Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 190: Đừng áy náy vì ta




Thủy Tử An quay đầu lại, nhìn chằm chằm Chung Nhạc. Lúc này toàn thân lão giả này lan tỏa chiến ý hừng hực, phát ra khí thế ngập trời. Mặc dù vóc người hắn thấp bé, nhưng thân thể lại có một loại khí tràng Thần Ma phải lui tránh.
- Trên người ngươi có không biết bao nhiêu điểm đáng ngờ, đủ để khiến cho ta nhận định ngươi là Ma Hồn dưới lòng đất Kiếm Môn. Nhưng ta không có ý định sẽ giết ngươi, nguyên nhân thật ra rất đơn giản! Đó chính là sơ hở và điểm đáng ngờ mà ngươi lưu lại quá nhiều rồi!
Thủy Tử An cười hắc hắc, bình thản nói, trong mắt lóe lên thần sắc trêu ghẹo:
- Nếu ngươi thật sự là Ma Hồn xâm chiếm thân thể Chung Sơn thị, như vậy ngươi sẽ không lưu lại nhiều điểm đáng ngờ và sơ hở như vậy. Trái lại, ngươi sẽ giống như Thủy Thanh Nghiên vậy, không lưu lại nửa điểm sơ hở nào. Nếu Thủy Thanh Nghiên không phát sinh một trận chiến với ngươi trong đối quyết vô cấm kỵ tại Thượng viện, sẽ không có kẻ nào phát giác thực lực của nàng vậy mà đột nhiên tăng mạnh như vậy! Chính bởi vì nàng giao thủ với ngươi, cho nên mới lộ ra một điểm sơ hở duy nhất đó!
- Mà ngươi, ngươi hành xử căn bản không giống như đám Thần Ma tính toán không bỏ sót kia. Ngươi làm việc lưu lại điểm đáng ngờ và sơ hở khắp nơi, cái này ngược lại chính là bằng chứng lớn nhất chứng minh ngươi trong sạch. Lúc trước, sau trận chiến trong đối quyết vô cấm kỵ tại Thượng viện kia, cao tầng Kiếm Môn đã bắt đầu chú ý tới ngươi. Sau khi Môn chủ nhận được tin tức, đã tới tìm ta, hỏi ta có phải ngươi có vấn đề hay không. Lúc đó ta nói với hắn, trên thế gian này có Thần Ma nào ngu ngốc hồ đồ như vậy, lưu lại nhiều sơ hở và điểm đáng ngờ như vậy không? Môn chủ cười ha hả một tiếng, gật đầu nói phải!
Hắn mỉm cười nói:
- Sau này ta đặc biệt quan sát ngươi càng nhiều, càng cảm thấy ngươi thú vị. Về sau ta đuổi theo dấu chân Long Tương, đi tới Đại Nguyên Hoang Địa, vô tình nhìn thấy Quân Tư Tà ngộ phục. Thời điểm ta chuẩn bị xuất thủ cứu nàng, lại nhìn thấy ngươi xuất hiện, đồng thời giải cứu Quân Tư Tà. Lúc đó ta liền biết rõ ngươi chính là con Long Tương thường xuyên chạy tới quấy rối Thủy trại ta!
Trong ánh mắt hắn lộ ra thần sắc khen ngợi, nói:
- Sau đó ngươi lại một lần nữa chạy tới Yêu Tộc, biến thành Long Nhạc, cuối cùng còn trở thành đệ tử của Sư Bất Dịch. Từ đó về sau, ngươi làm việc cũng dần dần trở nên kín đáo hơn, sơ hở lưu lại càng lúc càng ít đi. Ta cũng vì ngươi mà cao hứng! Bởi vì ta chính là tận mắt nhìn ngươi từng bước một trưởng thành!
Chung Nhạc nghe hắn nói tới đây, viền mắt đã ửng đỏ. Lại thấy Thủy Tử An lấy ra một quyển đồ họa, nhét vào trong tay hắn, mỉm cười nói:
- Ta tận mắt nhìn thấy ngươi trưởng thành, so với ta lượm được bảo bối còn vui vẻ hơn nhiều! Giữ kỹ tấm địa đồ này, đây chính là phó bản của nguyên đồ. Đi theo ta! Ta sẽ tìm cho ngươi một Bí cảnh tương đối an toàn, ngươi trốn vào trong đó. Ta phải đi chiến đấu, không thể bảo hộ ngươi được. Nơi này quá hẻo lánh, không tìm được tòa Thần Miếu nào có thể tạm thời bảo hộ ngươi an toàn cả!
