Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 261: Giết! Giết! Giết!




Thiên Tượng Lão Mẫu hoàn toàn hiện thân trước mặt Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi. Vị ma linh này thực sự quá to lớn, đội trời đạp đất, mà cung điện này lại quá nhỏ, gần như không chứa nổi.
Nhưng Thiên Tượng Lão Mẫu chỉ là linh hồn của ma thần, không có thân thể thực sự, có thể to nhỏ tùy ý, nhanh chóng thu nhỏ lại đến khi đứng được ở cửa điện.
Linh nếu muốn phát huy thực lực cường đại thì phải dựa vào tế tự chi lực. Tế tự chi lực càng lớn thì thực lực của linh càng mạnh.
Thiên Tượng Lão Mẫu không có nhục thân, là linh của ma thần, cùng đẳng cấp như thần linh của Kiếm Môn. Nếu không có tế tự thì Thiên Tượng Lão Mẫu buộc phải ngủ vùi chứ không thể tỉnh lại được.
Giờ Thiên Tượng Lão Mẫu vẫn còn sống thế này nghĩa là vẫn còn sinh linh thờ cúng nên mới vẫn duy trì được trạng thái tỉnh táo!
Chỉ là, không biết là các ma tộc trong Kiếm Môn Ma Khư tế tự hay là sinh linh khác do Hiếu Mang thần tộc sắp xếp!
Chung Nhạc nghi ngờ là vế sau.
Kiếm Môn Ma Khư vì ma tộc bạo động mà đã bị quan bế một thời gian, giết sạch luyện khí sĩ ma tộc, nhưng ma tộc trong đó vì phải giữ lại ma tộc trong đó để đệ tử Kiếm Môn tập luyện nên không giết hết toàn bộ. Nhưng Kiếm Môn giám sát Ma Khư nghiêm ngặt hơn trước rất nhiều, chắc chắn sẽ không cho phép chúng tiếp tục thờ cùng Thiên Tượng Lão Mẫu.
Thiên Tượng Lão Mẫu có thể hành động tự do như vậy chắc là do Hiếu Mang thần tộc dùng nhân lực vật lực tiếp tục thờ cúng!
Giờ điều duy nhất Chung Nhạc không biết đó là rốt cuộc Hiếu Mang thần tộc dùng bao nhiêu nhân lực vật lực để thờ cúng, thực lực của Thiên Tượng Lão Mẫu ở mức nào?
Từ ma uy cuồn cuộn từ ma thần chi linh này, có lẽ vị ma thần này có thể phát huy được thực lực đáng sợ hơn cả cường giả Đan Nguyên Cảnh!
- Sư muội, muội cứ ở phía sau ta, đừng ra tay!
Chung Nhạc không quay lại, nói.
Khâu Cấm Nhi gật đầu vâng, ánh mắt nhìn Thiên Tượng Lão Mẫu có chút sợ hãi. Dung mạo thực sự của Thiên Tượng Lão Mẫu thật sự quá khủng bố, ma khí đầy trời, có nhiều đầu và gương mặt khác nhau khiến nàng không rét mà run.
Thần tộc cũng có điểm kỳ lạ, có những thần tộc tuy rất xấu xí nhưng không dữ dằn đáng sợ như vậy, mà ngược lại còn có khí tức cao quý thần thánh, không khiến người ta sợ hãi.
Còn khí tức của Thiên Tượng Lão Mẫu thì khiến người khác sợ hãi, dường như chỉ cần chạm phải một chút khí tức của Thiên Tượng Lão Mẫu là linh hồn, pháp lực, tinh thần đều sẽ bị ăn mòn, hủy hoại!
- Ta đã thấy gì? Linh của một ma thần!
Trong tòa cung điện khác, vách tường đột nhiên xuất hiện gương mặt của Phong Hiếu Trung. Hắn phấn khích điên cuồng:
- Thật muốn bắt nàng ta, mổ ra nghiên cứu cơ thể tuyệt mỹ ấy. Bí mật của linh… thả ta ra! Ta phải mổ nàng ta! Mau thả ta ra, ta muốn bắt linh của ma thần kia!
