Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 139: Ta Muốn Nghỉ Trọ!





Đây cũng không phải Lục Diệp tự tin một cách mù quáng, cảm thấy bản thân có thể dễ dàng vượt cấp giết địch, từ lúc rời khỏi Thanh Vân Sơn, một đường đi tới, Lục Diệp giết rất nhiều tu sĩ tu vi cao hơn hắn, chỉ tính riêng trong lúc diễn ra Long Tuyền Hội, ngũ trọng chết dưới đao của hắn đã có năm sáu tên.
Hai đao linh văn Ngự Thủ và Phong Duệ có thể khiến cho sức công kích và lực phòng ngự của hắn được đến đề thăng cực lớn, đủ sức san lấp tu vi chênh lệch với địch nhân.
Cho nên vượt một cấp giết địch, đối với Lục Diệp mà nói thì hoàn toàn không vấn đề gì.
Mặc dù không biết Đổng Thúc Dạ đến cùng đã gặp phải chuyện gì, nhưng quá trình giao thủ vừa rồi khiến Lục Diệp phát hiện ra một chuyện rất thú vị, tu vi Đổng Thúc Dạ chỉ còn là lục trọng!
So với lần truy sát mình hai tháng trước, thực lực đối phương rõ ràng đã trượt xuống, nếu ban ngày người hắn đối mặt là Đổng Thúc Dạ của hai tháng trước, như vậy Lục Diệp cảm thấy bản thân dù đã có chút thành tựu, song tất cũng không là đối thủ.
Tu vi tu sĩ không khả năng vô duyên vô cớ trượt xuống, Lục Diệp ngấm ngầm phỏng đoán, khả năng cao linh khiếu đứa này đã bị phá.
Phân chia tu vi của tu sĩ Linh Khê Cảnh rất đơn giản, trong cơ thể có bao nhiêu hệ thống tiểu chu thiên tuần hoàn liền là tu vi mấy trọng, nhưng nếu có linh khiếu bị phá, hệ thống tiểu chu tiên tuần hoàn bao gồm linh khiếu kia tự nhiên khó mà thành hình, số linh khiếu còn lại trong hệ    thống sẽ không tạo được hiệu quả đề thăng như trước, cùng lắm chỉ là gia tăng lượng linh lực trữ bị cho tu sĩ mà thôi.
Là do phía Huyền Môn làm?
Lục Diệp khó mà biết rõ được tao ngộ của Đổng Thúc Dạ trong đoạn thời gian gần đây, nhưng linh khiếu hắn bị phá chắc chắn có liên quan đến chuyện Huyền Môn tiến đánh trụ sở Cửu Tinh Tông, căn nguyên của việc này còn là do hắn mà ra, rốt cục hắn đã hiểu tại sao Đổng Thúc Dạ lại nhất quyết không chịu buông tha cho mình.
Đổi thành bất cứ kẻ nào gặp phải loại chuyện như thế, sợ rằng đều khó mà đè nén phẫn hận trong lòng, giữa đây đó nói là không chết không thôi cũng không quá đáng.
Với hắn mà nói thì đây là chuyện tốt, một tên Đổng Thúc Dạ thất trọng, Lục Diệp không dám có nửa điểm ý tưởng.
Nhưng nếu đối phương chỉ là lục trọng! Vậy lại chưa hẳn không thể đánh một trận.
Điều kiện tiên quyết là hắn cần phải tấn thăng ngũ trọng.
Hiện tại hắn đã bóc mở năm mươi tư linh khiếu, cách sáu mươi ba khiếu ngũ trọng còn thiếu chín khiếu nữa, nếu toàn tâm toàn ý tu hành, chỉ cần thời gian không đến hai mươi ngày!
Nhưng muốn thực thi kế hoạch này ở ngoài dã ngoại là điều rất không dễ dàng, một khi Đổng Thúc Dạ truy sát tới, hắn liền phải đào tẩu ngay lập tức, hiện tại đối phương đã không vướng không víu, tốc độ truy kích cực nhanh, Hổ Phách không có Phong Hành Linh Phù gia trì, đúng thật chưa hẳn chạy qua được đối phương.
Cho nên hắn cần một nơi an ổn để tu hành.
Trong lòng có tính toán, Lục Diệp lấy ra Thập Phân Đồ tra xem, tìm được một nơi thích hợp.
