Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 137: Kịch Chiến Trong Mưa





Mưa to trút nghiêng xuống, giữa trời sấm sét vang dội.
Trên đầm lầy, thân ảnh Hổ Phách lướt qua như điện, trên thân nó và Lục Diệp đều được che bởi một tầng linh quang nhàn nhạt, mặc dù không đạt tới mức hoàn toàn cách trở nước mưa, song chí ít cũng có thể giúp bản thân nhìn rõ ràng hơn, không đến nỗi bị mưa to che mờ tầm mắt.
Ở phía sau, Đổng Thúc Dạ truy kích không bỏ, khoảng cách đây đó đã được kéo gần lại rất nhiều, hắn tựa như con đỉa ngửi thấy mùi máu tanh, gắt gao cắn chặt sau lưng Lục Diệp.
Sở dĩ khoảng cách bị rút ngắn, không phải là vì Hổ Phách chạy không nhanh bằng người ta, mà là khu vực đầm lầy này quá bất lợi đối với Hổ Phách, vừa rồi nó mới giẫm cước vào trong một phiến đất bùn, nếu không phải tốc độ đủ nhanh, sợ rằng đã không thể chạy đi ra, lại thêm địa thế ảnh hưởng, cự ly đây đó tự nhiên được kéo gần.
Phong Hành Linh Phù dần hao hết uy năng, Lục Diệp đang muốn lấy ra thêm một tấm để dùng, chợt có linh lực ba động từ phía trước mặt truyền đến, hai đạo thân ảnh từ hai hướng trái phải đằng không mà lên, một chiếc lưới lớn đương đầu đổ ập xuống, trên lưới lớn kia, linh quang chớp động, rõ ràng là một kiện linh khí.
Hơn nữa còn là linh khí chuyên dùng để bắt yêu thú!
Trong phiến đầm lầy này có rất nhiều yêu thú tương tự như cá sâu, nửa hoang dã nửa do người nuôi dưỡng, tính là một hạng sản nghiệp của thiếu gia hoàn khố gia tộc này, cho nên thường xuyên sẽ có tộc nhân chạy tới đây lùng bắt, sau đó cầm ra đi bán, thường thường có thể bán được giá tiền tương đối tốt.
Hai tên tu sĩ sĩ này vốn đang lùng bắt cá sấu ở gần đây, sau khi được đến Đổng Thúc Dạ truyền tin liền lập tức mai phục chạy tới mai phục ở chỗ này, đúng lúc ngăn lại Hổ Phách đang trên đường trốn chạy.
Lúc lưới lớn đổ ập xuống, Hổ Phách chính đang bay lên không, vượt qua một nơi đầm nước, không có chỗ để mượn lực tránh né, bị lưới lớn kia bao bọc lại, nhã nhào xuống đất.
Đắc thủ! Hai tên tu sĩ đại hỉ, con hổ lớn này là yêu thú mà thiếu gia muốn, lần này có thể bắt lại, phía chủ mẫu nhất định sẽ trọng thưởng hậu hĩnh.
Vừa nghĩ đến đó, dưới màn mưa dày đặc, một đạo thân ảnh đã xông giết đến trước mặt một người trong đó, đao quang sáng như tuyết lóe lên.
Là Lục Diệp, lúc lưới lớn bổ tới, hắn kịp thời nhảy ra từ trên lưng hổ, mượn lưng Hổ Phách làm bàn đạp, xông giết tới một tên tu sĩ.
Lưới lớn kia là linh khí, nếu hắn không cách nào một đao chém mở, ngay cả hắn đều sẽ bị trói lại, tới khi ấy căn bản không thể buông ra tay chân, cho nên cách xử lý tốt nhất là tách khỏi Hổ Phách, vô luận thế nào, cả hai đều không thể cùng lúc bị bắt lại được.

Một đao này bổ đến có thể nói khí thế hung hung, tu sĩ bị tấn công kia cũng là tứ trong, tuy kinh không loạn, bởi vì lúc trước trong tin tức Đổng Thúc Dạ truyền đưa đã chuyển cáo cho bọn hắn điểm này, tu vi tương tự, hắn đương nhiên sẽ không sợ Lục Diệp, huống hồ, hắn còn có đồng bạn ở bên, Đổng Thúc Dạ cũng lập tức truy sát tới.
