Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 253: Đại hung đại ác




Nam Thiên Phương không dùng năng lượng của Đan Nguyên Cảnh mà là Khai Luân Cảnh, chỉ đơn thuần dùng nguyên thần để thi triển thần thông, nhưng thần thông vô cùng tinh diệu, Sơn Thần Nguyên Thần Tứ Chưởng, chưởng trung hữu nhãn, nhãn trung hữu kiếm quang.
Bốn đạo kiếm quang đều được tạo thành từ vô số kiếm khí, kiếm khí giống như bánh răng tao thành kiếm trụ không ngừng xoay chuyển cắt nghiền, thật sự không có gì không phá hủy được!
Nếu chỉ đơn thuần là tứ quyền oanh kích thì đôi cánh Kim Ô của Chung Nhạc có thể chặn được, nhưng giờ muốn đỡ bốn đạo kiếm khí thì chỉ dựa vào đôi cánh nguyên thần là không đủ.
Trong chưởng Nam Nguyên Thần có mắt, mắt bắn kiếm quang, tương đương với bốn cánh tay cầm bốn đạo kiếm khí, không đơn giản là uy lực của kiếm khí đơn thuần mà còn chứa năng lượng của nguyên thần. Nếu dễ đỡ như vậy thì bà đã không trấn thủ Trấn Phong Đường!
Chung Nhạc đã trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ, có kinh nghiệm chiến đấu còn nhiều hơn cả đời một luyện khí sĩ khác, nhãn giới kiến thức cũng rất lão luyện, vừa nhìn là nhận ra ngay sự lợi hại của chiêu này, tán thưởng Nam Thiên Phương bản lĩnh cao cường cũng không quá!
Bốn đạo kiếm khí chém tới, đôi cánh Kim Ô của Chung Nhạc bị chém vỡ, lông vũ bay tứ tung!
Chung Nhạc đứng yên không động, thần nhân ba chân thì kêu lên một tiếng, hai mắt mở trừng trừng, trong mắt xuất hiện chín vòng đồ đằng, giống như bánh răng kết nối với nhau!
Kiếm Nhãn!
Hai đạo kiếm khí bắn lên trời đón bốn đạo kiếm khí, chỉ chặn được hai đạo kiếm khí còn hai đạo kiếm khí còn lại thì lần lượt chém xuống ở chính giữa.
Nhưng lúc này, mi tâm của thần nhân ba chân đột nhiên tách ra, mở thần nhãn thứ ba, mắt bắn thần quang, biến thành một đạo thuần dương kiếm khí, chém vỡ đạo kiếm khí tới trước.
Đạo kiếm khí này bị chém vỡ, các mảnh kiếm khí lập tức bắn tung tóe, biến thành hàng nghìn vạn đạo kiếm khí nhỏ bắn loạn không khống chế được!
Đó là vì Nam Thiên Phương đã tập trung quá nhiều kiếm khí để tạo thành kiếm quang trong mắt Sơn Thần, uy lực rất lớn nhưng lại rất khó khống chế, không dễ dàng bằng các loại kiếm khí khác.
Nếu là kiếm khí, hồn binh phổ thông khác, Sơn Thần Kiếm Nhãn đúng là thế như chẻ tre, có thể phá hủy kiếm khí hồn binh của đối phương.
Nhưng thuần dương kiếm khí của Chung Nhạc lại vô cùng kiêm cố, còn sắc bén hơn cả Sơn Thần Kiếm Nhãn của Nam Thiên Phương. Tuy uy lực không bằng nhưng Chung Nhạc nhận ra kiếm khí của bà ta quá mạnh, khó lòng điều khiển, thế là thuần dương kiếm khí dùng một điểm phá cả tấm, chặt đứt kiếm trụ, khiến kiếm khí của Nam Thiên Phương mất khống chế.
