Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 251: Thả câu




Đại Nguyên Hoang Địa, Chung Nhạc trở lại diện mạo vốn có, tâm niệm khẽ động, quanh người lửa cháy rừng rực, khí tức trở nên cuồng dã, cả mái tóc bay lên, thậm chí cả tóc cũng bị lửa bao trùm.
Thái dương chi hỏa!
Toàn bộ người hắn được bọc trong lửa giống như hỏa nhân vậy.
Phía sau lưng hắn bỗng nhiên xuất hiện một cột lửa, nơi hắn vừa đi qua, dưới lòng đất như chôn dầu lửa, cháy phừng phừng, lửa lan tỏa nghìn dặm tựa hỏa long.
Chung Nhạc lắc mình, cưỡi lửa đi về hướng Đại Hoang.
Sau khi hắn rời đi, khoảng bốn năm ngày sau, mặt đất Đại Nguyên Hoang Địa chấn động, các con Bàn Ngao to cỡ ngọn núi ầm ầm chạy tới ngửi ngửi khắp nơi. Chúng tìm tới đây thì mất mùi của Chung Nhạc, chỉ ngửi thấy mùi khét của tro.
Bàn Ngao ngẩng lên, chạy loạn khắp nơi tìm tới hơn nghìn dặm.
Thậm chí có con còn bay lên không trung ngửi mùi trong không khí nhưng không có thu hoạch gì.
- Lạ thật…
Một đại vật khổng lồ bước tới, thân hình như ngọn núi lớn, trên cổ có tới ba cái đầu, đột nhiên, con Bàn Ngao ba đầu này lắc mình biến thành một vị bạch bào Tế Tự, chính là Hiếu Sơ Vân xuất thân từ Hiếu Mang Thần Miếu, ánh mắt mang đầy sự nghi hoặc.
Các con Bàn Ngao đều chạy lại phía hắn, lần lượt chui vào trong cơ thể hắn. Không lâu sau toàn bộ Bàn Ngao đã biến mất, chỉ còn lại mình Hiếu Sơ Vân đứng đó.
Đàn Bàn Ngao kia chính là hóa thân của hắn, biến ra từ vảy trên người hắn, dùng để truy tông đối thủ thì không gì bằng.
- Mùi của tên tiểu tử Long Nhạc này tới đây thì biến mất, rốt cuộc hắn chạy đâu rồi?
Hắn lẩm bẩm.
- Trưởng lão, khí tức của Long Nhạc vẫn ở gần Cô Hà Thành.
Đột nhiên có tiếng nói vọng lại, Lãng Thanh Vân bước tới, tay cầm hồn đăng, chính là hồn đăng của Chung Nhạc, cười:
- Ngươi đuổi nhầm hướng rồi.
Hiếu Sơ Vân cười khảy:
- Nếu hồn đăng có tác dụng thì hắn đã bị ngươi giết lâu rồi. Thanh Vân, cái hồn đăng này chẳng có tác dụng gì với hắn, căn bản không tìm được phương vị của hắn.
Lãng Thanh Vân khựng người, nghĩ một lúc nói:
- Lẽ nào hắn có cách che giấu hồn phách khí tức? Chẳng trách khi ở Hãm Không Thành ta đột nhiên mất cảm ứng với hắn.
- Hồn đăng không phải không có cách phá giải. Tên Long Nhạc này chắc chắn được cự phách long tộc truyền thụ cho cách phá giải hồn đưng. Dựa vào hồn đăng không bắt được hắn!
Hiếu Sơ Vân cười lạnh:
- Mà giờ, hắn dùng lửa lớn thiêu đốt khí tức, không biết tung tích ở đằng nào. Thủ pháp này cũng giống như giết Hiếu Sơ Tinh rồi đốt xác diệt tích, không để lại dấu vết. Kẻ giết Hiếu Sơ Tinh chính là hắn!