Nuốt linh đan, trùng kích khiếu thứ năm mươi lăm.
Đến nửa đêm, Đổng Thúc Dạ lại đánh tới, Lục Diệp rơi vào đường cùng đành phải cưỡi Hổ Phách tiếp tục đào vong, cũng may thời gian Đổng Thúc Dạ khôi phục không dài, tốc độ không phải quá nhanh, cho nên Lục Diệp vẫn có dư địa để tiếp tục đào vong.

Cứ vậy một đuổi một chạy, thỉnh thoảng lại phải dừng lại tu chỉnh, hai ngày sau, trong một nơi phường thị, Lục Diệp cưỡi Hổ Phách xông vào Thiên Cơ thương minh nơi đây, cơ hồ hắn chân trước vừa tiến vào, Đổng Thúc Dạ đã chân sau truy sát tới.
Không ít tu sĩ trong đại điện ngước mắt nhìn lại, ai nấy đều ngấm ngầm kinh hãi, then chốt là bởi vì sát khí Đổng Thúc Dạ quá nặng, đôi tròng mắt đỏ ngầu.
Một tên quản sự tu vi chỉ tam trọng bước đến, thấp thỏm lo âu nói:
- Trong thương minh cấm chỉ đánh nhau, nếu hai vị cóì ân oán gì, còn mong ra ngoài giải quyết.
- Nghỉ trọ!
Lục Diệp mở miệng.
- Ách!
Quản sự kia bị làm cho ngây dại, không biết nên xử lý thế nào mới phải.
Đổng Thúc Dạ hung hăng nhìn vào quản sự kia, bộ dạng như thể ngươi dám đáp ứng ta liền đảm bảo ngươi không thấy được ánh mặt trơi ngày mai.
Quản sự càng thêm kinh hãi.
Đúng lúc này, một cỗ linh lực ba động cường đại xuất hiện, một lão giả hoa giáp chống lấy quải trượng từ nơi thang lầu từ từ bước xuống, thỉnh thoảng lại ho nhẹ một tiếng.
Lão giả này lưng eo khom còng, bộ dạng như thể sẽ lìa đời bất cứ lúc nào, nhưng linh quang ngoài thân hắn lại có vẻ còn cường đại hơn cả Đổng Thúc Dạ lúc ở thời kỳ toàn thịnh.
Đây chí ít cũng là tu sĩ Linh Khê bát trọng!
Nhìn thấy lão giả kia, Lục Diệp yên tâm phần nào.
Hắn và Thiên Cơ thương minh từng làm qua rất nhiều lần sinh ý, biết thương minh này có được để uẩn cường đại, khiến hắn ấn tượng khắc sâu nhất chính là tên của thương minh này, có thể lấy hai chữ Thiên Cơ làm tên, ý vị trong đó rất sâu xa.
Thị nữ quản sự tiếp đãi khách khứa, giao dịch với người trong thương minh đúng thực thường thường không có tu vi quá cao, chí ít Lục Diệp không gặp qua, nhưng hắn một mực cảm thấy, trong thương minh nhất định có cường giả tọa trấn, bằng không làm sao thủ được nhiều hàng hóa đáng tiền như vậy? Trên đời này không thiếu hạng người gan lớn bằng trời, thích làm chuyện bí quá hóa liều.
Chính như trụ sở mỗi nhà tông môn đều cần cường giả trấn thủ, thương minh lại càng cần cường giả.
Đây mới là nguyên nhân khiến hắn chọn Thiên Cơ thương minh làm mục tiêu, thương minh là nơi làm ăn, chỉ cần hắn xông vào được chỗ này, vậy tạm thời liền sẽ an toàn, thương minh tuyệt không cho phép để xảy ra chuyện đánh nhau trong địa bàn của mình.
Sự thật chứng minh, hắn phán đoán không lầm, trong thương minh đúng thật có cường giả tọa trấn, chỉ là lúc bình thường sẽ không dễ dàng hiện thân.

Đổng Thúc Dạ tới truy sát Lục Diệp, quản sự bình thường đã không trấn được trường diện, cường giả nơi đây tự nhiên phải ra mặt.
