Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 82: Sư tỷ đừng kêu




– Giao Liêu Nhận cho ngươi?
Chung Nhạc biến sắc mặt, hắn dừng chân lại, nói với giọng nói đầy tàn khốc:
– Các ngươi muốn làm gì? Ta cũng là lĩnh chủ Yêu tộc Cô Hà thành, hơn nữa ta có xuất thân Long tộc, các ngươi không thể động vào ta…
Tên Luyện khí sĩ tay sói tế tiểu cương xoa lên, lập tức tiểu cương xoa toát ra ô quang hừng hực, cười lạnh:
– Giao thần nha ra, không ta sẽ làm thịt ngươi! Đuổi giết bốn tên Kiếm Môn khắp nơi, khiến nhiều Luyện khí sĩ chết, thêm một ngươi cũng chẳng ai tra ra bọn ta làm!
Chung Nhạc cắn răng, rút Liêu Nhận sau lưng ra:
– Hai vị sư huynh đừng có làm ẩu! Liêu Nhận của ta chính là luyện ra từ răng nanh của thần, các ngươi sao có thể là đối thủ của ta?
Tay Luyện khí sĩ tay sói kia cười ha ha:
– Thần nha là thứ quý báu cỡ nào? Đừng nói ngươi không thể tế lên sử dụng, cho dù Luyện khí sĩ hợp nhất linh thể cũng không cách nào tế luyện. Cái hồn binh này của ngươi vốn là để trang trí mà thôi! Tiểu tử Long tộc, hãy giao ra đây!
Chung Nhạc đứng đó, sắc mặt sa sầm. Một lúc sau hắn vẫy vẫy tay, quăng Liêu Nhận cắm trong bãi đất phía trước người, rồi lùi ra sau, nói:
– Hai vị sư huynh nói phải giữ lời, phải tha cho ta!
Tên Luyện khí sĩ đầu sói cười ha ha, bước tới nắm chặt lấy chuôi Liêu Nhận, khen:
– Nặng đấy, không hổ là thần nha! Sài huynh, giết hắn đi!
Tên Luyện khí sĩ tay sói kia động tâm niệm, khiến tiểu cương xoa bắn tới Chung Nhạc với tốc độ cực nhanh, cười nói:
– Nếu hắn mà cầm thần nha quyết đấu với chúng ta, đoán chừng giết hắn cũng phải tốn chút sức, giờ không có thần nha, giết hắn quá dễ!
Tay Luyện khí sĩ đầu sói giơ Liêu Nhận lên, đang định xem xét cẩn thận thì đột nhiên một đạo kiếm khí màu vàng chói bắn ra từ trong Liêu Nhận, như tia chớp đâm vào mi tâm gã.
Tên Luyện khí sĩ đầu sói kia ngớ ra, mi tâm vỡ, đầu bị kiếm khí xuyên thủng. Gã lẩm bẩm:
– Sao ngươi có thể tế luyện được thần nha này…
Mà lúc này, Chung Nhạc không có lui, ngược lại đón nhận đạo ô quang kia, trong tay hắn bỗng xuất hiện một gốc cây nhỏ màu đỏ, cao chừng một thước. Mười tám đạo kiếm khí lập tức phóng ra, bắn tới tên Luyện khí sĩ tay sói.
– Ta chưa tế luyện thần nha, mà chỉ giấu kiếm khí vào trong đó thôi.
Chung Nhạc vẫy tay, liền thấy đạo kiếm khí kim sắc kia phá vỡ đầu Luyện khí sĩ đầu sói, rồi rơi xuống đất hóa thành một con long tướng nho nhỏ, chạy nhảy trên mặt đất, rồi phóng tới phía Luyện khí sĩ tay sói.
Tên Luyện khí sĩ tay sói lòng lạnh lẽo, hoàn toàn không ngờ đồng bạn lại bị giết nhanh như vậy. Bọn họ đều là Luyện khí sĩ thoát thai, linh hồn hợp nhất hóa thành nguyên thần, thực lực đã hơn xa đám Luyện khí sĩ như Hổ Văn Sinh, Bạch Tú Sĩ. Nếu giao đấu chính diện, Luyện khí sĩ đầu sói chắc chắn sẽ không bị giết dễ dàng đơn giản như vậy.
