Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 79: Hiểm tử hoàn sinh




Nay cơ thể Chung Nhạc đã bị tinh khí thần thú đồng hóa về trạng thái Long tướng, không kịp luyện hóa lượng tinh khí tràn ngập trong cơ thể khiến cơ thể hắn đã vô cùng quá tải.
Mà tinh thần lực trong thức hải hắn đã gần cạn sạch, nếu để tinh thần lực cạn kiệt thì coi như tu vi mất hết.
Đây là hai tầng nguy hiểm, một là đồng hóa thành Long tướng, hai là tự phế bỏ tu vi thực lực!
Tân Hỏa dẫu sao cũng có tinh mắt, chỉ nhìn cái là thấy rõ hiểm cảnh mà Chung Nhạc đang ở. Biết bản thân quá vội vàng, làm Chung Nhạc trực tiếp thoát thai, lại không ngờ tu vi tinh thần lực của Chung Nhạc còn chưa đuổi kịp.
– Tân Hỏa, nếu ta quan tưởng ra Hỏa Kỷ Cung Toại Hoàng hoàn chỉnh, tốc độ luyện hóa tinh khí thần thú sẽ nhanh hơn chứ?
Chung Nhạc khẽ hỏi. Toại Hoàng mà hồn phách hắn biến thành trong thức hải lúc này bắt đầu hiển lộ ra càng chi tiết, từng đạo đồ đằng văn hoa mỹ xuất hiện trên long lân toàn thân. Tiếp đó là một tòa cung điện Thiên đế ầm ầm chui lên từ mặt đất, không ngừng vươn cao, với khí thế nguy nga.
Trước đây, hắn không thể đồng thời quan tưởng Toại Hoàng mà Hỏa Kỷ Cung còn giữ được những chi tiết của mình. Bởi vậy lúc tu luyện hắn chỉ quan tưởng Toại Hoàng. Nhưng bây giờ hắn lại muốn đồng thời hiển hóa hai dạng quan tưởng này ra, để tăng tốc độ luyện hóa tinh khí thần thú.
Tân Hỏa hít vào một hơi thật sâu, nhìn những miếng gạch xanh, ngọc bản, cột trụ không ngừng tung bay, nhanh chóng hình thành một tòa cung điện Thiên đế ngày càng cao, càng bao la hùng vĩ, không khỏi lầm bẩm:
– Kẻ này định liều mạng rồi! Đồng thời dốc hết khả năng khiến Toại Hoàng và Hỏa Kỷ Cung trở nên hoàn mỹ, sẽ tạo ra gánh nặng rất lớn cho đầu óc, không biết liệu não hắn có nổ tung ra không…
Đồng thời quan tưởng Toại Hoàng và Hỏa Kỷ Cung làm cho hai thứ này trông càng thêm rõ nét, trở nên chân thật hơn, tất sẽ khiến tốc độ luyện hóa tinh khí thần thú nhanh hơn, nhưng tải trọng với đầu óc cũng thật lớn. Tân Hỏa không cho rằng Chung Nhạc có thể đồng thời quan tưởng hai đại thần thánh này. Nhất là lúc này khi huyền cơ chứa trong Đại Nhật Kim Ô không ngừng rót vào trong đầu Chung Nhạc, có nhiều thông tin nhiễu tạp ấy quấy nhiễu, khiến việc quan tưởng khá là khó khăn.
Tân Hỏa bay ra khỏi thức hải hắn, vô cùng khẩn trương nhìn đầu Chung Nhạc.
– Bùm!
Ngọn lửa nhỏ kinh hồn táng đảm kêu lên.
– May là chưa nổ…
Tân Hỏa nhìn chằm chằm Chung Nhạc, lúc này mồ hôi tuôn ra đầy trán Chung Nhạc, cơ thể lạnh lẽo, toàn bộ năng lượng trong cơ thể đều bị điều tới não bộ để duy trì trạng thái quan tưởng Hỏa Kỷ Cung và Toại Hoàng. Còn tinh khí thần thú cũng bị đưa hết vào trong đầu, không ngừng bị luyện hóa.