Khóe mắt Thiên Tượng Lão Mẫu giật giật, quay lại nhìn tòa cung điện kia, cũng rất dè chừng tên điên kia.
- Ta có thể cảm giác được tên điên này đã giết không ít thần linh và ma linh để nghiên cứu thần thông. Tên này ngay cả thần linh ma linh cũng giết, là kẻ vô cùng nguy hiểm! Cũng may hắn không ra được, Chung Sơn thị cũng không kịp thả hắn ra!
Thiên Tượng Lão Mẫu ánh mắt lóe hung quang, bước về phía Chung Nhạc, chầm chậm ép tới.
Chung Nhạc sắc mặt không thay đổi, sờ cánh tay mình. Ở đó có vết sẹo do mãnh thú cắn. Đó là lần đầu gặp Thủy Thanh Nghiên khi nàng bị đàn mãnh thú bao vây hắn đã ra tay bảo vệ nàng.
Đến nay nhục thân của Chung Nhạc đã vô cùng cường đại, Nhật Nguyệt Bảo Chiếu khiến da hắn không có chút tì vết, không còn để lại vết sẹo, cho dù là vết thương từ hồi nhỏ cũng đã được Nhật Nguyệt Bảo Chiếu luyện hóa.
Nhưng vết thương do mãnh thú cắn này vẫn còn, Chung Nhạc vẫn mãi không luyện hóa được nó, hắn dường như vẫn nhớ sự đau đớn khi đó.
Hắn có thể luyện hóa vết thương, sở dĩ hắn để nó lại là vì muốn bản thân ghi nhớ thiếu nữ dịu dàng như nước mà hắn cứu trước kia đã không còn nữa rồi. Hồn phách của nàng đã bị Thiên Tượng Lão Mẫu thôn phệ, mối thù này nhất định phải ghi nhớ, tuyệt đối không được quên!
- Thần sứ cho ta thân thể của một phàm nhân, thực sự quá yếu đuối, căn bản không thể dung nạp được năng lượng lớn lao của ta. Nhưng thân thể của một tiên thiên linh thể thì chắc sẽ phát huy được thực lực của ta?
Tám cái đầu của Thiên Tượng Lão Mẫu đều nhìn về Khâu Cấm Nhi, đồng thanh nói:
- Nếu lấy được nhục thân trước của ta, dùng huyết mạch cải tạo thêm chắc chắn có thể dung hợp được mọi ưu điểm của ma thần và linh thể. Chung Sơn thị, dựa vào ngươi cũng muốn bảo vệ nàng ta sao?
Chung Nhạc sắc mặt bình tĩnh, nói:
- Ta có thể, không chỉ có thể bảo vệ được nàng ấy, mà còn giết được ngươi.
- Chỉ dựa vào thanh kiếm đó của ngươi sao?
Tám cái chân nhện của Thiên Tượng Lão Mẫu gõ xuống mặt đất bằng đồng kêu keng keng, càng ngày càng gần với Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi, cái đầu voi huơ vòi, cười khảy:
- Ta đã từng thấy thanh kiếm đó, là tàn phiến của thần binh, đúng là có thể uy hiếp ta, nhưng cũng chỉ là uy hiếp mà thôi. Hiếu Mang thần tộc dùng tới mấy vạn người ngay đêm thờ cúng ta, duy trì hoạt lực cho ta. Ngươi căn bản không phải đối thủ của ta!
Cái vòi voi đột nhiên phình to, giống như con rắn lớn há cái mồm đỏ lòm, phát ra hấp lực khủng bố, giống như cái động khẩu thôn phệ vạn vật, hút Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi!
Tấm da Quỳ long trên người Khâu Cấm Nhi bay phần phật triệt tiêu hấp lực, thân thể bất động, nhưng Chung Nhạc thì bị một luồng khí hút lấy, thân bất do kỷ bay về phía vòi voi!
