Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 110: Chạy Trốn





Đưa mắt khắp toàn Cửu Châu, người phản ra tông môn như Đổng Thúc Dạ là điều cực kỳ hiếm thấy, bởi vì muốn lau đi vết tích tông môn vốn có cần tiêu tốn lượng công huân cực lớn, nhưng Đổng Thúc Dạ đã không còn lựa chọn nào khác.
Công huân khổ cực góp nhặt bao năm bị tiêu sạch sẽ, lưng vác thân phận và thanh danh phản đồ, ba nơi linh khiếu bị phá, con đường trước mặt cơ hồ đứt đoạn, Đổng Thúc Dạ gần như đã đến cảnh cùng đường hết lối.
Mà đầu nguồn cho hết thảy, gần gần chỉ là bởi cái tên kêu Nhất Diệp Quá Sơn Hổ kia giết thiếu chủ Cửu Tinh Tông.
Nếu không vì thế, Cửu Tinh Tông sẽ không tuyên chiến với Huyền Môn, nếu không vì thế, hắn sẽ không mạo hiểm tự thân ra tay đi truy sát, trụ sở Cửu Tinh Tông cũng sẽ không dễ dàng bị công phá như vậy.
Nhớ đến Quá Sơn Hổ đã chết đi, Đổng Thúc Dạ lại càng điên cuồng, hận không thể đào móc thi thể đứa này ra chém thành trăm đoạn.
Cứ như vậy chết rồi, thật sự quá tiện nghi cho hắn!
Cũng may Đổng Thúc Dạ không phải không chỗ để đi, mấy năm này hắn ít nhiều có chút nhân mạch ở Linh Khê chiến trường, dù tu vi rơi rớt thì cũng vẫn là lục trọng, hơn nữa lục trọng này của hắn cơ hồ cường hành hơn tất cả lục trọng bình thường khác, tùy tiện tìm một thế lực bát cửu phẩm nào đó để nương nhờ thì vẫn là điều khả dĩ.
Chẳng qua trước đó phải rời xa trụ sở Cửu Tinh Tông mới được, hiện tại phía tông môn bên kia đã bắt đầu tìm kiếm tung tích hắn.
!
- Lục Diệp, chúng ta phải đi sao?
Trong phòng, Y Y hỏi.
Lục Diệp gật gật đầu:
- Tất phải đi.
Nói rồi quay đầu nhìn lại nàng:
- Ngươi và Hổ Phách có thể ở lại.
- Ngươi đừng hòng bỏ lại bọn ta!
Y Y có chút tức giận:
- Đã nói cùng nhau bắt đầu đoạn lữ trình này liền phải cùng nhau kết thúc, có phải ngươi cảm thấy ta và Hổ Phách là vướng víu không?
- Nói mò cái gì đấy.

Lục Diệp búng lên trán nàng một cái:
- Không có Hổ Phách, ta sớm đã chết rồi.
Y Y đưa tay ôm lấy trán, thở hổn hển nói:
- Cho nên ta mới là người vô dụng nhất.
- Ngươi cũng rất hữu dụng.
- Hữu dụng chỗ nào?
Y Y vẻ mặt mong đợi nhìn hắn.
Lục Diệp chăm chú suy nghĩ một lát rồi nói:
- Lúc ta nghỉ ngơi đều là ngươi ở bên cảnh giới, có thể giúp ta ngủ ngon giấc.
- À.
Y Y cúi đầu.
Lục Diệp đưa tay xoay mặt nàng lên:
- Được rồi, ngày mai liền đi, qua chào tạm biệt với Linh Ngọc đi.
Đợi Y Y đi rồi, Lục Diệp đứng thẫn thờ suy nghĩ một lát, chính mình cũng nên nói câu tạm biệt với Hoa Từ mới được, lần trước đã đi không từ giã, bất kể nói thế nào, người ta cũng cứu mình hai lần, vẫn làm như vậy quả thực không đúng.