Nhìn lão giả từng bước đi tới chỗ này, trong mắt Đổng Thúc Dạ sinh ra một tia kiêng dè, hắn hiểu rõ hơn tên trẻ ranh Lục Diệp này nhiều lắm, biết Thiên Cơ thương minh là quái vật khổng lồ cỡ nào, nếu không phải có điều cố kỵ, vừa rồi lúc xông vào hắn sớm đã động thủ, chứ há lại chỉ trừng nhìn Lục Diệp?
- Hai vị tiểu hữu, vạn sự dĩ hòa vi quý.
Lão giả run rẩy bước đến, khẽ mỉm cười, trên mặt chất đầy hòa khí.
Hắn đứng sừng sững trước mặt Lục Diệp và Đổng Thúc Dạ, quải trượng trong tay nhẹ nhàng điểm xuống đất, một chùm linh quang lấy điểm quải trượng rơi xuống đất làm trung tâm, ầm vang khuếch tán ra bốn phía.
Khóe mắt Lục Diệp hơi nảy, hắn phát hiện mình đã quá xem nhẹ lão giả này, người này e rằng phải ngang cỡ Thang Võ.
Hiệu quả của chiêu thị uy kia cực kỳ rõ rệt, Đổng Thúc Dạ vội thu lại sát khí, hướng về phía lão giả ôm quyền nói:
- Có điều quấy nhiễu, còn mong thứ tội.
Hắn sợ rất nhanh.
Lục Diệp ở bên không khỏi mừng thầm.
- Vị tiểu hữu này thì sao?
Lão giả nhìn sang Lục Diệp.
- Ta đến nghỉ trọ!
- Người tới là khách!
Trên mặt lão giả hiện ra ý cười, thần tình Đổng Thúc Dạ lại rất khó coi.
Lão giả quay sang quản sự ở bên, nói:
- Dẫn vị tiểu hữu này đi làm thủ tục nghỉ trọ, phí nghỉ trọ mỗi đêm mười viên linh thạch!
- Chờ chút!
Lục Diệp nhíu mày:
- Mỗi đêm mười biên linh thạch?
Hắn không biết là mình nghe lầm hay là lão đầu này nói sai.

Lão giả vẫn cười híp mắt:
- Mười viên linh thạch.
- Thương minh khác mỗi đêm chỉ cần một viên linh thạch!
Lục Diệp cảm thấy mình bị người xem là dê béo, lần này đến lượt Đổng Thúc Dạ ở bên mừng thầm.
Ý cười trên mặt lão giả từ từ thu liễm, ngữ khí cũng cao dần lên:
- Tuy nói người đến đều là khách, nhưng thương minh chỉ là nơi làm ăn, không phải chỗ để tị nạn, nếu ai dám nảy sinh tâm tư lợi dụng thương minh, tự nhiên cần phải trả ra đại giá!
Hắn lạnh lùng nhìn vào Lục Diệp:
- Nói như thế, tiểu hữu rõ chưa?
Lời này không sai, lão đầu và Lục Diệp không thân cũng chẳng quen, đương nhiên sẽ không đi giúp hắn, ra mặt uy hiếp Đổng Thúc Dạ, đồng thời cũng để Lục Diệp biết khó mà lui, nếu không phải thương minh một mực trung lập, không tham dự tranh chấp giữa hai đại trận doanh, sợ rằng hắn đã đích thân ra tay cùng lúc đuổi hai người đi ra.
- Hiểu rồi.
Lục Diệp không tiếp tục so đo chuyện này này, trước mắt có một hoàn cảnh an ổn để tu hành mới là quan trọng nhất, hắn lấy ra một chiếc túi trữ vật, dày vò một phen, sau đó ném cho quản sự kia:
- Trước ở lại mười ngày.
Lão giả kinh ngạc, Đổng Thúc Dạ cũng kinh ngạc.
Vừa ra tay liền là một trăm viên linh thạch, thế này làm gì giống thủ bút của một tên tu sĩ tứ trọng.
Quản sự cầm lấy chiếc túi trữ vật kia, quay đầu nhìn sang lão giả.
Nét cười lần nữa hiện lên trên mặt lão giả:
- Tìm cho vị khách này gian phòng tốt nhất.
- Vâng!
Quản sự kia ứng tiếng, đưa tay tỏ ý:
- Mời khách nhân qua bên này.
Lục Diệp dẫn Hổ Phách cùng theo quản sự lên lầu.