Bọn họ vốn nhận được tin rằng tên “Long Nhạc” này chưa phải Luyện khí sĩ, chỉ là bất ngờ tấn công mới giết được Chuẩn Kiêu, lại không ngờ Chung Nhạc tuy chưa phải Luyện khí sĩ nhưng sớm đã luyện được kiếm khí, giấu kiếm khí vào trong Liêu Nhận.
Mười tám đạo kiếm khí phóng tới. Luyện khí sĩ tay sói thét to, lập tức dùng tinh thần lực ngưng tụ thành những tấm chắn hình rùa bao bọc quanh thân. Trên những tấm chắn này tràn ngập kim khí, hẳn là hấp thu kim khí cùng tinh thần lực luyện thành thân thông phòng ngự. Những tấm chắn ấy bay xung quanh người Luyện khí sĩ tay sói. Rồi những tiếng keng keng vang lên, mười tám đạo kiếm khí ấy vậy mà không thể phá được thế phòng ngự của những tấm chắn hình rùa kia.
Long Tướng kiếm khí nhào tới, bỗng nhảy lên, hóa thành kiếm khí chém tới gã Luyện khí sĩ tay sói. Tên này lập tức lấy một thanh tiểu cương xoa từ sau lưng ra, dùng nó để chống chọi Long Tướng kiếm khí, không cho Long Tướng kiếm khí tới gần người. Kiếm khí với tiểu cương xoa đụng nhau, phát ra tiếng đùng.
Mà vào lúc này, đạo ô quang phi tới, không ngừng va chạm cùng giao long kiếm khí quấn quanh người Chung Nhạc. Chỉ là giao long kiếm khí vốn không phải thần thông phòng ngự, nên vẫn bị đạo ô quang kia xâm nhập.
Chung Nhạc liên tục tránh né. Thấy vậy, tên Luyện khí sĩ tay sói kia thầm thở phào: “Thủ đoạn của tên tiểu tử Long tộc này ít, không có thần thông phòng ngự, như vậy muốn giết nó đơn giản hơn nhiều.”
Y thò tay ra sau, không ngờ sau lưng y còn có một túi vải, trong túi đầy những chiếc tiểu cương xoa.
Những tiểu cương xoa phóng ra, liên tục bắn tới phía Chung Nhạc.
Mà sau lưng y, một vị yêu thần cao tới hơn trượng hiện ra, chính là linh của y. Linh này là một vị thần đầu sói với tám cánh tay, bốn cánh tay cầm một tiểu cương xoa, bốn tay kia thì cầm lá chắn. Những cánh tay vung ra, bảo vệ Luyện khí sĩ tay sói kín kẽ, ngay cả Long Tướng kiếm khí cũng không đánh vào được.
Mầm cây nhỏ bên chân Chung Nhạc bỗng dưng xuất hiện, rồi chui tọt vào trong lòng đất, không thấy đâu nữa.
Những thanh xiên thép hóa thành từng đạo ô quang, từ bốn phương tám hướng bắn tới, khiến Chung Nhạc bị ép cho càng thêm chật vật, căn bản không thể tiếp cận tên Luyện khí sĩ tay sói kia, mà còn bị làm cho liên tục phải lùi ra sau.
Còn tên Luyện khí sĩ kia thì bị mười tám đạo kiếm khí bao vây, lại bị Long Tướng kiếm khí liên tục tấn công, cũng chẳng thể thoát thân.
Đột nhiên mặt đất dưới chân Luyện khí sĩ tay sói kia đột nhiên mọc ra một cây non, đúng là mộc kiếm khí của Chung Nhạc. Cây này lập tức sinh trưởng, cao hơn một thước, cành cây bay múa, mộc kiếm khí lập tức tràn ngập không gian hơn một trượng.