Đi ra trúc lâu, tới cách vách, khe khẽ gõ cửa.
Hoa Từ mở cửa, thấy là Lục Diệp, lập tức cảnh giác nói:
- Làm sao, lần này lại muốn hạ thuốc gì với ta?
- Ngươi đừng nói bậy!
Lục Diệp nhịn không được trừng nàng một cái:
- Lần trước là bị ngươi dọa sợ, ngươi tưởng rằng ta không biết?
Hắn cũng là mãi đến mấy ngày sau mới phản ứng ra được, Hoa Từ nói thế nào cũng là y tu ngũ trọng, tinh thông dược lý, há có thể dễ dàng bị một viên đan mê ngất như vậy được, dù đan dược thật có hiệu quả như thế, chỉ ngửi một cái thì không lý nào lại có được dược lực lớn tới vậy.
Thế là hắn bèn lấy đan dược màu hồng phấn ra, chính mình ngửi thử một cái.
Kết quả chẳng có mẹ gì sất! Đến lúc đó hắn mới hiểu mình bị Hoa Từ trêu đùa.
- Bị phát hiện rồi!
Lục Diệp lại trừng nàng, sau đó mới nói tới chính sự:
- Ngày mai ta phải đi, tới nói câu tạm biệt với ngươi, đa tạ ngươi hai lần cứu giúp.
Hoa Từ chớp chớp mắt nói:
- Ta là thầy thuốc, ngươi là bệnh nhân, ngươi giao linh đan, ta cứu ngươi, thiên kinh địa nghĩa.
- Bất kể nói thế nào, vẫn phải cám ơn ngươi.
Lục Diệp nghiêm mặt nói.
Hoa Từ cười cười:
- Vậy chúc ngươi thuận buồm xuôi gió, tiền đồ như gấm.
- Đa tạ.
- Còn có chuyện gì không?
- Hả? Hết rồi.
- Vậy ta nghỉ ngơi.

Cửa phòng bị đóng lại, lúc này Lục Diệp mới nhớ ra, quên kết bạn với nữ nhân này! Giơ tay lên định gõ, nhưng nghĩ nghĩ lại thôi, lần này vừa đi, ngày sau chưa hẳn đã có cơ hội gặp lại.
Sáng sớm hôm sau, Hoa Từ vẫn như trước đây, cùng với Khổng Ngưu chạy tới Lưu Tô phường.
Khi Lục Diệp rời đi, nàng sớm đã đi trước.
Ngược lại là tiểu cô nương Nguyễn Linh Ngọc chạy tới tiễn biệt, chia tay với Y Y, nước mắt ướt đẫm khăn, thẳng đến khi Lục Diệp cưỡi Hổ Phách đi ra thật xa, quay đầu nhìn lại vẫn thấy nàng đứng trước sơn môn đổ nát dùng sức vẫy vẫy tay.
Xuống núi, Hổ Phách bắt đầu cuồng chạy, cảnh sắc bốn phía không ngừng giật lùi ra phía sau, Y Y tình tự có vẻ không cao, thời gian qua nàng và Nguyễn Linh Ngọc kết thành hữu nghị thâm hậu, giờ đột nhiên phải chia tay với tiểu đồng bạn, trong lòng tự nhiên lưu luyến không thôi.
Lục Diệp không biết làm sao để an ủi, thế nên đành cứ mặc nàng, một mực tập trung ngồi trên lưng hổ nuốt linh đan, luyện hóa tu hành.
Hắn chỉ còn cách Linh Khê tứ trọng chút xíu nữa, đoán chừng ngày mai liền có thể đạt thành.
Thẳng đến vào đêm tới lúc nghỉ ngơi, Y Y mới dần hoãn thần lại, nàng tháo xuống túi trữ vật thắt nơi cổ Hổ Phách, từ bên trong móc ra rất nhiều thuốc bột và cả vải bông sạch sẽ.
- Mấy thứ này ở đâu ra?