- Thủy Trưởng lão…
Sống mũi Chung Nhạc chua xót, nhịn không được muốn rơi lệ. Thời điểm chính mình còn hoài nghi Thủy Tử An là kẻ phản bội, làm sao cũng không nghĩ tới, lão giả này vẫn luôn chú ý tới nhất cử nhất động của hắn. Hắn có được một chút xíu tiến bộ, lão giả này cũng cao hứng tới mặt mày rạng rỡ.
- Không cần làm bộ làm tịch! Là nam nhi không được tùy tiện rơi lệ! Ưỡn cao ngực trợ uy cho ta! Lão phu chỉ là đi đọ sức một chút với ba lão gia hỏa kia mà thôi, cũng không phải là đi chịu chết!
Thủy Tử An cất bước tiến về phía trước, vừa nói nói:
- Không có tiểu tử ngươi liên lụy, ta nói không chừng còn có thể giết ra một đường máu. Tới lúc đó, bị nhốt trong phiến Thần Chiến Chi Địa này chính là tiểu tử ngươi rồi! Ngươi có muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc a! Đi thôi! Đi thôi! Chúng ta đi tìm một chút, nơi này nhất định còn bảo tồn lại Bí cảnh Thần Linh tương đối an toàn…
Chung Nhạc cầm theo quyển đồ họa kia, nhanh chóng đuổi theo hắn. Thủy Tử An hết nhìn Đông lại nhìn Tây, sưu tầm bốn phía. Sau một lúc, hắn lại mở miệng nói:
- Nếu ngươi có thể sống sót chạy ra Thần Chiến Chi Địa, mà ta vẫn chưa trở lại Đại Hoang, vậy ngươi hãy nói cho Môn chủ biết, sâu mọt chỉ có thể nằm trong số những người có tư cách nhìn xem địa đồ. Những kẻ có tư cách này cũng không nhiều lắm… Đừng mặt ủ mày chau như vậy! Ta cũng không phải thật sự sắp chết a! Lão phu từ nhỏ tới lớn cũng đều cơ linh vô cùng, là người thông minh nhất Kiếm Môn. Trong Bí cảnh Nguyên thần của ta còn có mấy trăm tấm lệnh bài bảo mệnh, đều là lệnh bài bảo mệnh do đám gia hỏa cường đại đáng sợ kia tặng cho ta. Ta còn có lệnh bài bảo mệnh do tiểu tử ngươi tặng cho ta nữa. Những tấm lệnh bài này có thể bảo vệ ta không chết mấy trăm lần a…
Rốt cuộc Thủy Tử An cũng tìm được một cái Bí cảnh Nguyên thần, ngón tay nhẹ nhàng chỉ một cái, một đạo Kiếm khí bay ra, cắt Bí cảnh kia ra một tia, quát lên:
- Vào đi! Chung Sơn thị, nhanh một chút đi vào cho ta!
Chung Nhạc xoay người lại, quỳ rạp xuống mặt đất ẩm ướt, hướng về phía Thủy Tử An dập đầu ba cái, sau đó mới đứng dậy, phi thân nhảy vào trong Bí cảnh Thần Linh kia.
- Tạm thời không được đi ra! Chờ sau khi phong ba bình ổn lại!
Thanh âm Thủy Tử An truyền vào trong Bí cảnh, xuyên qua Bí cảnh có chút mơ hồ:
- Nhớ kỹ! Kẻ mà bọn chúng muốn giết không phải là ngươi! Từ đầu tới cuối, ý định của bọn chúng đều không đặt trên người ngươi. Từ lúc vừa bắt đầu, bọn chúng chính là muốn giết chết ta! Bất luận ta chết đi hay là chạy thoát, ngươi cũng không cần vì ta mà áy náy! Ta không cần ngươi áy náy, có hiểu không?