Cho nên chỉ cần thoáng cầm chân một phen là được!
Ý niệm bị đánh gãy, tùy theo một tiếng cạch trầm vang, vũ khí mà hắn vội vàng giơ lên bị đao quang đánh bay đi ra, tay phải không ngăn được run rẩy, cả người bị một cỗ đại lực cuốn thốc về phía sau, loạng choạng không vững.
Lực lượng mạnh thế? Tên tứ trọng kia không khỏi kinh hãi, lực lượng lớn thế này, hắn chỉ từng cảm nhận được ở trên thân những thể tu ngũ trọng đồng tộc.
Không đợi hắn kịp có động tác gì thêm, lại một phiến đao quang sáng như tuyết lấp lóe bổ xuống.
Máu tươi hỗn hợp nước mưa vẩy ra, thân thể người kia thoáng lảo đảo, đâm đầu ngã nhào vào trong vũng bùn.
Lục Diệp vung hai đao chém gục một tên tu sĩ cùng cấp, sau đó không ngừng nghỉ mà giết tiếp đến người thứ hai, người kia mới vừa định lao tới hỗ trợ, lại thấy được cảnh tượng chết thảm của tộc nhân, tâm thần lập tức hơi loạn, nhất thời không biết nên ứng phó thế nào, ngay khi còn đang phân vân, Lục Diệp đã bổ nhào đến trước mặt, trường đao trong tay cuốn lên một phiến đao quang.
Tiếng vang leng keng truyền ra, người này đỡ được ba đao của Lục Diệp, nhưng đến đao thứ tư thì tuyệt đối khó mà ngăn được, sau khi tôi thể ở Long Tuyền, tốc độ và lực lượng xuất đao của Lục Diệp rõ ràng có đề thăng cực lớn, so với đương sơ lúc ở Bách Phong Sơn, mặc dù tu vi hắn không chút gia tăng, nhưng một thân thực lực lại được tăng cường mạnh lên nhiều.
Đao thứ tư chém trúng lồng ngực người kia, đấy còn là người kia phản ứng đủ nhanh, kịp thời giật lùi ra sau một bước, nếu không một đao vừa rồi khả năng cao đã chặt bay đầu hắn.
Linh lực hộ thể không tạo được bất cứ tác dụng gì, lưỡi đao xẹt qua, linh quang tiêu tán, lồng ngực trực tiếp nát vụn.
Lục Diệp đá ra một cước, đạp bay người kia, trong miệng người kia phát ra tiếng kêu thảm cụt ngủn, sau đó liền triệt để không còn động tĩnh.
Hai điểm hồng quang từ hai bên trái phải bay tới, Lục Diệp rảo bước đi đến chỗ Hổ Phách đang bị nhốt, khoái tốc nhấc linh võng ra khỏi người nó, đang định đi, lại đã không kịp.
Oanh một tiếng, phảng phất như thiên thạch rớt đất, nước bùn văng tung tóe, một đạo thân ảnh đằng đằng sát khí đứng cách đó hai mươi trượng, ánh mắt phun lửa nhìn vào Lục Diệp.
Dù có nước mưa cách trở, song vẫn không thể che đi ánh mắt cừu thị kia.

Đổng Thúc Dạ đến rồi!
Lục Diệp nắm chặt trường đao trong tay.
Với cự ly như bây giờ, chạy trốn ngay trước mặt một tên pháp tu không nghi ngờ là hành vi rất không khôn ngoan, trước mắt muốn sống, chỉ có liều mạng đánh một trận!
Tứ trọng và thất trọng, chênh lệch lên đến ba tiểu cấp độ, linh khiếu cách nhau chừng năm mươi sáu mươi, có thể nói, lượng linh khiếu Đổng Thúc Dạ bóc mở chí ít phải gấp đôi Lục Diệp.
Trong tay Đổng Thúc Dạ còn cầm theo một tên phàm nhân, Lục Diệp chỉ đánh giá một phen liền không để ý thêm nữa, mặc dù đối phương mang theo phàm nhân đi truy sát có vẻ rất kỳ quái, nhưng giờ không phải là lúc để cân nhắc những điều này.
- Lạnh quá!
