Nghe mấy tên tu sĩ kia nói chuyện, Lục Diệp dần dần hiểu rõ ngọn nguồn sự tình.
Quả như hắn nghĩ, sau khi hắn rơi xuống nước mất tích, Y Y liền cùng Hổ Phách tìm kiếm nơi để trị thương, kết quả bị ba tên tu sĩ tam trọng nhận ra được hành tung, chẳng qua một linh một hổ sớm có kinh nghiệm ứng đối, cho nên không chút hoảng loạn, đây đó phối hợp hù chạy ba tên tu sĩ tam trọng kia, từ hành vi dâng lên túi trữ vật của bọn hắn thì thấy, hẳn đã bị dọa cho không nhẹ.
Nhưng sau khi trở về, ba người này liền kể lại chuyện gặp được cho tên Chu sư huynh ngũ trọng kia, Chu sư huynh ẩn ẩn phát giác thấy không đúng, thế là bèn mang theo ba người này chạy đến tìm Hổ Phách, về phần nữ tử tứ trọng thì hẳn là được Chu sư huynh đặc ý mời đi theo, đối phương có thể điều khiển linh khí tên là Ngự Thú Quyển, vô cùng hữu dụng khi đối phó yêu thú.
Tiểu đội năm người lần nữa tìm được tung tích Hổ Phách, trong quá trình này có lẽ đã trải qua một ít thăm dò, cuối cùng Chu sư huynh xác định Hổ Phách chỉ được cái mẽ ngoài, liền quyết đoán ra tay.
Cũng may mục đích của bọn hắn chỉ là bắt sống Hổ Phách chứ không phải hạ sát thủ, bằng không Hổ Phách sớm đã mất mạng.
Mấy ngày qua Lục Diệp cho Hổ Phách phục dụng rất nhiều Uẩn Linh Đan, mỗi ngày cũng là ăn ngon uống ngon, thực lực Hổ Phách so với trước đó đã đề thăng rất nhiều, nhưng đoán chừng chỉ tương đương với một tên tu sĩ cỡ chừng nhị trọng đến tam trọng, dù có Y Y ở bên giúp đỡ, cũng quả quyết không phải đối thủ của những tu sĩ này, chỉ riêng mỗi mình tên Chu sư huynh kia đã đủ sức nhẹ nhàng bắt lại bọn hắn.
Hổ Phách ngã rơi trên đất, nỗ lực tưởng muốn đứng dậy, nhưng Ngự Thú Quyển kia dường như nặng đến ngàn cân, Hổ Phách tuy gian nan đứng lên được, song đầu lại rũ cụp xuống đất, nhất thời không thể động đậy, trong cổ họng lần nữa phát ra tiếng rống khàn khàn.
Linh quang chớp qua, thân ảnh Y Y lủi ra từ trên thân Hổ Phách, nổi giận đùng đùng lao về phía nữ tu kia, miệng hô to:
- Buông Hổ Phách ra!
Thấy Hổ Phách chịu khổ, dù biết mình hiện thân cũng chỉ như thiêu thân lao đầu vào lửa, song nàng vẫn không nhịn được.
Nhưng nàng vừa mới xông ra mấy bước, thần sắc lập tức sững sốt, trong đôi tròng mắt lóe ra vẻ cuồng hỉ, như thể nhìn thấy cái gì, khắc sau, nàng vội lộn ngược trở về, xông vào trong người Hổ Phách, tan biến không thấy đâu nữa.
Chu sư huynh đã tấn tốc lướt đến, chuẩn bị đánh lui Trành Linh, ai ngờ đối phương lại quay trở về, khiến hắn ngơ ngác chẳng hiểu gì.
Tùy theo tiếng hô kia của Y Y, quang mang Ngự Thú Quyển trên cổ Hổ Phách bất ngờ từ từ thu liễm, không còn Ngự Thú Quyển áp chế, nó từ từ ngẩng đầu, hai tròng mắt màu hổ phách tỏa ra quang trạch yêu dị, yêu lực màu vàng nhạt quanh quẩn trên thân, khiến nó nhìn có vẻ đằng đằng sát khí, đủ loại chuyện gặp phải trong đoạn thời gian vừa rồi không nghi ngờ đã triệt để kích phát hung tính của nó.
- Vu sư tỷ nhanh thúc giục Ngự Thú Quyển!
Một tên tam trọng vội vàng kinh hô.
Nhưng Vu sư tỷ kia lại chẳng hề có nửa điểm phản ứng.
Chu sư huynh khó hiểu nhìn lại, lập tức thấy được một cảnh khiến sắc mặt hắn trầm xuống.
Chỉ thấy sau lưng Vu sư tỷ không biết lúc nào đã đứng một người, đối phương cách Vu sư tỷ không đến hai thước, trong tay ẩn ẩn nắm giữ một kiện lợi khí, lợi khí ép tới sau lưng Vu sư tỷ, sắc mặt Vu sư tỷ trắng bệch, đứng ngây ra đó, không dám động đậy nửa phần.
Bốn mắt nhìn nhau, Vu sư tỷ hướng về phía Chu sư huynh khẽ kêu một tiếng:
- Sư huynh cứu mạng!
Thẳng tới khắc này, trong không khí mới ẩn ẩn có mùi máu tươi tán phát ra.
Ba tên tam trọng rốt cục cũng phát giác được sự tình không đúng, quay đầu thấy được Lục Diệp đứng sau lưng Vu sư tỷ, một người trong đó hét lớn:
- Ngươi là ai? Mau thả Vu sư tỷ, nếu không U Vân Sơn ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Lúc quát hỏi còn thúc giục linh lực dò xét linh quang quanh thân Lục Diệp, nhưng không thu hoạch được gì, trên người đối phương căn bản không có linh quang, trong lòng bất giác lộp bộp một tiếng, không biết người đến có linh khí che lấp linh quang hay là vận dụng linh phù nào đó.