- Còn nữa! Cái Bí cảnh Thần Linh này mặc dù tương đối an toàn, nhưng vẫn có hung hiểm, bản thân ngươi phải cẩn thận. Đợi tới lúc phong ba bình ổn lại, sau khi chắc chắn bên ngoài hoàn toàn an toàn, ngươi mới được đi ra. Thời điểm rời khỏi Bí cảnh, ngươi nhất định phải cẩn thận bốn phía, nói không chừng còn có kẻ truy sát ở bên ngoài. Tới lúc đó liền không còn ai bảo hộ ngươi nữa, cần bản thân ngươi tự mình chém giết…
Trong Bí cảnh Thần Linh, toàn thân Chung Nhạc ngơ ngẩn, viền mắt lại một lần nữa ướt át. Ngay sau đó, trong cặp mắt hắn tuôn ra một đám hỏa quang, không để cho nước mắt chảy xuống, mà thiêu đốt cho lệ quang bốc hơi. Thủy Tử An không cần nước mắt! Hắn nói nước mắt chính là làm bộ làm tịch! Nước mắt không có chút tác dụng nào! Một chút xíu tác dụng cũng không có!
- Thứ hữu dụng chỉ có chi viện cường đại, võ lực cường đại! Thực lực của ta quá yếu rồi, không thể trợ giúp bất luận việc gì…
Thần thái Chung Nhạc đờ đẫn, Thủy Trưởng lão giao thủ với Cự bá trấn thủ Tứ Phương Thần Miếu của Hiếu Mang Thần Tộc, hắn căn bản không thể nhúng tay vào, không thể tương trợ được. Sau một lúc lâu, hắn chấn chỉnh lại tinh thần, thấp giọng nói:
- Hối hận cũng không có tác dụng gì! Muốn trở nên cường đại, chỉ có thể dựa vào chính mình nỗ lực, chứ không phải trầm tịch trong đau buồn! Ta vẫn là quá yếu ớt, nhưng ta sẽ không mãi luôn nhỏ yếu! Loại chuyện tình này, phát sinh một lần đã đủ rồi!
Hắn tĩnh hạ tâm thần, mạnh mẽ bài trừ tạp niệm trong lòng, đảo mắt quan sát bốn phía. Đây là Bí cảnh Nguyên thần của một tôn Thần Linh. Tôn Thần Linh kia đã chết, nhưng Bí cảnh Nguyên thần vẫn không vỡ tan. Thần Linh tử vong trong chiến đấu, Bí cảnh Nguyên thần của hắn cũng sẽ trở nên vô cùng hung hiểm, tràn đầy vô số hung hiểm không biết trước.
Ví dụ như Bí cảnh Vạn Tượng của Thần Linh. Nếu tôn Thần Linh kia tử vong trong lúc chiến đấu, trước một khắc tử vong, Bí cảnh Vạn Tượng của hắn vẫn đang không ngừng ba động biến hóa, điều động lực lượng Vạn Tượng, như vậy sau khi hắn chết, Bí cảnh Vạn Tượng cũng sẽ vẫn như cũ tràn ngập lực lượng Vạn Tượng, không ngừng ba động biến hóa.
Chung Nhạc ở trong Hiếu Mang Thần Tộc đã từng tiến vào Bí cảnh Vạn Tượng của Thần Linh, dưới sự thúc giục của Tế ty áo bào trắng, Bí cảnh Vạn Tượng thiên biến vạn hóa, hóa thành hoang mạc, hóa thành núi rừng, hóa thành Thần Miếu, hóa thành hải dương…
Mà Thần Linh tử vong trong lúc chiến đấu, Bí cảnh Vạn Tượng của hắn sẽ càng khủng bố hơn. Lực lượng sơn hải, vĩ lực Thần Miếu, lưu sa hoang mạc, biển lửa, sao băng, vân vân… vô số cảnh tượng khủng bố cũng đều sẽ xuất hiện. Nếu là Bí cảnh Ngũ Hành, sẽ là khí Ngũ Hành cuồng bạo giết sạch, luyện hóa hết thảy mọi kẻ xâm nhập. Nếu là Bí cảnh Âm Dương, thì sẽ lan tỏa ra Âm Dương nhị khí đáng sợ. Nếu là Bí cảnh Thần Tài, thì sẽ thiên địa khuynh đảo, hấp thu sinh mệnh lực của hết thảy mọi kẻ xâm nhập. Mà Bí cảnh Đạo Nhất thì lại càng khủng bố hơn, sẽ tập hợp toàn bộ lực lượng của bốn đại Bí cảnh kia.