Lục Diệp một bên ăn thịt nướng, một bên hiếu kỳ hỏi.
- Hoa Từ sư tỷ cho.
Y Y giải thích nói:
- Nàng nói sau này nếu ngươi lại bị thương, những thuốc này có thể thoa ngoài da và uống vào.
Về phần đống vải bông sạch sẽ kia, không nghi ngờ là dùng để băng bó vết thương.
Nhìn đống đồ này, tâm tình Lục Diệp thoáng có chút phức tạp, Hoa Từ tuy tham tiền chút, nói chuyện khó nghe chút, nhưng không thể phủ nhận, nàng là một người rất nhiệt tình tốt bụng.
Biết Lục Diệp thường xuyên tranh đấu bị thương, liền chuẩn bị cho hắn những thứ này.
- Thật là!
Lục Diệp bĩu môi, đã chuẩn bị cho mình những thứ này, hôm qua lúc chào tạm biệt cứ giao cho hắn là được rồi, khăng khăng lại chẳng nói gì cả.
- Lục Diệp Lục Diệp, có phải Hoa Từ sư tỷ nhìn trúng ngươi rồi không?
Y Y hiếu kỳ dò hỏi, Hổ Phách chính đang gặm thịt cũng ngẩng đầu, đôi tròng mắt sáng rực nhìn chằm chằm sang bên này.

- Con nít nói năng lung tung gì đấy.
Lục Diệp cất mấy thứ kia đi, hắn không cảm thấy mị lực bản thân lớn đến vậy, chỉ qua mấy lần tiếp xúc đơn giản liền đã có thể mê đảo nữ nhân như thế.
Hoa Từ cứu trị qua rất nhiều người, đối với nàng mà nói, hắn chẳng qua chỉ có một tên bệnh nhân tương đối giàu có thôi.
Nhưng đối với Lục Diệp mà nói, hai lần ân cứu mạng lại cần ghi tạc trong lòng.
Tán Du Xã thực ra là một nơi không tệ, nếu không phải Lục Diệp muốn tới trụ sở Bích Huyết Tông, ở lại chỗ đó không nghi ngờ là một lựa chọn cực tốt.
Tiếp tục tu hành, Y Y không biết chạy đi nơi nào, lúc trở về cứ len len lút lút.
Hừng đông tiếp tục lên đường, Y Y thỉnh thoảng lại tan biến không thấy đâu, hơn nữa còn mang theo túi trữ vật Lục Diệp đưa cho, Lục Diệp hỏi nàng làm gì, nàng chỉ thần thần bí bí cười một tiếng, quyết không nói cho hắn!
Giữa nàng và Hổ Phách có cảm ứng đặc biệt, chỉ cần khoảng cách không phải quá xa liền có thể cảm ứng được đây đó, cho nên Lục Diệp không quá lo lắng sẽ lạc mất nàng.
- Y Y, ngươi họ gì?
Trên lưng hổ, Y Y khó được có lúc an ổn, Lục Diệp mở miệng hỏi.
- Ta không nhớ rõ.
Y Y lắc đầu, nàng có thể nhớ kỹ rất nhiều chuyện, nhưng chuyện không nhớ được cũng rất nhiều.
- Thế à!
Lục Diệp nghĩ nghĩ rồi hỏi tiếp:
- Một người nói thế nào cũng phải có cái họ mới được, hay là ngươi cùng theo họ ta?
- Theo họ ngươi?
Y Y nghiêng đầu suy nghĩ một lát, lát sau nét mặt hiện ra ý cười tươi rói:
- Được, ngươi tên Lục Nhất Diệp, ta tên Lục Y Y, vừa nghe liền biết là người một nhà!
Nàng đột nhiên nhảy đến trên đầu Hổ Phách, đón lấy cuồng phong đập mặt mà đến, hai tay đưa lên miệng hô to:
- Ta tên Lục Y Y!
Giữa hoang dã trống trải, tiếng hô truyền ra xa xa!
….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.