Tân Hỏa nhìn thấy gân xanh nổi lên trên trán Chung Nhạc, sắc mặt lại đỏ bừng như muốn bốc cháy, lẩm bẩm:
– Lần này sẽ nổ nhỉ? Ta cảm thấy sắp phải nổ rồi… Bùm!
Chung Nhạc nghiến răng, sắc mặt đỏ như bàn ủi.
– Hẳn là tới cực hạn rồi nhỉ?
Tân Hỏa nhảy lên trán Chung Nhạc, dùng chân giẫm lên rồi thử kêu:
– Bùm!
Chung Nhạc tâm không tạp niệm, dốc hết sức lực hoàn thiện quan tưởng Hỏa Kỷ Cung và Toại Hoàng. Tinh khí thần thú ào ào kéo tới, lập tức bị trạng thái quan tưởng Hỏa Kỷ Cung và Toại Hoàng luyện hóa thành nguồn tinh thần lực dồi dào, sau đó tinh thần lực lại bị Đại Nhật Kim Ô biến thành kim dịch, rót vào trong hồn phách.
Đây quả thực như xiếc đi dây giữa vách núi, bất cẩn là sẽ ngã xuống, tan xương nát thịt.
Mà vào lúc này, đóa hỏa vân thứ tư được hình thành, quang triệt phần thiên. Bầu trời trên thức hải càng thêm ngời sáng, hừng hực ánh lửa. Tốc độ luyện hóa tinh khí thần thú của hắn càng thêm nhanh, tinh thần lực rót xuống từ trên bầu trời không còn là mưa nữa, mà trở thành những thác nước.
– Giờ có thể mở ra hình thái thứ ba của linh chưa nhỉ?
Chung Nhạc lòng có đôi chút bất an. Nếu mở ra hình thái thứ ba của Đại Nhật Kim Ô, e rằng tốc độ tinh luyện tinh thần lực sẽ nhanh tới mức không thể tưởng tượng được.
– Giờ còn chưa được, phải chờ! Chờ ta tích lũy thêm tinh thần lực mới có thể mở ra hình thái thứ ba của Đại Nhật Kim Ô. Nếu giờ tùy tiện mở ra, tu vi tinh thần lực của ta sẽ bị phế bỏ sạch sẽ, kiếm củi ba năm thiêu một giờ!
Hắn khoanh chân ngồi bất động. Tân Hỏa chờ đợi đã lâu, mà đầu Chung Nhạc mãi không chịu nổ bung, mới thở phào nhẹ nhõm. Bay vào trong thức hải của Chung Nhạc, Tân Hỏa mới thấy Chung Nhạc đã xây dựng ra Hỏa Kỷ Cung Toại Hoàng, tinh thần lực không ngừng nảy sinh, thức hải vốn khô cạn từ lâu đã tràn ngập nước biển.
– Không ngờ hắn lại làm được tới bước này.
Tân Hỏa không khỏi khen ngợi. Ngẩng đầu nhìn đóa hỏa vân thứ tư, luc này đã bao phủ toàn bộ thức hải, còn thiếu một đóa hỏa vân nữa. Mà Chung Nhạc lại không có ý định mở ra hình thái thứ ba của Đại Nhật Kim Ô.
– Nhạc tiểu tử ổn thỏa hơn ta rất nhiều. Đoán chừng là hắn định tích lũy một phần tinh thần lực, chờ nắm chắc rồi mới mở ra hình thái thứ ba!
Thời gian từ từ trôi đi, Chung Nhạc vẫn ngồi im, tích trữ năng lượng, chờ một lần bùng nổ.
Mười ngày sau, thức hải hắn lại đầy trở lại.
Hắn chờ tiếp hai ngày, cho tới khi tinh thần lực của mình đạt tới trình độ trước nay chưa từng có, hắn mới cảm ứng Đại Nhật Kim Ô. Chỉ thấy mặt trời nhoáng lên, Kim Ô đứng dậy, cất bước bước ra khỏi vầng mặt trời.
Tân Hỏa không khỏi thấp thỏm nhìn chằm chằm cảnh tượng này. Đây là bước quan trọng nhất. Nếu thành công, Chung Nhạc sẽ khiến hồn phách thoát thai, linh với hồn sẽ hợp nhất.