Phiến Thần Chiến Chi Địa này, ngay cả Cự bá tùy tiện xông vào cũng sẽ vẫn lạc trong đó, sự hung hiểm có thể tưởng tượng. Cái Bí cảnh mà Thủy Tử An tuyển chọn này là một cái Bí cảnh an toàn nhất. Trong phiến Bí cảnh này cũng không có lực lượng Bí cảnh ba động. Cho dù là có, cũng không quá hung hiểm như những Bí cảnh khác vậy.
Chung Nhạc đảo mắt quan sát bốn phía. Chỉ thấy trên thiên không treo hai vầng nhật nguyệt. Một cái treo ở bên trái, một cái treo ở bên phải, rõ ràng đây là một tòa Bí cảnh Âm Dương của Thần Linh. Hai vầng nhật nguyệt trong Bí cảnh này đều bị tàn khuyết. Vầng đại nhật giữa không trung bị vỡ nát một khối lớn, đại hỏa hừng hực từ trên thiên không tuôn chảy xuống, chính là Dương khí. Mà vầng mặt trăng thì bị một đạo Kiếm khí xuyên thấu, phá vỡ một cái lỗ lớn, ánh trăng như thác ầm ầm tuôn chảy xuống, đây chính là Âm khí.
- Đây là một tòa Bí cảnh Âm Dương của Thần Linh! Chỉ là Âm khí và Dương khí trong Bí cảnh Âm Dương này cũng không phải là thuần âm thuần dương. Hiển nhiên vị Thần Linh này vẫn chưa tu luyện ra Âm Dương nhị khí tinh thuần. Bất quá, Âm khí và Dương khí nơi này thích hợp để ta tu luyện Âm Dương nhị khí!
Chung Nhạc cất bước tiến về phía địa phương thái dương lưu hỏa tiết ra Dương khí. Đối với Âm Dương nhị khí, hắn chính là được trời ưu ái. Dù sao hắn cũng đã nhận được Nhật Linh và Nguyệt Linh, đã nhận được chân truyền của Âm Dương nhị khí, đạt được toàn bộ văn lộ Đồ đằng của Âm Dương nhị khí. Thậm chí bản thân hắn đã luyện ra được một luồng Âm Dương nhị khí, hơn nữa còn là khí Thuần Âm và khí Thuần Dương. Mỗi nghề đều có kẻ chuyên nghiệp, hắn cũng có địa phương càng xuất sắc hơn so với Thần Linh.
- Bí cảnh Âm Dương của ta cũng có thể mượn dùng Âm khí Dương khí nơi này đề thăng lên một cấp bậc mới, tu luyện Bí cảnh Âm Dương tới cảnh giới viên mãn! Hơn nữa còn có thể điều dưỡng Âm Dương, chỉnh đốn Nhật Linh, Nguyệt Linh, tránh cho Âm Dương trong cơ thể mất thăng bằng. Càng quan trọng hơn chính là, Nhật Linh và Nguyệt Linh của ta cũng có thể vì vậy mà đạt được sự tăng vọt thật lớn!
Chung Nhạc ngồi xuống sát biên giới hỏa quang, lẳng lặng tu luyện.
- Thủy Trưởng lão…
Trước mắt hắn thỉnh thoảng lại hiện ra thân ảnh vị lão giả có chút gầy ốm này, nhớ tới hai ống tay áo phiêu phiêu của hắn.
- Ngươi nói ngươi không phải vì ta mà chết, nhưng trên thực tế, ngươi chính là vì ta mà chết! Nếu không phải ngươi phụng mệnh lệnh của Môn chủ tới đây giải cứu ta, ngươi làm sao lại rơi vào hiểm cảnh như vậy?