Thiếu gia hoàn khố ôm vòng cánh tay trước ngực, răng lợi run lên lẩy bẩy, mặc dù lạnh muốn chết, song hắn vẫn nhớ mãi không quên Hổ Phách, ngước mắt lên hướng về phía Lục Diệp kêu hô:
- Tiểu tử kia, bản thiếu nói muốn mua con hổ của ngươi, lão Đổng lại cứ nhất quyết phải cướp, ngươi có chết cũng đừng trách ta.
Nói xong xoay người chạy đến cách mấy trượng sau lưng Đổng Thúc Dạ, tiếng tục hô lớn:
- Lão Đổng, đánh chết hắn, bản thiếu đứng ở đây cổ vũ cho ngươi!
Hắn cũng biết bản thân chỉ là một kẻ phàm nhân, không giúp được gì cho Đổng Thúc Dạ, cho nên còn chưa đánh đã chạy ra xa xa, tránh miễn làm vướng tay vướng chân Đổng Thúc Dạ.
Đây là thiếu gia nhà ai? Lục Diệp nghe hắn tự xưng, thần tình không khỏi hiện ra cổ quái.
Bất giác lại nhớ đến thiếu chủ Cửu Tinh Tông!
Thiếu gia, thiếu chủ, đều là người có thân phận tương tự nhau, khác biệt chính là lần trước làm thịt là tu sĩ, còn đây là phàm nhân.
Sao cứ luôn có thiếu gia thiếu chủ đi gây khó dễ với mình?
- Ngươi muốn chết như thế nào?
Đổng Thúc Dạ nhìn vào Lục Diệp, nhe răng nhếch miệng cười lên.

Lục Diệp không đáp, chỉ híp mắt nhìn vào trước mặt.
Hai mươi trượng, khoảng cách quá xa, một khi đối phương đã có phòng bị liền rất khó thành công, Lục Diệp thở nhẹ một hơi, nắm chặt trường đao trong tay, đạp chân xuống, đất đá lập tức bắn tóe lên, xông giết thẳng về phía Đổng Thúc Dạ.
Hổ Phách không lao theo, mà được Y Y sai khiến, lặng lẽ lùi ra sau, ẩn vào trong màn mưa.
Đổng Thúc Dạ khẽ nhướng mày, ẩn ẩn cảm giác thấy lực bạo phát của tên tứ trọng Lục Diệp này có chút không tầm thường, đây tựa hồ đã vượt ngoài phạm trù mà tứ cảnh nên có.
Nhưng cũng chỉ thế mà thôi, thân là một tên pháp tu nguyên thất trọng, hắn há có thể để Lục Diệp tuỳ tiện áp sát.
Thậm chí hắn không hề có ý định di động, đưa tay lên, một đạo kim hồ hình bán nguyệt lập tức chém về phía Lục Diệp.
Hắn không sử dụng thuật pháp hệ hỏa như lần trước, bởi vì thiên thời không cho phép, dưới loại thời tiết quỷ quái này, thúc giục thuật pháp hệ hỏa sẽ chỉ làm trò cười cho thiên hạ.
Tốc độ Kim Hồ Trảm cực nhanh, cơ hồ vừa mới thành hình đã chém đến trước mặt Lục Diệp.
Linh lực Lục Diệp tụ lại nơi tròng mắt, hắn vốn muốn nhìn rõ điểm rơi của Kim Hồ Trảm này, sau đó lại thúc giục Ngự Thủ linh văn đi ngăn cản.
Song khi lực chú ý của hắn tập trung cao độ, hết thảy bốn phía phảng phất bỗng chợt trở nên chậm đi nhiều!
Hắn ẩn ẩn thấy được quỹ tích Kim Hồ Trảm kia đánh về phía mình, trong lòng sinh ra cảm giác có thể tránh thoát, hắn thuận theo cảm giác này cúi người xuống, trên đỉnh đầu lập tức có kình phong lướt qua, trảm kích cường đại hất văng nước mưa, tạo thành một khu vực chân không, mấy sợi tóc bay lên.
Tránh được rồi!
Nhưng đạo Kim Hồ Trảm thứ hai đã đánh tới, Lục Diệp giơ đao chém ra, linh lực nổ tung, Kim Hồ Trảm bị chém nát, song thân hình Lục Diệp cũng có chút khó mà ngăn nổi, lảo đảo giật lùi ra sau, hổ khẩu hơi có chút nhói đau.