Nhục thân cao tới hơn hai chục trượng của hắn rất to lớn, nhưng đối mặt với ma thần chi linh dường như chẳng có bất cứ khả năng phản kháng nào!
- Đi!
Chung Nhạc hô lớn, Bằng Vũ Kim Kiếm bắn ra từ một quầng sáng phía sau lưng, tựa chớp giật cắt đứt hấp lực, vòng tới bên trái vòi voi chém xuống!
- Ta đang đợi ngươi đây!
Thiên Tượng Lão Mẫu mừng húm, đưa tay tóm lấy chuôi kiếm của Bằng Vũ Kim Kiếm nhấc lên, cười:
- Thần binh vào tay ngươi chỉ phí của trời mà thôi. Chỉ khi trong tay ma thần nó mới phát huy được uy lực lớn nhất. Giờ ta sẽ cho ngươi thấy uy năng thật sự của thần binh…
- Nặng! Nặng! Nặng! Nặng! Nặng!
Chung Nhạc hét lớn, liên tiếp năm chữ “nặng” hét ra, Bằng Vũ Kim Kiếm nhẹ tựa lông hồng lập tức trở nên vô cùng nặng nề. Thần vũ đạt tới trọng lượng cực hạn, đè bẹp thân hình to lớn của Thiên Tượng Lão Mẫu xuống đất, khiến tòa cung điện rung chuyển dữ dội.
- Lớn! Lớn! Lớn! Lớn! Lớn!
Chung Nhạc hét năm tiếng “lớn”, Bằng Vũ Kim Kiếm lập tức biến thành thanh cự kiếm ba nghìn trượng, đâm xuyên qua Thiên Tượng Lão Mẫu nằm dưới đất. Thiên Tượng Lão Mẫu sắc mặt kịch biến, vội buông tay, bay lên cao, phập một tiếng bị Bằng Vũ Kim Kiếm đâm thủng người!
Cũng may Thiên Tượng Lão Mẫu là linh, không có nhục thân thật sự, nếu không đòn này có thể bị trọng thương rồi!
Nhưng dù vậy Thiên Tượng Lão Mẫu vẫn cảm giác được thần uy khủng khiếp của Bằng Vũ Kim Kiếm gây thương tổn tới linh hồn, vô cùng khó chịu!
Không phải Chung Nhạc đả thương Thiên Tượng Lão Mẫu, dựa vào tu vi thực lực của hắn hiện giờ vẫn chưa thể động tới linh của ma thần, đáng sợ thật sự là uy năng của bản thân Bằng Vũ Kim Kiếm!
Thiên Tượng Lão Mẫu sống lâu như vậy vẫn chưa từng thấy thần uy nào đáng sợ như thế, chưa từng thấy thần binh nào cao cấp như vậy!
Cho dù chỉ là tàn binh nhưng uy lực của nó tuyệt đối có thể đả thương Thiên Tượng Lão Mẫu!
Vào khoảnh khác nàng ta bay lên, rút lui khỏi cung điện, Chung Nhạc đã cầm lấy chuôi Bằng Vũ Kim Kiếm, trọng lượng của kiếm trở lại bình thường. Chung Nhạc hai tay ôm chuôi kiếm, nhục thân hai mươi trượng phát lực nhấc thanh đại kiếm ba nghìn trượng này quét về phía Thiên Tượng Lão Mẫu.
Tòa cung điện phong ấn cự phách này bị Bằng Vũ Kim Kiếm chém vỡ, toàn bộ mặt cung điện phía trước Chung Nhạc bị sạt bằng phẳng.
Kiếm quang màu kim đuổi theo Thiên Tượng Lão Mẫu, chém mạnh xuống!
Một cái chân nhện khổng lồ bị chém đứt, Thiên Tượng Lão Mẫu kêu lên thảm thiết, bỏ chân lại bay về phía cung điện phong ấn nhục thân của mình.