Lúc này lão giả mới quay sang Đổng Thúc Dạ:
- Vị tiểu hữu này thì sao? Cũng cần nghỉ trọ?
- Mười viên linh thạch một đêm?
Đổng Thúc Dạ hỏi.
- Tất nhiên, thương minh đối xử như nhau với bất kỳ khách nhân nào.
- Vậy thì thôi!

Đổng Thúc Dạ tự nhủ trong lòng, đầu óc ta đâu không bệnh, ai lại đi nghỉ trọ mười viên linh thạch một đêm, giờ hắn chỉ cần ngăn Lục Diệp ở chỗ này, không cần lo lắng đối phương trốn đi mất.
Trầm tư một phen, sau cùng dứt khoát đi ra thương minh, tiến vào một nơi cửa hàng phía đối diện thương minh, ngồi lỳ ở đó, nhìn chằm chằm cửa vào thương minh, lấy ra hai viên linh thạch nắm ở trong lòng bàn tay, từ từ khôi phục.
Hắn không tin, Lục Diệp có thể kiên trì một đêm mười viên linh thạch mãi được!
Gian phòng rất lớn, lớn hơn bất cứ gian phòng nào Lục Diệp từng ở trước đây, bố trí trong phòng cũng mang đến cảm giác vô cùng ấm áp, càng khiến Lục Diệp kinh hỉ chính là, thiên địa linh khí trong phòng này rõ ràng nồng đậm hơn bên ngoài một chút.
Hắn ngấm ngầm phỏng đoán, nơi này hẳn được bố trí thứ gì đó đại loại như Tụ Linh pháp trận, chắc cũng là để thuận tiện cho người ở đây tu hành.
Hơn nữa trong phòng còn có chỗ tắm rửa, quả thực rất chu đáo.
Một đường bôn ba, thể xác tinh thần đều mỏi mệt, Lục Diệp trước là cùng Hổ Phách ăn một bữa no say, sau đó lại đi tắm rửa sạch sẽ một phen, cuối cùng mới bắt tay vào tu hành.
Hắn phải khoái tốc đề thăng tu vi bản thân, tiêu hao mười viên linh thạch một đêm thực sự quá lớn, dù hiện tại trong tay hắn có chút tài phú thì cũng không dày vò được lâu.
Mỗi linh khiếu đều được gia trì Tụ Linh linh văn, Lục Diệp lập tức cảm nhận được khác biệt rõ rệt, bởi vì linh khí trong phòng tương đối nồng đậm, cho nên sau khi gia trì Tụ Linh linh văn, hiệu suất tu hành liền càng cao.
Tu hành không ngừng, linh khiếu trong cơ thể lần lượt được khai mở.
Năm mươi sáu khiếu, năm mươi bảy khiếu, năm mươi tám khiếu!
Lúc nào mệt mỏi quá thì nghỉ ngơi một lát, ngồi quá lâu, khí huyết tích tụ liền đứng dậy luyện đao hoạt động gân cốt.
Từ khi tiến vào Linh Khê chiến trường đến nay, mặc dù Lục Diệp vẫn luôn khắc khổ tu hành, nhưng chưa khi nào hắn khát vọng cấp tốc đề thăng thực lực như bây giờ.
Không chỉ là vì Đổng Thúc Dạ, then chốt là ở lại chỗ này lâu thêm một đêm bằng với mất đi mười viên linh thạch, đúng thật ứng với câu, thời gian là vàng bạc!
Tối ngày thứ tư kể từ lúc Lục Diệp vào nghỉ trọ trong thương minh, trong gian phòng tầng năm, một vị quản sự dáng người nóng bỏng đang báo cáo lợi ích gần nhất của thương minh, lão giả nghe mà mơ màng muốn ngủ.
Quản sự kia không cảm thấy kinh ngạc, sau khi báo cáo xong mới nói thêm một câu:
- Còn có một chuyện cần phải bẩm báo đại nhân.
- Nói!
- Đoạn thời gian gần đây, linh thạch tiêu tốn cho Tụ Linh Trận nhiều hơn trước rất nhiều, mỗi ngày cơ hồ đều tiêu hao nhiều hơn ba viên viên linh thạch so với lúc bình thường.
Lão giả rốt cục mở mắt:
- Nơi nào có vấn đề?
- Là phòng chữ Thiên số ba.
….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.