp chính đang ngồi xếp bằng, một thân linh lực tuôn động phun trào.
Đổng Thúc Dạ có thể xác định đối phương có âm mưu quỷ kế nào đó, nhưng nơi đây là không gian nửa phong bế, trừ lối vào hắn vừa đi qua thì không còn đường ra nào nữa, nói cách khác, chỉ cần hắn chắn ngang ở vị trí này, đối phương liền không thể trốn đi đâu được!
Trong lòng yên tâm, rốt cục cũng bắt được gia hỏa này! Dù đối phương có âm mưu quỷ kế gì đi nữa, trước mặt thực lực tuyệt đối vẫn không kham nổi một kích.
Hắn khẽ hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra ý cười chế nhạo:
- Đây chính là nơi ngươi chọn để táng thân cho mình?
Vừa dứt lời, đầu bên kia khí cơ Lục Diệp đột nhiên lưu động, linh lực cuộn trào tuôn ra, sóng khí cuốn thốc, linh quang ngoài thân bỗng chợt sáng bừng lên.
Linh Khê ngũ trọng!
Đổng Thúc Dạ ngạc nhiên, đương sơ lúc hắn truy kích Lục Diệp, đối phương rõ ràng chỉ là tứ trọng, nhưng giờ mới qua chút thời gian không thấy, lại đã thành ngũ trọng, điều này chứng tỏ một vấn đề, đấy chính là đối phương vốn đã bên mép đột phá ngũ trọng, cố ý chọn tấn thăng vào lúc này!
Tốc độ tu hành nhanh thật!
Hai tháng rưỡi trước, đối phương mới chỉ là tam trọng, trước đó khi thấy Lục Diệp là tứ trọng, Đổng Thúc Dạ đã ngấm ngầm kinh hãi, chẳng qua cân nhắc đến có lẽ đối phương đã dừng lại rất lâu ở tam trọng, tăng lên một cấp cũng tính là bình thường.
Nhưng giờ thì hoàn toàn không bình thường!
Hai tháng rưỡi, từ tam trọng đề thăng đến ngũ trọng, tốc độ tu hành như thế, quả thực nghe mà rợn cả người.
Đổng Thúc Dạ càng lúc càng cảm thấy lựa chọn của mình không sai, bỏ lỡ cơ hội lần này, lần sau dù có cơ hội gặp lại, sợ rằng mình đã không phải là đối thủ của đứa này, đến lúc đó ai giết ai còn chưa chắc chắn.
Ngay khi hắn đang kinh hãi, sau lưng chợt có linh lực ba động truyền đến, Đổng Thúc Dạ không chút nghĩ ngợi, đưa tay đánh ra một đạo thuật pháp về hướng đó.

Một đạo bóng dáng lóe lên rồi biến mất, cùng lúc, một tấm linh phù nổ tung nơi cửa động, kết hợp với đạo thuật pháp hắn đánh đi ra, núi đá nơi cửa động vỡ nát, ầm ầm rơi xuống, lấp kín cửa hang lại.
Đổng Thúc Dạ thoáng cả kinh, lúc này mới phát hiện linh phù vừa rồi không phải dùng để tấn công mình, mà là để che kín lối ra, giờ thì muốn lui cũng không lui được nữa!
Linh lực ba động cường liệt khoái tốc tiếp cận, Đổng Thúc Dạ vội vàng quay đầu, vừa khéo nhìn thấy Lục Diệp thân như bôn lôi, cấp tốc xông tới.
Khắc này Lục Diệp làm gì còn vẻ mặt đưa đám như chết cha chết mẹ khi vừa đi ra thương minh lúc trước, nét mặt hắn tỉnh táo dị thường, thần sắc trầm ổn, đối mặt với Kim Hồ Trảm do Đổng Thúc Dạ đánh tới, thân hình hơi lắc tránh đi.
Nơi này đúng là chỗ để táng thân, chẳng qua là dành cho Đổng Thúc Dạ!
Trên đường chạy trốn hắn đã phân phó Y Y tìm kiếm địa hình thích hợp, bởi vì hắn phải cân nhắc đến ưu thế có thể lướt đi của Đổng Thúc Dạ, nếu thấy tình thế không ổn, Đổng Thúc Dạ một lòng đào tẩu, hắn quả thực không có cách gì hay để ngăn cản, cho nên muốn giết Đổng Thúc Dạ, nhất định phải tìm nơi có được địa lợi.
Động đá vôi mà Y Y tìm được này không tính quá lớn, song cũng không nhỏ, miễn cưỡng phù hợp với yêu cầu của Lục Diệp.
Để Y Y thúc giục linh phù lấp kín cửa hang, cũng là vì kiêng sợ Đổng Thúc Dạ sẽ trốn mất.
Trước mắt, động đá vôi đã triệt để phong bế, hôm nay hắn và Đổng Thúc Dạ chỉ có một người có thể còn sống đi ra!
Tấn thăng ngũ trọng, trong cơ thể nhiều thêm một hệ thống tiểu chu thiên tuần hoàn, tốc độ và lực bộc phát đều được tăng lên không nhỏ, Lục Diệp tự tin chỉ cần áp át được Đổng Thúc Dạ liền có thể chém chết hắn!
Pháp tu đúng thật rất lợi hại, tinh thông đủ loại thuật pháp, ra tay uy thế hung mãnh, nhưng pháp tu còn có một cách xưng hô khác.
Trước đây lúc tán gẫu với Hoa Từ từng nghe nàng nói qua, nữ nhân này nói trong giới tu hành, các tu sĩ xưng thể tu là nhục man tử, binh tu là một đám mãng phu đầu sắt, về phần pháp tu thì là một đám da giòn!
So với thể tu và binh tu cùng cấp độ, thể phách pháp tu không nghi ngờ là kém nhất, bởi vì bọn hắn quanh năm nghiên cứu thuật pháp, không có thời gian đi rèn luyện thể phách bản thân.
Thậm chí những quỷ tu xuất quỷ nhập thần kia đều có thể phách mạnh hơn pháp tu một đoạn tương đối.
Lúc tu sĩ cấp thấp tranh đấu, ở khoảng cách xa chính là thiên hạ của pháp tu, chỉ khi nào bị áp sát, chiến lực pháp tu mới sẽ giảm đi nhiều.
Giao phong nửa tháng trước, Lục Diệp là tứ trọng, chỉ có thể tiến đến vị trí cách Đổng Thúc Dạ không quá tám trượng, nhưng giờ đây hắn đã là ngũ trọng, cho nên hắn tự tin có thể đột phá thuật pháp phong tỏa, xông giết đến trước mặt Đổng Thúc Dạ.
Trên đường lao đi, thân hình Lục Diệp không ngừng xê dịch, lách mình né tránh từng đạo thuật pháp đánh tới, cự ly đây đó cấp tốc rút ngắn, dưới ánh sáng chiếu rọi của thuật pháp, nét mặt Đổng Thúc Dạ thoáng hiện vẻ hoảng loạn.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.