- Nhỏ! Nhỏ! Nhỏ!
Chung Nhạc hét lớn, thanh kiếm ba nghìn trượng nhanh chóng thu nhỏ lại, theo sát Thiên Tượng Lão Mẫu, nhanh như chớp đã sắp đuổi kịp!
- Lớn lớn lớn!
Thanh kiếm liền biến to lên, lại chém xuống, muốn chặt đôi Thiên Tượng Lão Mẫu!
Thiên Tượng Lão Mẫu tám đầu hét lớn ma âm chấn động, xung kích thân kiếm nhưng tốc độ chém xuống không hề thay đổi, một kiếm chém đứt hai cái đầu!
Cái đuôi móc phía sau Thiên Tượng Lão Mẫu lập tức tung lên, đập lên mặt bên thân kiếm khiến nó bay đi, đồng thời giơ tay tóm lấy một sợi xích khổng lồ, quất mạnh về phía Chung Nhạc.
Sợi xích này vừa rồi bị Bằng Vũ Kim Kiếm của Chung Nhạc chém đứt, trên xích cũng có phong ấn mà tổ tiên Kiếm Môn để lại, nếu không phải bị Bằng Vũ Kim Kiếm chém đứt thì Thiên Tượng Lão Mẫu cũng không thể cầm lên tấn công Chung Nhạc được!
Nếu bị sợi xích này quất trúng, chắc chắn Chung Nhạc sẽ nát bét!
Vào khoảnh khắc sợi xích sắp quất xuống cung điện, kiếm quang lóe lên chém đứt sợi xích, dư lực đập xuống nửa cung điện còn lại khiến nó xoay tít. Khâu Cấm Nhi bên trong điện vì được bọc trong tấm da Quỳ long nên bình an vô sự. Còn Chung Nhạc thì bị chấn động, thân thể như muốn nứt ra, bị đánh bay đi!
Lúc này, Thiên Tượng Lão Mẫu đã bay tới trước cung điện trấn áp nhục thân của mình. Bên trong lập tức nổ một tiếng lớn, trên bức tường lập tức xuất hiện một cái chưởng ấn khổng lồ!
Uỳnh uỳnh!
Tiếng nổ vang lên không ngớt, bức tường xuất hiện chi chít chưởng ấn, cước ấn, trảo ấn. Tường đại điện bị tấn công không ngừng lồi ra ngoài, càng ngày càng mỏng!
Rõ ràng Thiên Tượng Lão Mẫu đã kết nối được với chân thân của mình, để chân thân phá phong ấn từ bên trong cung điện, dùng sức lực thuần túy để phá giải.
Chỉ cần bức tường cung điện tới cực hạn, chắc chắn sẽ vỡ, khi đó nhục thân của Thiên Tượng Lão Mẫu sẽ thoát ra ngoài!
- Đi!
Chung Nhạc lấy lại thăng bằng, chỉ tay ra, Bằng Vũ Kim Kiếm lập tức chém xuống. Thiên Tượng Lão Mẫu vung nửa sợi xích trong tay lên, giống như một con đại mãng quấn chặt lấy thanh kiếm.
- Nhỏ nhỏ nhỏ!
Bằng Vũ Kim Kiếm nhanh chóng nhỏ lại, thoát khỏi sự trói buộc của sợi xích, một đạo kiếm quang lóe lên xuyên qua ngực Thiên Tượng Lão Mẫu.
- Lớn lớn lớn!
Kiếm phình to, từ bên trong cơ thể Thiên Tượng Lão Mẫu biến thành thanh cự kiếm ba nghìn trượng, phá tan cơ thể Thiên Tượng Lão Mẫu!
- Chết rồi?
Chung Nhạc vẫn chưa kịp thở phào thì thấy hai nửa cơ thể của Thiên Tượng Lão Mẫu đột nhiên chập lại với nhau, vẫn chưa chết hoàn toàn!
Tế tự bất diệt thì linh bất diệt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.