Hắn nhìn quanh, thấp giọng nói:
- Đại Nguyên Hoang Địa, tây giáp Tây Hoang, đông giáp Đông Hoang, nam giáp Đại Hoang, bắc giáp Bắc Hoang. Giờ chẳng ai biết hắn ở đâu. Thanh Vân, ngươi về đi, ta muốn đi du ngoạn một chuyến, chỉ cần có tin về tiểu tử đấy là sẽ tới!
Lãng Thanh Vân gật đầu, rời đi.
Lúc này Chung Nhạc đã tới dưới Kiếm Môn Sơn. Tứ Minh Thú trên Kim Đỉnh ở Kiếm Môn Sơn phát hiện tông tích của hắn trước tiên, báo cho môn chủ biết. Không lâu sau, Bồ lão xuống núi, lặng lẽ đưa Chung Nhạc lên núi, tới trước Vấn Tâm Điện, tuyên bố Kiếm Môn hiện nay nhiều việc cần lo, môn chủ đổi ý, cho Chung Sơn thị xuất quan trước thời hạn.
- Bồ lão, cái chết của Lôi Hồng rốt cuộc là thế nào?
Chung Nhạc không kìm được hỏi.
Bồ lão tiên sinh chần chừ một chút, lắc đầu:
- Việc này gần đây gây ảnh hưởng rất xấu. Phong Vô Kỵ vốn đã sắp đột phá, tu thành chân linh, bị Lôi Hồng gây rối, suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, giờ tu vi thực lực tổn hại nghiêm trọng. Rất đông luyện khí sĩ của Lôi Hồ thị đều sợ hãi, sợ môn chủ tới tìm tính sổ, dù sao Phong Vô Kỵ và môn chủ cùng là Phong thị…
Chung Nhạc ánh mắt lay đông, nói:
- Ta muốn biết, sau khi Lôi Hồng chết, Thủy Thanh Nghiên ở đâu?
- Thủy Thanh Nghiên?
Bồ lão tiên sinh nói:
- Đây cũng là một chuyện lớn, Thủy Thanh Nghiên tu thành Linh Thể Cảnh, giờ đã là phó đường chủ Trấn Phong Đường, thân mang trọng trách. Thăng cấp cùng nàng ta cũng là người quen của ngươi, Khâu Cấm Nhi, cũng là Linh Thể Cảnh, không hề chậm hơn Thủy Thanh Nghiên. Giờ nàng ta cũng là phó đường chủ Trấn Phong Đường. Đúng rồi, giờ ngươi là tu vi gì?
Chung Nhạc tâm hồn treo ngược cành cây, không đáp lời, tâm thần đại loạn:
- Thiên Tượng Lão Mẫu vẫn ở Kiếm Môn, hơn nữa còn nghênh ngang như vậy, lại trở thành phó đường chủ… Kẻ nào cho nàng ta gan lớn như thế?
Hắn bất giác rùng mình:
- Lôi Hồng, chắc chắn là kẻ chết thay!
Tu vi của “Thủy Thanh Nghiên” tiến bộ nhảy vọt như vậy, không hề thua kém Linh Thể Cảnh, thậm chí còn nhanh hơn, rõ ràng là có vấn đề.
Tuy tốc độ tu luyện của Chung Nhạc cũng nhanh như vậy, nhưng hắn biết rõ bản thân. Người khác tưởng hắn là Nhật Diệu Linh Thể, nhưng thực ra hắn có Tân Hỏa chỉ điểm, cộng với thường xuyên ở bên ngoài chiến đấu liên tục, nhiều lần rơi vào hiểm cảnh sinh tử, là liều mạng mà rèn luyện được.
Tu vi thực lực của “Thủy Thanh Nghiên” lại cũng có thể nhanh như vậy, đây chắc chắn có vấn đề, nhưng lại không gây nên nghi ngờ gì, thậm chí còn để nàng ta mang chức vị quan trọng. Có nghĩa là tên thần sứ kia quyền cao chức trọng, trong Kiếm Môn có thể một tay che cả bầu trời!
