Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 122: Chiêu Mộ





Hôm sau, trong sơn cốc, Lục Diệp đi ra xem xem tình hình chung quanh, y tu tên gọi Mục Linh cũng theo ở bên cạnh.
Hắn trị liệu trong trướng bống quá mức nhàm chán, cho nên mới tùy tiện đi ra dạo quanh, vừa lúc gặp được Mục Linh, đối phương chủ động đề ra bồi cùng, Lục Diệp liền cũng không cự tuyệt.
Trên đường gặp được rất nhiều tu sĩ, ai nấy đều nhiệt tình chào hỏi với hai người.
Mục Linh có nhân khí cao như vậy là điều đương nhiên, dù sao nàng cũng là y tu, hơn nữa dung mạo xinh xắn, rất dễ khiến người sinh ra hảo cảm.
Còn về Lục Diệp...!Giờ đây tất cả tu sĩ ở phía trận doanh Thanh Vũ Sơn đều biết có một tu sĩ tứ trọng tên Nhất Diệp đơn thương độc mã giết ra từ hậu phương Thái La Tông, một đường xông tới địa bàn Thanh Vũ Sơn, có thể nói tráng cử đó đã khiến hắn một đêm thành danh.
Người ở đây không chỉ mỗi tu sĩ xuất thân từ bản tông Thanh Vũ Sơn, mà có non nửa là tán tu được chiêu mộ tới, đãi ngộ dành cho những tán tu này đều rất không sai, ngày ngày cơm no rượu say, bị thương lập tức liền có y tu tới cứu trị, hơn nữa mỗi ngày phía Thanh Vũ Sơn đều sẽ thống kê công huân, cấp cho linh thạch thưởng lệ theo đúng cam kết.
Một điểm công huân trị giá hai viên linh thạch, chiến lợi phẩm vẫn thuộc về bản thân tán tu, thậm chí nếu là người công huân rất cao, sau khi Long Tuyền Hội kết thúc còn sẽ có tư cách cùng theo đệ tử Thanh Vũ Sơn tới Long Tuyền.
Đủ loại chỗ tốt thấy được sờ được, ở phương diện này Thanh Vũ Sơn đã duy trì tín dự suốt mười lăm năm, nhờ đó mới có thể trước mỗi lần cử hành Long Tuyền Hội đều sẽ chiêu mộ tới rất nhiều tán tu đến tương trợ.
Đối với những tán tu kia mà nói, đây tuyệt đối là cơ hội hiếm gặp, chỉ cần có thể sống sót trong Long Tuyền Hội, bọn hắn liền sẽ được đến rất nhiều tài nguyên tu hành.
Tán tu sống rất kham khổ, đường tắt để giành lấy tài nguyên không nhiều, rất nhiều tán tu có chí hướng có khát vọng tự nhiên nguyện ý liều một phen, tham gia Long Tuyền Hội đúng thật có phong hiểm, nhưng hành tẩu trên Linh Khê chiến trường, có chỗ nào mà không nguy hiểm?
Mặc dù Lục Diệp cảm thấy cái tên Tạ Kim kia sẽ không lừa mình, nhưng nghe người nói là một chuyện, chính mình tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác.
Bây giờ xem ra, tin tức được ghi ghép lại trong ngọc giản mà Tạ Kim đưa cho hắn về cơ bản đều là thật.
- Long Tuyền Hội chẳng những can hệ đến tương lai phát triển của đệ tử ba nhà thế lực, càng nhiều hơn chính là đánh cờ giữa ba nhà với nhau, cho nên ai cũng không dám lơ là, mỗi lần đều dốc sức ứng phó, ta biết Nhất Diệp sư đệ xuất thân bất phàm, đại khái là không vừa mắt mới những thưởng lệ kia, nhưng nể tình cùng thuộc trận doanh Hạo Thiên Minh, nếu Nhất Diệp sư đệ nguyện ý, còn mong ra tay trợ giúp Thanh Vũ Sơn một phen, trên dưới Thanh Vũ Sơn cảm kích bất tận.
Mục Linh tự nhiên không phải vừa khéo gặp được Lục Diệp, mà là chuyên trình tới để tìm hắn.