- Ngươi không cho ta vì ngươi mà áy náy, là lo lắng áy náy sẽ nhiễu loạn tâm trí của ta, khiến cho ta sa sút tinh thần trong hổ thẹn sao? Ta sẽ không đâu!
- Ta chỉ cảm thấy sự bất lực khi không có đủ lực lượng, sự bất đắc dĩ khi hữu tâm vô lực! Ta nhất định sẽ trở nên cường đại, không ngừng trở nên cường đại, không cho loại chuyện tình này phát sinh thêm một lần nào nữa!
o0o
Trong Thần Chiến Chi Địa mênh mang bát ngáy, hai tay Thủy Tử An nhét vào trong ống tay áo, hai ống tay áo ngự phong tung bay phần phật. Lão giả này cất bước tiến về phía trước. Chỉ thấy bên tay trái sắc trời càng tối hơn, bên tay phải vầng trăng càng sáng hơn, bầu trời một mảnh quang đãng.
Đám mây đen chằng chịt kia cũng không phải là mây đen, mà là một kiện áo bào màu xám đen, hoàn toàn bao phủ không trung. Vầng trăng kia cũng không phải mặt trăng chân chính, mà là một mặt ngọc bàn do bạch ngọc điêu trác mà thành. Mà bầu trời thoáng đãng kia lại là một tấm lưới trong suốt do vô số đạo xạ tuyến luyện thành, dung nhập vào trong không trung. Thủy Tử An ngẩng đầu quan sát ba kiện Hồn binh kỳ quái cường đại này, đột nhiên cười nói:
- Hiếu Âm, Hiếu Tình và Hiếu Viên! Ba vị sư huynh sư tỷ không cần lại trốn trốn tránh tránh nữa! Ta đã tới rồi!
Đám mây đen khẽ run rẩy một cái, hóa thành một kiện trường bào màu xám đen, đáp xuống bả vai một vị lão giả ba đầu. Vầng trăng cũng rơi xuống, hóa thành một cái bạch ngọc bàn, dừng lại sau đầu một vị lão bà tóc bạc. Tấm lưới do từng đạo từng đạo quang tuyến bích thanh sắc cấu thành trên bầu trời quang đãng đột nhiên khẽ run rẩy, trên tấm lưới có một vị lão giả đang đứng, đầu dưới chân trên, treo người trên tấm lưới.
Ba vị Tế ty cấp Cự bá trấn thủ Tứ Phương Thần Miếu của Hiếu Mang Thần Tộc xuất hiện trên con đường sinh lộ duy nhất của Thần Chiến Chi Địa.
- Thủy Tử An Thủy sư huynh, ngươi là người thông minh, không cần tỷ đệ chúng ta nhiều lời a?
Hiếu Tình chính là vị lão bà kia. Cái bạch ngọc bàn sau đầu nàng phát ra quang mang cực kỳ sáng ngời, thân thể có chút còng lưng, mỉm cười nói:
- Có lẽ ngươi cũng đã đoán ra được mục tiêu của chúng ta rồi! Tứ Đại Tế Ty Âm Tình Viên Khuyết chúng ta đều xuất động, cộng thêm Hiếu Ma Thần, chính là tổng cộng năm vị Cự bá, mục đích chính là muốn diệt trừ ngươi. Ngươi có thể đánh trọng thương Hiếu Ma Thần và Hiếu Khuyết, còn để cho ba người chúng ta liên thủ cùng phục kích ngươi, ngươi đủ để kiêu ngạo mà chết rồi!
- Kiêu ngạo mà chết?
Thủy Tử An cười ha hả, nói:
- Trước khi ta chết, ít nhất cũng sẽ kéo theo một hai vị sư huynh sư tỷ cùng ta lên đường a. Không biết sẽ là vị nào trong ba người các ngươi đây?
Đúng lúc này, ba vị Cự bá đồng loạt đánh tới. Hiếu Viên cười híp mắt, nói:
- Không có khả năng này rồi! Ngươi đã bị thương không nhẹ, hơn nữa trong tay cũng không có Kiếm kén Kiếm tơ, ngươi không thể lôi theo bất kỳ người nào trong số chúng ta để chôn cùng cả!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.