- Rốt cuộc là kẻ nào, kẻ nào là thần sứ thật sự? Ngay cả Linh Thể Cảnh như Lôi Hồng cũng lợi dụng được, trước khi chết hắn cũng không nói đó là ai. Tên thần sứ này ẩn mình rất kỹ… Không đúng, không đúng!
Chung Nhạc đột nhiên nhớ tới một việc, hắn từng nghi ngờ thần sứ dùng giấu mình trong tứ đại cao thủ Phong, Phương, Lôi, Quân. Đó là vì Quân Tư Tà bị phục kích suýt thì bỏ mạng. Nhưng nếu thần sứ không phải người trẻ, nội gian là người trẻ thì sao?
- Môn chủ nói Lôi Hồng tham niệm quá nặng nên mất mạng. Vậy thì nội gian hợp tác với thần sứ là Lôi Hồng, thần sứ là người khác!
Chung Nhạc bỗng hiểu ra, nghĩ bụng:
- Thần sứ chắc là người có chức vị cao ửo Kiếm Môn ta. Vị trí cực cao, cao tới mức có thể một tay che cả bầu trời, nhân lúc môn chủ cuối đời định đoạt quyền trở thành môn chủ Kiếm Môn?
Bồ lão tiên sinh nói:
- Ngươi đã xuất quan rồi thì đi gặp môn chủ trước đi. Thời gian này môn chủ lao tâm lao lực, lại già rồi, không biết sống được bao lâu nữa.
Chung Nhạc chân cao chân thấp theo lão lên Kim Đỉnh, nghĩ bụng:
- Căn cơ của hắn ở Kiếm Môn rất rộng, thậm chí có thể đưa Thiên Tượng Lão Mẫu ra khỏi Kiếm Môn Ma Khư, có thể bảo trưởng giả Thủy Đồ thị gọi Thủy Thanh Nghiên tới cho Thiên Tượng Lão Mẫu đoạt thể, vu oan cho Thủy Tử An, còn có quyền xem Sinh Lộ đồ của thần chiến chi địa, ghi lại bản đồ giao cho Hiếu Mang thần tộc.
- Thậm chí hắn còn có thể thao túng Lôi Hồng, chưa biết chừng có ân tình to lớn đối với Lôi Hồng. Lôi Hồng mang ơn hắn, Ác Long cũng đội ơn hắn, nguyện dùng tính mạng báo đáp!
- Hắn có quyền lực lớn bằng trời ở Kiếm Môn, thậm chí có thể trọng dụng được yêu nghiệt khả nghi như Thủy Thanh Nghiên, cho nàng ta đảm đương chức vụ quan trọng trong Kiếm Môn!
Trấn Phong Điện là nơi thế nào?
Chung Nhạc tuy chưa tới Trấn Phong Điện của Kiếm Môn nhưng cũng nghe về lai lịch của nó. Trấn Phong Điện là nơi trấn áp phong ấn. Trấn áp ma đầu, yêu nghiệt và phản đồ làm loạn ở Đại Hoang.
Hắn còn nghe nói, trong thời kỳ man hoang khi Kiếm Môn mới sáng lập, Trấn Phong Điện còn trấn áp cả thần linh của Tây Hoang!
Trọng địa như vậy lại để một nữ tử đầy khả nghi trông coi, phong nàng ta làm phó đường chủ?
Bồ lão tiên sinh thấy hắn cứ chau mày suy nghĩ suốt thì ngạc nhiên, không biết hắn đang nghĩ gì.
- Trong Kiếm Môn ta, người có nhân mạch đáng sợ, quyền lực bằng trời như vậy, rốt cuộc là ai?
Chung Nhạc nghĩ tới đây, đột nhiên nghe một giọng nói già nua, ôn hòa:
- Chung Sơn thị, môn chủ thả ngươi trước hạn?