Từ sau ngày hôm trước Lục Diệp được Thanh Vũ Sơn tiếp ứng về đây, Hàn Già Nguyệt liền như phát điên, liên thủ Tần gia bất kể tổn thất không ngừng tạo áp lực đối với Thanh Vũ Sơn, Thanh Vũ Sơn bị bức đành chịu, chỉ có thể tránh né phong mang, từ bỏ rất nhiều ngọn núi, bây giờ số ngọn núi chiếm cứ chỉ còn chưa đến ba mươi tòa.
Cảnh đó khiến Thang Võ cảm thấy áp lực đè nặng.
Vốn hắn không có ý định để người thuyết phục Lục Diệp, tuy có tâm chiêu mộ, nhưng nếu thuyết phục không thành, ngược lại sẽ khiến người không vui, cho nên kế hoạch ban đầu của Thang Võ là cứ để thuận theo tự nhiên.
Nhưng giờ đây phía Thanh Vũ Sơn quần tình kích phẫn, rất nhiều đệ tử la hét lên muốn liều mạng với hai nhà kia, với thế cục như thế, thật đánh nhau hai nhà kia cố nhiên sẽ không dễ qua, nhưng Thanh Vũ Sơn tất cũng tử thương thảm trọng.
Đây là kết cục mà Thang Võ không thể nào chấp nhận.

Thế nên hắn liền nghĩ đến Lục Diệp, hai ngày nay Mục Linh một mực trị liệu cho Lục Diệp và Hổ Phách, nàng là y tu, lại là nữ tử, cho nên để nàng tới khuyên nhủ không nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất, dù Lục Diệp không có tâm tư tham gia Long Tuyền Hội, thì cũng không đến nỗi chọc người khó chịu.
Nhiều lần bị người lầm tưởng xuất thân bất phàm, Lục Diệp sớm đã quen, hắn dừng lại nhịp bước, suy nghĩ một phen, sau đó mở miệng nói:
- Quý tông có ân với ta, có ân tự nhiên phải báo, ta sẽ tham gia Long Tuyền Hội.
Hắn vốn không có ý định cự tuyệt Thanh Vũ Sơn chiêu mộ, trước đó hơn hai mươi tu sĩ phía Thanh Vũ Sơn tới tiếp ứng hắn, quả thật giúp hắn bớt đi rất nhiều phiền toái, hơn nữa bây giờ nghĩ lại, đương thời hẳn là phía Thanh Vũ Sơn cố ý phát động trận chiến đấu kia, dẫn lên động tĩnh để hấp dẫn sự chú ý, chỉ dẫn phương hướng đào vong cho hắn.
Người ta đã có ý tốt với mình, ý tứ chiêu mộ cũng rất rõ ràng, Lục Diệp tự nhiên cũng sẽ có qua có lại.
Huống hồ, tham dự Long Tuyền Hội với hắn mà nói không tính là chuyện gì quá mức nguy hiểm, thậm chí còn có thể nhân cơ hội kiếm chút tài nguyên tu hành.
Hiện tại mặc dù trên tay hắn còn có rất nhiều linh đan, thậm chí có thể một đường tu hành đến ngũ trọng, nhưng lượng tiêu hao của hắn và Hổ Phách cũng lớn, miệng ăn núi lở, Nguyên Từ Khoáng đã bán xong, hắn cần phải tính xa chút, nghĩ cách gom góp thêm tài nguyên tu hành dùng cho sau này.
Long Tuyền Hội chính là cơ hội như thế.
Giết tu sĩ hai nhà thuộc trận doanh Vạn Ma Lĩnh kia chẳng những có thể được đến một ít chiến lợi phẩm, mỗi điểm công huân còn có thể chuyển đổi thành linh thạch thưởng lệ, dù giết một tên nhị trọng thì cũng đổi được bốn viên linh thạch, chừng đó đủ để bằng Y Y tìm thảo dược suốt mấy ngày.
Nếu giết ngũ trọng, vậy thì trừ linh thạch thưởng lệ công huân ra còn có thêm mười viên linh thạch ngoài định mức, tổng cộng phải lên đến ba mươi viên!
Chừng đó hỏi sao Lục Diệp có thể cự tuyệt cho được? Trước đấy không tỏ thái độ, chủ yếu là bởi hắn đang dưỡng thương khôi phục, hơn nữa hắn còn phải tận mắt xem xem đãi ngộ của tán tu bên này, xem thử liệu có thật đúng như trong ngọc giản ghi lại không.