Nếu không thành, tu vi tinh thần lực của Chung Nhạc sẽ bị phế không còn một chút nào!
Năng lượng trong mặt trời cuồn cuộn rót vào trong Kim Ô kia. Lại thấy Kim Ô di chuyển, kim dịch bao phủ lấy thân thể Kim Ô, từ từ hóa thành một tôn thần nhân ba chân, giang rộng đôi cánh, kim vũ toàn thân toát lên ánh sáng chói lòa.
Hình thái thứ ba của Đại Nhật Kim Ô mang tới hỏa lực khủng bố hơn, làm cho thức hải lập tức sôi trào, bốc cháy, mặt biển nhanh chóng tụt xuống.
Kim dịch cuồn cuộn bay lên, không ngừng phóng tới phía hồn phách hắn. Cùng lúc đó, tôn thần nhân ba chân kia cũng di chuyển, bước tới phía hồn phách của Chung Nhạc. Linh và hồn với sự bao bọc của kim dịch do tinh thần lực biến thành bắt đầu dung nhập vào nhau!
Trên không trung, đóa hỏa vân thứ năm dần dần bao phủ cả tòa thức hải của hắn.
Vào lúc này, thức hải hắn dần khô cạn, tinh thần lực sắp cạn sạch.
Nội đan thần thú giữa không trung đang không ngừng phun tinh khí thần thú ra, lại bị liên tục luyện hóa thành tinh thần lực. Nhưng dù vậy, thân hình Chung Nhạc vẫn nhanh chóng khô quắt lại. Tinh thần lực của hắn tiêu hao hầu như không còn, mà thức hải cần bổ sung tinh thần lực, vì thế rút đi năng lượng trong cơ thể hắn, thiêu đốt máu của hắn.
Nếu cứ như thế này, hắn sẽ chết khô.
Tân Hỏa bay ra khỏi thức hải, quay sang nhìn Chung Nhạc. Thấy Chung Nhạc còn đang quan tưởng, thân thể hắn bị tinh khí thần thú hóa thành thân Long tướng, lúc này thân thể khô quắt, long lân trên người héo rũ, những mảng long lân bóc ra. Cơ bắp tựa đồ hoàn toàn biến mất, gầy trơ xương.
Một lúc sau, Chung Nhạc đã gầy rộc đi. Tiếng tim đập cũng càng lúc càng bé, khó có thể nghe rõ.
Qua thật lâu sau, lớp da của hắn đã không còn vẻ sáng bóng, khuôn mặt gầy gò, da dính vào xương, không thấy một chút thịt nào. Thậm chí mạch máu dưới da dường như cũng ngừng chảy, tim cũng ngừng đập.
Thời gian từ từ trôi đi, thân thể hắn bắt đầu ngập trong tử khí.
– Nhạc tiểu tử?
Tân Hỏa gọi thử, nhưng không ai trả lời.
Ngọn lửa nhỏ này không khỏi lo lắng, vội bay vào trong thức hải Chung Nhạc. Ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy hồn phách của Chung Nhạc vẫn còn đang dung nhập với Đại Nhật Kim Ô, vẫn chưa kết thúc.
Tân Hỏa vội bay ra, nhảy vào trong trái tim Chung Nhạc, chỉ thấy trái tim Chung Nhạc đang khô héo!
– Nguy rồi! Nếu không hòa hợp thành công, thì sẽ không tỉnh lại được nữa!
Lại một lúc lâu sau, Tân Hỏa đột nhiên thấy trái tim Chung Nhạc dần giãn ra, sau đó đập nhẹ, rồi máu được bơm đi khắp mọi nơi trên cơ thể.
Tân Hỏa thở phào một hơi, vội bay ra khỏi buồng tim Chung Nhạc. Tiếng máu chảy truyền tới từ bên dưới làn da Chung Nhạc, càng lúc càng vang. Lúc đầu chỉ là tia nước nhỏ, không lâu liền thành dòng lớn. Không lâu sau, trong cơ thể Chung Nhạc dường như có sông lớn đổ xuống từ trên núi, tiếng máu chảy ầm ầm trong mạch.