Đạo thứ ba lại ập tới, lần này Đổng Thúc Dạ quyết tâm phải chém chết cho được Lục Diệp, cho nên không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền không chút lưu tình.
Bước chân Lục Diệp thu lại, thẳng tắp thân hình, ưỡn ngực hóp bụng, rõ ràng thấy được đạo Kim Hồ Trảm kia cắt sát qua chóp mũi mình.
Trong lòng hắn chợt hiểu ra, lợi ích mà Long Tuyền tôi thể mang đến cho hắn không chỉ đơn giản là khiến thể phách trở nên cường đại hơn, khiến tốc độ và lực lượng xuất đao của hắn càng nhanh càng mạnh, mà còn khiến cho tốc độ phản ứng của hắn trở nên nhanh hơn rất nhiều, đôi tròng mắt có thể nắm bắt được những thứ trước kia không khả năng nhìn thấy.

Cho nên mới sẽ sản sinh ảo giác toàn bộ thế giới bỗng như chợt chậm lại.
Phát hiện bất ngờ ngoài ý này khiến kế hoạch trong đầu Lục Diệp càng thêm phần ổn thỏa.
Hắn vốn định mượn nhờ Ngự Thủ linh văn ngạnh kháng công kích của đối phương, nhưng nếu dùng Ngự Thủ, khoan nói đến tiêu hao, chỉ riêng lực đạo phản chấn đã rất dễ khiến hắn bị nội thương.
Dưới màn mưa, thân ảnh Lục Diệp không ngừng áp sát lại gần Đổng Thúc Dạ, từng đạo Kim Hồ Trảm từ bên kia đánh tới, hắn liên tục né tránh, chém nát, nếu thực sự tránh không được chặt không kịp liền thúc giục Ngự Thủ ngăn cản.
Thỉnh thoảng sẽ bị đánh lui, nhưng tổng thể mà nói, hắn vẫn đang nỗ lực gian khổ áp sát Đổng Thúc Dạ.
Đổng Thúc Dạ nhíu mày, nếu là trước đây có người nói với hắn, rằng một tên tu sĩ tứ trọng có thể đội lấy công kích thuật pháp của hắn, không ngừng tiến lên, hắn sẽ cảm thấy đối phương có bệnh.
Giờ tuy cảnh giới hắn chỉ còn là lục trọng, song lại có để uẩn thất trọng, chỉ là một ít linh khiếu trong cơ thể không cách nào làm thành tiểu chu thiên tuần hoàn, thực lực quả thực giảm xuống không ít.
Nhưng mà một tên tứ trọng, hắn tiện tay đánh ra mấy đạo thuật pháp liền giết!
Nhưng giờ đây, loại chuyện căn bản không thể xảy ra đó lại xuất hiện ngay trước mắt mình, người làm được, lại là kẻ hắn thống hận nhất trên đời.
Đổng Thúc Dạ triệt để cuồng nộ, linh lực phun trào, linh lực hội tụ trước người, một thanh trường thương do linh lực hội tụ mà ra dần dần thành hình, chớp mắt liền hóa thành một vệt kim quang đánh tới Lục Diệp.
Lục Diệp phát giác nguy cơ, tốc độ một kích này quá nhanh, hắn hoàn toàn trốn không thoát, hơn nữa uy năng cực lớn, Ngự Thủ linh văn bình thường sợ là khó mà ngăn được nổi!
Ý niệm vừa thoáng qua, trước mặt đã xuất hiện một mặt Ngự Thủ linh văn to bằng chậu rửa mặt, hùng hồn vô song, linh quang chớp động.
Oanh một tiếng, linh lực trường thương đánh lên linh văn, Lục Diệp gần như bị lực phản chấn kia hất văng, hắn khom người, hạ thấp trọng tâm xuống, nhưng thân hình vẫn không ngăn được trượt dài ra sau.
Tiếp đó, linh lực trường thương và Ngự Thủ linh văn đồng thời tiêu tán, Đổng Thúc Dạ lại tung ra một đạo thuật pháp đánh tới Lục Diệp, Lục Diệp thì lại cấp tốc xông tới, nhân khi đối phương tung thuật pháp, tranh thủ rút ngắn khoảng cách giữa hai bên.
!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.