Giờ nếu đã xác định, đối phương lại cũng nói rõ, Lục Diệp liền thuận thế đáp ứng.
Được đến đáp án khẳng định, Mục Linh hiển nhiên có chút kinh hỉ:
- Sư đệ nói thật?
Nàng còn chuẩn bị rất nhiều lí do để thuyết phục, tình lý đủ cả, không ngờ căn bản chẳng cần dùng đến.
Lục Diệp gật đầu.
Mục Linh vui vẻ nhìn vào hắn, nói:
- Vậy ta đi liên hệ Thang Võ sư huynh, thông báo tin tức tốt này cho hắn.
- Chẳng qua ta có một yêu cầu.
Lục Diệp lại mở miệng nói tiếp.
- Ngươi nói đi.
- Vừa nãy sư tỷ nói Long Tuyền Hội diễn ra trong một tháng? Giờ đã qua bao nhiêu ngày rồi?
Lục Diệp hỏi.
- Bảy ngày.
- Thời gian quá dài, ta còn có chuyện khác cần làm, yêu cầu của ta là có thể tùy thời rời khỏi Long Tuyền Hội.
Lục Diệp không có ý định trói chết với Thanh Vũ Sơn, mọi chuyện đều có ngoài ý, nếu thế cục thật không thích hợp, hắn tùy thời có thể chọn cách rời đi, về phần nói có việc cần làm, tự nhiên chỉ là lý do thoái thác.
- Không vấn đề.
Mục Linh trực tiếp đáp ứng, nói rồi lên sờ lên chiến trường ấn ký của mình.
Trong đại điện ở đỉnh núi trung tâm, Thang Võ được đưa tin tức, khẽ nhíu mày, thoáng thở ra một hơi, dưới trướng nhiều thêm một viên mãnh tướng như thế, không dám nói hoàn toàn lật chuyển thế yếu của Thanh Vũ Sơn, song chí ít cũng có thể ổn định tình thế, còn về những ngọn núi ném mất, sau này từ từ đoạt lại là được.
Trước mắt Hàn Già Nguyệt đang phát điên, hơn nữa sĩ khí hai nhà đối địch chính đang lên cao, tốt nhất không nên tùy tiện liều mạng với đối phương, trước cầm chân bọn hắn mấy ngày, đợi nhiệt tình qua đi, khi đó lại đánh cũng không muộn.
- Nhìn cái gì, ta móc mắt ngươi bây giờ!
Hàn Già Nguyệt nghiêng đầu, hướng về phía Thang Võ gầm quát.
Thang Võ thản nhiên nói:
- Lúc nào đưa ta hai trăm điểm công huân?
Hàn Già Nguyệt hừ nhẹ nói:
- Ai có thể chứng minh hắn thuộc phương trận doanh nào? Dù sao ta không tận mắt nhìn thấy liền không tính!
Nàng đây là chơi xấu, điểm trắng kia đã tiến vào trong địa bàn Thanh Vũ Sơn, yên lành đợi ở bên đó hơn hai ngày, không nghi ngờ đã chứng tỏ trận doanh mà hắn quy thuộc.
Chẳng qua đợi đến vào đêm, Hàn Già Nguyệt tận mắt thấy điểm trắng kia đột nhiên chuyển thành màu lam, sắc mặt lập tức khó coi dị thường.
- Còn muốn chơi xấu nữa không?
Thang Võ hỏi.
Hàn Già Nguyệt nghiêng đầu:
- Dù sao ta cũng không tận mắt nhìn thấy, ngươi nói thế nào mà chẳng được.
Đối với tu sĩ cửu trọng như bọn hắn mà nói, hai trăm điểm công huân cũng là con số không nhỏ, Hàn Già Nguyệt há chịu tuỳ tiện thỏa hiệp? Rốt cuộc nàng là nữ nhân, hơn nữa đây đó lại đối địch, hung hăng chút thì làm sao? Thiên cơ không phát động trừng phạt gì cả, chứng tỏ nàng đã tìm đúng điểm sơ hở.
Thang Võ chỉ hừ nhẹ một tiếng, không tiếp tục dây dưa với nàng nữa.
Hàn Già Nguyệt lại không buông tha:
- Đừng tưởng chiêu mộ người này đến dưới trướng liền có thể làm gì, hắn chỉ độc thân một mình, Long Tuyền Hội vẫn phải cần nhiều người mới được!