Máu chảy tới đâu, làn da hắn bắt đầu căng lên, chỗ cơ bắp bị rút hết năng lượng dần được bổ sung, cơ bắp từ từ nổi lên, làn da cũng khôi phục vẻ sáng bóng.
Thân thể hắn như mảnh đất khô cằn đã lâu, được năng lượng từ máu mang đến tưới ướt, không lâu toàn thân liền hồng hào to lớn.
– Thành rồi!
Tân Hỏa vui vẻ nói.
Chung Nhạc chậm rãi mở mắt, khó nén được vẻ kích động. Rốt cuộc ở thời khắc cuối cùng hắn đã thoát thai, hợp nhất linh và hồn. Ở trong cơ thể hắn, tinh khí thần thú còn đang trào ra, hóa thành nguồn năng lượng cuồn cuộn lấp đầy thân thể, làm cho khí lực hắn dần lớn mạnh, trở về trạng thái khỏe mạnh.
– Lần này ngươi tu luyện là do ta suy đoán sai, quên mất tu vi tinh thần lực của ngươi, có thể nói là hiểm tử hoàn sinh.
Tân Hỏa áy náy:
– Cũng may ngươi liều mạng, mới có thể trong mười ngày ngắn ngủi mà thoát thai được. Hiện giờ ngươi tế linh hồn của mình ra để ta xem.
Chung Nhạc lập tức khiến linh hồn xuất khiếu, đứng trước mặt Tân Hỏa.
Tân Hỏa cúi đầu, kinh ngạc đánh giá linh hồn nhỏ bé này, thất thanh hô:
– Đây là linh hồn của ngươi, là nguyên thần được luyện thành khi hòa hợp Đại Nhật Kim Ô? Sao còn nhỏ hơn cả ta?
Ngọn lửa nhỏ chỉ cao có một tấc, mà ngọn lửa nhỏ trước mặt Chung Nhạc còn thấp hơn hai cái đầu, cực kỳ nhỏ.
– Tinh thần lực của ta không nhiều, có thể sống được đã là tốt lắm rồi.
Chung Nhạc cười nói:
– May là luyện thành, sau này phải không ngừng tăng tinh thần lực lên, linh hồn sẽ từ từ mạnh hơn. Mà ta còn cần tìm hiểu đồ đằng Đại Nhật Kim Ô, như vậy mới có thể phát huy được tác dụng của linh.
Hồn phách của hắn cao không tới một tấc, nhưng lại cho người ta cái cảm giác vô cùng hung mãnh. Đầu chim, mình người, cánh chim, toàn thân hừng hực lửa cháy.
Nếu không nhìn dáng vẻ nhỏ bé, chỉ luận khí tức của nó thì sẽ cho rằng mình đang đứng trước một con cự thú hoang dã, dữ tợn.
– Linh của Đại Nhật Kim Ô chất chứa đồ đằng tinh diệu, uy lực chí cương chí mãnh, trong khoảng thời gian ngắn khó mà hiểu được thấu triệt, trở về trước rồi tính.
Chung Nhạc nhìn Tân Hỏa, hỏi:
– Tân Hỏa, ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi có chuẩn bị truyền tống đại trận để trở về không đấy?
– Truyền tống đại trận để quay về?
Tân Hỏa ngẩn ra, bống thất thanh la lên:
– Ôi chao, ta quên mất rồi… Ha ha, ta lừa ngươi đó. Người anh minh thần võ như ta, sao có thể phạm cái sai lầm cấp thấp này được? Ta đã sớm chuẩn bị truyền tống đại trận, chúng ta mượn dùng năng lượng của mặt trời vận chuyển đại trận là có thể trở về mặt trăng…
– Về mặt trăng ư?
Chung Nhạc nghe vậy mà sợ hãi, vội nói:
– Nếu bức tượng thần ở lòng mặt trăng mà bị người thôi động…
Tân Hỏa tỉnh ngộ, lúng túng nói:
– Ta lại không ngờ tới chuyện này. Nhưng vận may của chúng ta chắc không xui tới mức ấy chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.