Nếu cái sau thì còn dễ nói, nhưng nếu là cái trước, vậy khả năng cao liền lai lịch bất phàm.
Ngay khi hắn đang nghi thần nghi quỷ, Chu sư huynh kia đã cắn răng mắng một tiếng:
- Đồ ngu, câm mồm!
Tên tam trọng vừa lên tiếng kia còn chưa hiểu vì cớ gì Chu sư huynh lại mắng hắn, Lục Diệp đứng ở sau lưng Vu sư tỷ đã lộ ra thần sắc thoải mái:
- U Vân Sơn à!
Hắn từng thấy qua thế lực này trên Thập Phân Đồ, là một tông môn cửu phẩm thuộc trận doanh Vạn Ma Lĩnh, vốn hắn còn không cách nào xác định mấy người này đến cùng là phương trận doanh nào, nhưng đối phương cầm tên tuổi tông môn ra hù dọa hắn, hiển nhiên sai lớn.
Sở dĩ Chu sư huynh mắng chửi, chính là bởi vì nguyên nhân này, tu sĩ xa lạ chạm mặt, khi còn chưa biết rõ đối phương lệ thuộc trận doanh nào đã tùy tiện bại lộ xuất thân trước, đây quả thực là hành vi cực kỳ không sáng suốt.
Xem ra tên tu sĩ tam trọng này rất ít kinh nghiệm hành tẩu giang hồ, chưa từng bị qua đòn hiểm của chốn tu hành giới.
Vốn Lục Diệp còn có chút cố kỵ, vạn nhất mấy người này đến từ Hạo Thiên Minh thì nên xử lý thế nào, nhưng dù là cùng một phương trận doanh, nếu hắn cứ thản nhiên nhảy đi ra nói Hổ Phách là của mình, khả năng cao đám người này cũng sẽ không để ý hắn.
Cho nên không quản đối phương đến từ trận doanh nào, Lục Diệp đều phải chế trụ một người trước, như vậy mới có vốn liếng để nói chuyện với đám này.
Sở dĩ chọn Vu sư tỷ là vì nàng đang tập trung thúc giục Ngự Thú Quyển, xác suất ra tay đánh lén thành công là lớn nhất.
Về phần Chu sư huynh, đối phương có tu vi ngũ trọng, đây đó chênh lệch hai tầng cảnh giới, Lục Diệp không có nắm bắt quá lớn.
Lục Diệp không gác đao lên cổ đối phương, bởi vì làm như vậy nhân tố không xác định quá nhiều, đối phương có tu vi tứ trọng, nói không chừng sẽ có thủ đoạn thoát thân đặc biệt nào đó cũng nên.
Thế là hắn lặng lẽ lòn đến sau lưng Vu sư tỷ, quyết đoán vung đao, một đao đâm xuyên lưng Vu sư tỷ, một tay đáp lên bả vai nàng, mũi trường đao cách trái tim chỉ có hai tấc!
Như thế, chỉ cần đối phương muốn mạng sống, vậy liền tuyệt không dám có bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ nào.
Có thể nói, khi Lục Diệp xuất đao, vô luận đối phương trực thuộc phương trận doanh nào, thù này cũng đã kết.
Nhưng hắn không có lựa chọn khác, muốn cứu Hổ Phách, chỉ dựa vào miệng nói đạo lý là vô dụng, vũ khí trong tay mới là đạo lý cứng rắn nhất.
Chẳng qua lúc này biết được đối phương là người U Vân Sơn, Lục Diệp liền không còn lo lắng nữa.
Xùy! Một tiếng nhẹ vang lên, trường đao đã đâm vào ngực Vu sư tỷ thấu thể mà ra, thân đao nhuốm máu, huyết châu từ mũi đao nhỏ xuống.
Tròng mắt Vu sư tỷ con ngươi rụt nhỏ, sau đó lại phóng đại, đưa tay chộp về hướng Chu sư huynh, cuối cùng còn gọi một tiếng:
- Sư huynh cứu!
Lục Diệp đã vung cước đá lên lưng nàng, rút đao đồng thời đá nàng về phía tên Chu sư huynh.
Chu sư huynh tu vi cao nhất, phản ứng cũng cực nhanh, cơ hồ nháy mắt khi Lục Diệp vừa hạ sát thủ liền rút ra bội kiếm bên hông, hất lên bùn đất dưới chân, hãn nhiên giết tới Lục Diệp, linh quang quanh thân sáng bừng, hai mắt đỏ ngầu, cắn răng quát lớn:
- Ngươi tìm chết!
Hắn thật không nghĩ tới đối phương vừa đến liền trực tiếp ra tay giết Vu sư tỷ, hành động quyết đoán đó khiến trong lòng hắn không khỏi phát lạnh.
Thế lao tới bị Vu sư tỷ lao về hướng này ngắt đứt, trong lúc vội vàng tiếp lấy nàng, còn không kịp tra xem đối phương sống chết thế nào, một bóng ma đã ập xuống.
Chu sư huynh ngước mắt nhìn lên, thứ sau cùng in hằn trong tầm nhìn chính là một chiếc chuông lớn xoay tròn, linh vân mặt ngoài chuông lớn hội tụ thành quang mang, chuyển động vờn quanh, từ trên trời giáng xuống, bổ chụp lấy hắn.
….