Nếu là kiếm khí của người khác bị chém làm đôi còn có thể thuận thế phân kiếm khí làm hai, tiếp tục tấn công địch, cũng có thể hợp lại hai nửa kiếm khí, vẫn có thể tiếp tục chiến đấu, không thể coi là thất bại.
Nhưng kiếm trụ của Nam Thiên Phương thì quá phức tạp, bị thuần dương kiếm khí đánh là vỡ tan!
Kiếm khí bay loạn trong không trung, mười vị trưởng lão đều nhăn mày, tinh thần lực trào dâng, các đạo kiếm khí bị gắn chặt trên không trung.
Lúc này, thuần dương kiếm khí thế như chẻ tre, phá đạo kiếm khí thứ hai, kiếm trụ tiếp tục vỡ tan, kiếm khí lại bay bốn phương tám hướng!
Chung Nhạc thu thuần dương kiếm khí về, đạo kiếm khí đó quay về con mắt thần nhãn thứ ba của thần nhân ba chân, thần nhãn nhắm lại rồi biến mất. Hắn nói:
- Sư tỷ, có thể dừng tay rồi chứ?
Hai đạo kiếm trụ còn lại của Nam Thiên Phương quay lại bàn tay của Sơn Thần nguyên thần, Kiếm Nhãn kiếm khí của Chung Nhạc cũng trở về con mắt của nguyên thần thần nhân ba chân, chín vòng đồ đằng trong mắt cũng biến mất.
Nam Thiên Phương quay người lại thi lễ với chín vị trưởng lão, cầm trấn ấn bằng hai tay, run rẩy tiến lại đưa cho Ngu đại trưởng lão:
- Chung sư đệ thiếu niên anh tài, có thể đảm nhận chức vị của lão thân, trấn thủ Trấn Phong Đường. Trấn Phong Đường giao cho hắn, lão thân rất yên tâm.
Các vị trưởng lão thấy được bản lĩnh của Chung Nhạc đều khen ngợi:
- Nam đường chủ cũng đã làm việc lâu năm rồi, lần này trút đi trọng trách, sau này có thể an dưỡng tuổi già rồi.
Nam Thiên Phương cũng thở phào, cười nói:
- Ta trấn thủ Trấn Phong Đường hàng trăm năm, ngày nào cũng nơm nớp sợ yêu ma thoát ra. Giờ cuối cùng cũng đặt được hòn đá nặng này xuống rồi. Chung sư đệ, sau này việc trấn thủ Trấn Phong Đường ngươi phải đau đầu rồi.
Ngu đại trưởng lão nhìn quanh, nói:
- Chư vị sư đệ sư muội, chúng ta bắt đầu thôi.
Các vị trưởng lão nghiêm nghị, chiếc trấn ấn bay lên không trung, Ngu đại trưởng lão chỉ tay:
- Giải phong!
Chấn ấn khẽ rung lên, một luồng khí tức khủng bố từ trấn ấn bùng phát tạo cảm giác vô cùng nặng nề!
Grào!
Bề mặt trấn ấn, đồ đằng văn không ngừng chuyển động, từ trong trấn ấn chui ra một cái đầu khổng lồ, há cái mồm lớn gầm một tiếng, tiếng gầm chấn động không gian tạo nên cơn cuồng phong khiến y sam của mọi người bay phần phật!
Chín vị trưởng lão khác đều động thủ, lần lượt giải phong ấn họ để lại trên trấn ấn.
Lại một tiếng gầm kinh thiên động địa khác vang lên, trong trấn ấn thò ra một cái đầu rồng to bằng cả ngọn núi, là Bồ Lao, tiếng tựa chuông.
Rồi một tiếng gầm khác truyền ra, đầu của Ly Long chui ra rống lớn.
Tiếp đó là đầu hổ của Bệ Hãn thò ra, tiếng gầm chấn động trời đất!
So với bốn cái đầu khổng lồ này thì trấn ấn nhỏ bé vô cùng.