Chung Nhạc ngẩng lên nhìn lão giả kia, tim đập nhanh hẳn, sững người đứng đó, Bồ lão tiên sinh thấy hắn không đáp, vội giải thích:
- Chung sư đệ vừa nghe chuyện của Lôi Hồng, khó lòng tin được, có chút không để tâm. Môn chủ cho hắn xuất quan cũng là muốn dặn dò hắn vài câu tránh dẫm vào vết xe đổ của Lôi Hồng. Ngu đại trưởng lão đừng thấy lạ.
Lão giả này chính là Ngu đại trưởng lão đứng đầu Trưởng Lão Hội, nghe vậy thở dài:
- Việc của Lôi Hồng ta cũng rất đau lòng. Đứa trẻ này do ta chăm no từ nhỏ, nhớ hồi xưa hắn nghịch ngợm khiến ta lo lắng nhiều. Tính ra ta cũng là một nửa sư phó của hắn. Vừa rồi ta từ Lôi Sơn về, khuyên nhủ Lôi Sơn trưởng lão, Lôi Sơn già đi nhiều… Ài, đúng là tạo hóa trêu ngươi…
Lão nhìn Chung Nhạc, ánh mắt sắc bén:
- Chung Sơn thị, ngươi là Nhật Diệu Linh Thể, còn xuất sắc hơn Ngũ Diệu Linh Thể, nhưng người luyện kiếm phải luyện kiếm tâm trước. Nếu tâm xấu thì cũng như Lôi Hồng mà thôi, ngươi hiểu chứ?
Chung Nhạc nhìn vị đại trưởng lão nghiêm nghị này, gật đầu theo bản năng.
- Ta nghe nói ngươi ở nội môn chưa từng tới Kiếm Tâm Đường, ta rất lo cho tâm cảnh của ngươi.
Ngu đại trưởng lão giọng vang vọng:
- Lần này môn chủ cho ngươi ở Vấn Tâm Điện kiểm điểm cũng là muốn tốt cho ngươi, muốn ngươi rèn luyện kiếm tâm, không đến nỗi bước vào con đườn bàng môn tả đạo. Hiểu chưa?
Chung Nhạc cúi người:
- Đệ tử đã hiểu!
Ngu đại trưởng lão cười, gật gù:
- Ngươi tỉnh ngộ cũng không muộn, hãy cố gắng tu luyện, đừng phụ lòng trông đợi của ta và môn chủ. Ngươi đi gặp Phong Vô Kỵ đi, hắn chịu khổ rồi, tự dựng gặp tai họa không đâu, hơn nữa lần này tu vi giảm mạnh, không biết sau này có thể đột phá, tu thành chân linh được không…
Chung Nhạc mắt tiễn Bồ lão tiên sinh đi. Bồ lão tiên sinh tiếp tục dẫn Chung Nhạc lên Kim Đỉnh, cảm khái nói:
- Môn chủ đã từng nói, Kiếm Môn ta trong có Ngu Trường Cơ, ngoài có Thủy Tử An, như cá gặp nước. Cũng may những ngày này Ngu đại trưởng lão chạy qua chạy lại trên dưới Kiếm Môn thì việc Lôi Hồng làm phản mới không quá ồn ào. Nếu không Phong thị và Lôi Hồ thị đánh nhau thì chỉ sợ Kiếm Môn sẽ chia rẽ.
Chung Nhạc vẫn trầm mặc, theo lão vào Kim đỉnh, thấy tại sân sau đại điện, lão đầu tử ngồi bên hồ câu cá.
- Câu cá, câu cá, Ngu đại trưởng lão…
Chung Nhạc lắc đầu, thấy lão đầu từ vẫy tay bảo Bồ lão tiên sinh lui đi, đầu cũng không ngoảnh lại nói:
- Về rồi à?
Chung Nhạc cung kính:
- Ta về rồi. Ngài đang câu cá?
- Ừ câu cá.
Lão đầu tử ngoảnh lại, răng chỉ còn lại một cái răng cửa hàm dưới, cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.