Tên Luyện khí sĩ kia chỉ kịp thét lên, liền bị mộc kiếm khí quấy nát. Những mẩu thịt cùng máu văng khắp nơi.
Ô quang không còn chủ nhân điều khiển, rào rào rơi xuống.
Chung Nhạc thở hổn hển, văng tục vài câu, định thần lại rồi mới thu hồi mộc kiếm khí, Long Tướng kiếm khí, lại nhặt Liêu Nhận cất vào sau người. Đây là lần đầu tiên hắn giao chiến chính diện với Luyện khí sĩ, thật sự là trận chiến liều chiến, nên có phần khẩn trương.
– Khụ khụ…
Quân Tư Tà cười đầy thê thảm, khóe miệng trào ra máu đen, châm chọc nói:
– Yêu nghiệt đúng là yêu nghiệt, đồng tộc tương tàn, lại còn giở trò, thắng chẳng vẻ vang gì…
Chung Nhạc bước đi, nhặt từng cái tiểu cương xoa một, lại đi tới phía lang nha bổng, nghe vậy nhưng chẳng thèm quay đầu lại, chỉ nói:
– Ta không đồng tộc với bọn chúng!
Quân Tư Tà nghe vậy tinh thần rung lên, nói với vẻ mặt đầy mong đợi:
– Long tộc là chủng tộc cao quý và kiêu ngọa, cũng là Luyện khí sĩ, hãy để lại cho ta chút kiêu ngạo, đừng bắt giữ ta. Nếu ta bị ngươi bắt về Cô Hà thành, tất sẽ bị Yêu tộc làm nhục, sống không bằng chết. Ngươi hãy giết ta, cắt đầu ta về gặp Yên đảo chủ với Tú Thiên đảo chủ, bọn họ sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho ngươi…
Sau lưng Chung Nhạc xuất hiện giao long, giơ vuốt bắt lấy lang nha bổng rồi đặt tại sau lưng hắn. Hắn nghe Quân Tư Tà nói vậy thì không khỏi buồn bực:
– Quân sư tỷ đang nói gì thế? Sao ta phải giết sư tỷ?
Hắn cất bước đi tới. Quân Tư Tà đột nhiên nhớ tới việc Long tộc vốn là chủng tộc háo sắc, cũng chẳng kiêng dè với nữ giới thuộc chủng tộc khác, không khỏi sợ hãi, giãy dụa nói:
– Ngươi đừng có qua đây…
Chung Nhạc dùng vuốt giao long sau người nắm lấy tiểu cương xoa cắm chặt trên bờ vai Quân Tư Tà, rồi nhổ ra. Chàng thiếu niên bước lên, ngửi miệng vết thương trên vai nàng. Quân Tư Tà lại càng sợ hãi, cố lùi ra sau, nhưng sau lưng là gốc cây, chẳng chỗ để né, bèn la to:
– Ngươi làm gì đấy? Đừng có xằng bậy!
Chung Nhạc nói:
– Sư tỷ đừng kêu nữa, ta đang ngửi xem đây là độc gì!
Quân Tư Tà nửa tin nửa ngờ:
– Ngửi ra chưa?
Chung Nhạc ngại ngùng:
– Vẫn chưa! Ta không nghiên cứu gì về độc cả.
Quân Tư Tà chán nản:
– Không nghiên cứu sao ngươi còn chạy vào ngửi?
Từ sau lưng Chung Nhạc một con giao long thò đầu ra, mở miệng khẽ hút máu đen trên bờ vai Quân Tư Tà đi, rồi giương vuốt giao long bắt lấy chiếc đàn cầm trên mặt đất.
– Thực không dám giấu Quân sư tỷ, ta không phải Yêu tộc, cũng không phải Long tộc, mà là Nhân tộc.
Chung Nhạc chậm rãi biến hóa diện mạo, khôi phục tướng mạo vốn có, nói:
– Luyện khí sĩ mới của Kiếm Môn, Chung Sơn thị Chung Nhạc, bái kiến Quân sư tỷ.