Sau khi bốn cái đầu cự thú hiện ra, rắc một tiếng, giữa trấn ấn bắn ra vô số tấm đồng, bên trong là một cái hộp nhỏ, bên trong hộp là một viên minh châu to bằng quả trứng bồ câu.
- Nam đường chủ, thu lạc ấn của ngươi về đi.
Ngu đại trưởng lão trầm giọng nói.
Nam Thiên Phương cúi người tiến tới, xóa bỏ lạc ấn của mình, nói với Chung Nhạc:
- Sư đệ, viên minh châu này là trung khu của trấn ấn, tế luyện nó là có thể khống chế trấn ấn. Có trấn ấn là có thể vào Trấn Phong Điện. Trấn ấn vô cùng quan trọng, là dị bảo do môn chủ đời đầu luyện chế, không được có sai sót!
Ngu đại trưởng lão nói lớn:
- Quy tắc của Kiếm Môn ta là mười trưởng lão Trưởng Lão Hội liên thủ giải phong ấn trấn ấn. Chỉ khi cả mười trưởng lão liên thủ mới mở được trấn ấn. Mà mười trưởng lão đều không được tế luyện trấn ấn. Chỉ có Trấn Phong đường chủ mới được điều khiển chiếc ấn này. Những người khác muốn luyện hóa ấn này đều sẽ bị tứ dị thú côn kích hoặc phong ấn của mười vị trưởng lão đả kích. Giờ mười người bọn họ đã mở trấn ấn cho ngươi, ngươi hãy mau tế luyện minh châu.
Chung Nhạc vâng, dùng nguyên thần tế luyện viên minh châu. Một lúc lâu sau cuối cùng cũng đánh dấu được tinh thần lực của mình lên viên minh châu.
Mười vị trưởng lão đánh ra pháp ấn, tứ dị thụ lần lượt ẩn vào trấn ấn rồi nhanh chóng biến mất. Mười vị trưởng lão lại phong ấn trấn ấn lại, Ngu đại trưởng lão nhìn Chung Nhạc, nói:
- Trấn ấn vô cùng quan trọng, chức vụ Trấn Phong đường chủ cũng rất quan trọng. Chung Sơn thị, ngươi tuyệt đối không được lơ là chức trách, biết chưa?
- Đệ tử đã rõ.
Chung Nhạc cúi người nói.
Ngu đại trưởng lão gật gù, nói:
- Nam đường chủ dẫn Chung đường chủ tới Trấn Phong Đường, bàn giao lại sự vụ, để hắn làm quen.
Nam Thiên Phương vâng rồi cười:
- Chung sư đệ mời theo ta!
Lão ẩu này run rẩy bước đi, khi ra khỏi đại điện Trưởng Lão Hội, nguyên thần phía sau đưa tay nhấc bà đặt lên bàn tay mình, rồi đi về hướng Trấn Phong Đường.
Chung Nhạc bay theo phía sau.
Đại điện của Trấn Phong Đường cũng được xây dựng sát vực, khu đài cao phẳng hình linh chi, cung điện trùng trùng điệp điệp, các cánh cửa phủ đầy phù văn phong ấn, trên phù văn vẽ toàn đồ đằng văn.
Nơi đây khá tối tăm, rất hiếm thấy dấu hiệu con người qua đây.
Nam Thiên Phương dẫn Chung Nhạc tiến về phía trước, đi qua các tòa cung điện, nói:
- Những tầng trấn áp ở đây đều là giả dùng để gạt người mà thôi, bên trong chẳng có gì, chỉ có các cỗ tử thi. Nếu gặp ngoại địch xâm nhập, muốn cướp ngục thì sẽ cướp nhầm chỗ. Nơi Trấn Phong Đường trấn áp tà ma thật sự là ở đây.
Nam Thiên Phương chỉ một vách núi phía trước, nói:
- Chung sư đệ khởi động trấn ấn là có thể khiến trấn phong địa thật sự hiện ra.