Lời này không sai, bởi vì mỗi một ngọn núi đều phải cần tu sĩ tới trấn thủ, nếu mà ít người, thực lực quá phân tán, rất dễ bị đối phương lần lượt đánh tan, đây cũng là nguyên nhân tại sao đương sơ Tần thị chỉ chiếm hai mươi lăm ngọn núi, bởi vì nhân lực của bọn hắn không nhiều.
- Vậy lại chờ xem.
Thang Võ nhàn nhạt đáp một tiếng, lười nhác đấu miệng với nàng.
Trong trướng bồng nơi sơn cốc, Tạ Kim gấp gáp đi về chạm mặt với Lục Diệp ặt, ký kết một tờ khế ước, trong khế ước ghi rõ, trong lúc diễn ra Long Tuyền Hội, Lục Diệp nghe theo Thanh Vũ Sơn sai phái, tùy thời có thể rời đi.
Về phần những điều khoản thưởng lệ và biện pháp trừng phạt khác, hết thảy đều được liệt kê tỉ mỉ.
Như thế rất tốt, Lục Diệp vô cùng mãn ý.
- Nhất Diệp sư đệ muốn thủ hay là muốn công?
Tạ Kim thu lại khế ước kia, mở miệng hỏi.
- Nói chi tiết xem.
Tạ Kim giải thích:
- Nếu muốn công, chúng ta có thể an bài sư đệ vào trong đội ngũ công thành hoặc đi săn, phối hợp với những đội ngũ khác công chiếm núi, cũng sẽ giao phong chính diện với tu sĩ hai nhà kia, tính là công việc gian khổ, cũng rất nguy hiểm.
Nếu muốn thủ, vậy sẽ được bố trí trấn thủ ở một ngọn núi nào đó, so ra thì tương đối thanh nhàn, lúc gặp tình thế quá mức nguy hiểm cũng có thể chọn triệt thoái.
Không khác mấy với những gì hắn nghĩ, Lục Diệp thuận miệng đáp:
- Công!
Chỉ trông chừng nơi nào đó thì chán chết, đối phương có thể đánh tới hay không còn là điều chưa biết, chỉ có chủ động xuất kích mới có thể chém giết càng nhiều địch nhân, mới có thể kiếm lấy càng nhiều linh thạch, sở dĩ đáp ứng tham gia Long Tuyền Hội, chẳng phải là để kiếm lấy vật tư cho tu hành sau này?

- Biết ngay sư đệ sẽ chọn vậy mà.
Tạ Kim cười một tiếng:
- Vừa khéo đội ngũ của ta thiếu mất một người, sư đệ trước cứ theo ta đi, tối nay nghỉ ngơi, ngày mai tới tìm ta là được.
Nói xong liền đưa tay ấn lên chiến trường của mình, một tia lam quang bay tới Lục Diệp, Lục Diệp đưa tay đón lấy, rơi vào trong ấn ký của hắn.
Đây là hảo hữu thứ hai của hắn...
Còn về hảo hữu đầu tiên...!Đã bị hắn xóa bỏ.
Phân phó xong xuôi, Tạ Kim rời đi.
Y Y xông ra từ trên thân Hổ Phách:
- Lục Diệp, chúng ta phải tham gia Long Tuyền Hội à?
- Ngươi không muốn tham gia?
Lục Diệp hỏi.
Y Y lắc đầu:
- Ngươi đi đâu chúng ta liền đi đó.
Ngày hôm trước nàng còn giận dỗi với Lục Diệp, chẳng qua sang đến hôm sau liền nguôi giận, còn sợ Lục Diệp giận ngược lại mình, thấp thỏm hồi lâu, xác định Lục Diệp vẫn như bình thường mới yên tâm.
Lục Diệp đưa tay xoa xoa đầu nàng:
- Hổ Phách bị bọn hắn đánh thương thành thế kia, chúng ta kiểu gì cũng phải báo thù, có câu đến mà không trả lễ thì không hay!
Y Y gật gật đầu:
- Ngươi nói cũng có lý.
- Ta làm gì có lý!
- Nói thế nào cũng phải đánh cho bọn hắn hoa rơi nước chảy!
Y Y không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề “có đạo lý” với Lục Diệp, rốt cuộc với nàng đây là chủ đề không hay ho gì.
….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.