– Ngươi, ngươi…
Thiếu nữ lục y trố mắt nhìn, không nói nên lời. Một lúc sau nàng mới kêu:
– Không đúng! Vừa rồi hai tên Luyện khí sĩ Yêu tộc kia rõ ràng nói ngươi là lĩnh chủ Cô Hà thành, sao có thể là Luyện khí sĩ của Kiếm Môn ta được?
Chung Nhạc thôi động tinh thần lực, hóa thành một con giao long nâng cô gái này lên, rồi cười nói:
– Việc này nói ra thì dài lắm, thôi ta không nói cho sư tỷ nữa. Tránh cho lãng phí thời gian!
Quân Tư Tà nghe vậy tức lắm, lại thấy Chung Nhạc biến ra hai con giao long, trói nàng như cái bao tải vứt trên lưng rồng, khiến cặp mông cong nhếch lên. Nàng ta không thể động đậy, mắt trợn tròn, cả giận nói:
– Ngươi là Luyện khí sĩ tộc ta, sao lại còn trói ta?
– Nay khắp Đại Nguyên Hoang Địa này đều là Luyện khí sĩ Yêu tộc đang đuổi giết sư tỷ, nếu gặp phải bọn chúng, bọn chúng sẽ không cho rằng ta là đồng bọn của ngươi, mà cho là ta bắt được ngươi. Ta chỉ đang làm cái bộ dáng như vậy để chúng hiểu lầm, mong sư tỷ thứ lỗi! Mà dáng người sư tỷ đẹp thật!
Chung Nhạc lướt mắt từ mông tới vòng eo của nàng ta, hít vào một hơi thật sâu, lại hóa thành bộ dáng “Long Nhạc”. Quân Tư Tà buông vài phần hoài nghi, lại thấy Chung Nhạc quay về phía Cô Hà thành mà không phải hướng tới Đại Hoang, hai con rồng dưới chân hắn cũng quay mặt về phía Cô Hà thành, thế là vừa sợ vừa tức.
Lại đúng lúc này, hai con giao long dài tới hơn ba mươi trượng lại đang dùng tốc độ cực nhanh chạy lui về phía Đại Hoang.
Quân Tư Tà ngẩn ra, lập tức hiểu được vấn đề: “Tên này thông minh đấy.. Hừ, đúng là kẻ giảo hoạt âm hiểm! Hắn chạy lùi ra phía Đại Hoang, nếu gặp phải Luyện khí sĩ Yêu tộc thì hắn có thể kịp thời phát hiện, hơn nữa còn ra vẻ là đang chạy tới Cô Hà thành. Hắn trói ta lại cũng là để lừa Yêu tộc, để thể hiện rằng ta là tù binh của hắn. Luyện khí sĩ Yêu tộc nếu không chuẩn bị, hơn phân nửa sẽ bị hắn đánh lén thành công! Chung Sơn thị này thật sự là Luyện khí sĩ của Kiếm Môn ta! Hắn trông tuổi không lớn, sao tâm tư lại kín kẽ như vậy… Ừm, là giảo hoạt âm hiểm chứ!”
Giao long uốn lượn, không ngừng chạy lùi về phía Đại Hoang, tốc độ tất nhiên là thua xa lúc bay thẳng đi. Ước chừng phải mất một, hai ngày mới tới được phạm vi của Đại Hoang.
Quân Tư Tà nhìn Chung Nhạc, chỉ thấy Chung Nhạc lấy đàn của mình ra, đang định gỡ dây đàn xuống, không khỏi vừa tức vừa vội, quát:
– Ngươi làm cái gì đấy?
– Ta đang phá cây đàn này.
Chung Nhạc thấp giọng nói:
– Sư tỷ đừng kêu, lỡ người khác nghe thấy thì không được đâu.
Quân Tư Tà cảm thấy mình sắp phát điên tới nơi rồi:
– Ngươi phá cầm của ta, cũng không cho ta kêu, có phải bá đạo như vậy không… Ta bị ngươi làm cho tức điên rồi. Ta tất nhiên sẽ không kêu, ta có phải đứa ngu đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.