Chung Nhạc tim khẽ động, khởi động trấn ấn, bốn con dị thú trong trấn ấn thò ra móng vuốt khổng lồ ấn lên vách núi. Vách núi lập tức xuất hiện bốn chỗ lõm xuống, tiếp đó là một cách cửa chầm chậm mở ra.
Nam Thiên Phương dẫn hắn vào trong bức vách, bên trong có không gian khác, lòng núi bị khoét rỗng, không gian rất rộng rãi, phải tới vài dặm.
Các sợi xích lớn xuyên qua sơn thể, khóa chặt các tòa đại điện bằng đồng xanh. Những tòa đại điện này không có bất cứ cửa sổ nào, chỉ có một cánh cửa đóng chặt, trên đó là tầng tầng phong ấn.
- Đây chính là Trấn Phong Đường thật sự.
Nguyên thần Nam Thiên Phương nhấc bà đặt lên sợi xích sắt khổng lồ, nói:
- Hai tiểu nha đầu Thủy Thanh Nghiên và Khâu Cấm Nhi tuy cũng là phó đường chủ Trấn Phong Đường, nhưng lão thân chưa bao giờ đưa họ tới đây. Chỉ lừa nói với họ bên ngoài chính là nơi Kiếm Môn trấn áp tà ma ngoại đạo. Ha ha, tà ma ngoại đạo được trấn áp ở đây đều không tầm thường, khó lòng tiêu diệt được chúng. Nếu tiêu diệt được thì không cần phải trấn áp rồi. Có những thử bị trấn áp ở đây đã tới vạn năm, chưa biết chừng còn chưa chết.
- Vạn năm cũng không chết?
Chung Nhạc thất thanh:
- Trong Trấn Phong Đường còn trấn áp cả Thần Ma sao?
- Đúng là có Thần Ma!
Nam Thiên Phương dẫn hắn tới trước một tòa cung điện, bề mặt lạnh lẽo phủ đầy gỉ sắt, có vẻ rất lâu đời rồi, nói:
- Trong tòa đại điện này trấn áp một thần nhân võ đạo của Nam Hoang Trọng Lê thần tộc, còn lợi hại hơn cả võ đạo thiên sư, là một võ đạo cường giả. Hắn dẫn Trọng Lê thần tộc xâm nhập Đại Hoang ta, bị môn chủ đời thứ mười ba bắt nhưng không giết được hắn, đánh thế nào hắn cũng không chết, đành phải trấn áp tại đây. Hắn toàn thân không có chút tinh khí nào rò rỉ. Tới đời môn chủ thứ mười lăm thì đã là một nghìn năm trăm năm, đã có hai môn chủ Kiếm Môn qua đời mà hắn vẫn sống.
Chung Nhạc giật mình, lẩm bẩm:
- Giờ chắc chết rồi chứ?
- Cái này thì không biết.
Nam Thiên Phương tiến về phía trước, tới một tòa cung điện khác, nói:
- Đây có ma linh mà môn chủ hiện nay trấn áp, ma thần chi linh. Cự phách ma tộc ở Đại Hoang quyết chiến với môn chủ, dùng tới ma thần chi linh, bị môn chủ bắn cũng không giết nổi hắn, trấn áp ở đây. Ma thần chi linh này vô cùng cổ quái, tuyệt đối không được mở cung điện này, nếu không chắc chắn sẽ gây đại loạn.
- Tòa cung điện này là của đồ đệ bị ruồng bỏ của Kiếm Môn, Phong Hiếu Trung, nhi tử của môn chủ.
Nam Thiên Phương tiến tới trước một tòa cung điện khác, định nói rồi lại thôi, lắc đầu:
- Chúng ta tới chỗ tiếp theo… tòa cung điện này rất khó lường, là điện của nhục thân Thiên Tượng Lão Mẫu, bên trong trấn áp nhục thân của Thiên Tượng Lão Mẫu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.