Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 183: Trung gian khó phân




Chung Nhạc và Thủy Tử An không ngừng hành tẩu trong khu vực rừng sâu núi thẳm. Nơi này thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy những thạch trụ gãy đổ, hoành phi vỡ vụn, Đồ Đằng Trụ bị lửa thiêu cháy… Cảnh tượng nơi này vô cùng hoang tàn vắng vẻ, thỉnh thoảng mới có thể nghe được tiếng chim hót và tiếng côn trùng kêu khẽ, hoàn cảnh cực kỳ yên tĩnh.
Thủy Tử An hai ống tay áo phiêu phiêu, không ngừng đạp trên các ngọn cây bay qua phiến rừng rậm hoang sơ này, mà Chung Nhạc thì bay sát theo phía sau hắn, trong lòng lo lắng bất an, im lặng không nói tiếng nào.
- Chung Sơn thị, ngươi tựa hồ rất đề phòng ta a?
Thủy Tử An vẫn luôn không quay đầu lại, đột nhiên cười lớn, nói:
- Hơn nữa ngươi tựa hồ cũng có thành kiến rất sâu với ta? Có thể nói với ta một chút, rốt cuộc là cái gì khiến cho ngươi vô cùng phòng bị ta như vậy không?
Trong lòng Chung Nhạc nhất thời nghiêm nghị. Thủy Tử An chủ động yêu cầu một mình đi chung với chính mình, vốn đã khiến cho trong lòng hắn có chút bất an. Hiện tại hắn trong lúc bất chợt lại nói ra những lời này, khiến cho cảm giác bất an trong lòng Chung Nhạc lại càng mạnh mẽ hơn.
- Thủy Trưởng lão sao lại nói như vậy?
Chung Nhạc thận trọng nói:
- Đệ tử làm sao dám có thành kiến với Trưởng lão chứ?
Thủy Tử An thản nhiên nói:
- Ta có đôi khi làm việc không quá chính tông, quả thật dễ khiến cho người khác hoài nghi, cho rằng ta đã phản bội Kiếm Môn, phản bội Nhân Tộc. Ngươi hoài nghi ta cũng không có gì đáng trách. Ngươi nói có phải không?
Trong lòng Chung Nhạc lại càng thêm cảnh giác, mỉm cười nói:
- Thủy Trưởng lão là trưởng bối của Kiếm Môn ta, có công lao rất lớn đối với Kiếm Môn. Nếu không phải lần này Thủy Trưởng lão đứng ra liên hệ những Thần Tộc khác, Kiếm Môn ta liền sẽ nguy hiểm rồi!
Thủy Tử An vẫn luôn đưa lưng về phía hắn, vừa đi vừa trò chuyện, lắc đầu nói:
- Thật ra cũng không tính là nguy hiểm gì, đúng không? Cho dù có cấp cho Hiếu Mang Thần Tộc một cái cớ cực tốt để khai chiến, thì bọn họ cũng tuyệt đối sẽ không khai chiến! Bởi vì Môn chủ Kiếm Môn ta hiện tại vẫn còn chưa chết, tội gì khai chiến tại thời điểm này? Đợi tới lúc Môn chủ Kiếm Môn ta chết rồi, đó mới là lúc bọn họ khai chiến, là thời cơ tốt nhất để chiếm đoạt Đại Hoang. Cho nên lần này ta chạy loạn khắp nơi, mời cường giả các tộc tới, thật ra cũng không có bao nhiêu tác dụng. Cho dù ta không mời cường giả các tộc tới, thì Hiếu Mang Thần Tộc cũng chỉ sẽ tiếp tục tranh luận với Kiếm Môn ta mà thôi!
Chung Nhạc khẽ nhíu mày. Người khác thường thường đều là bản thân chiếm lấy công lao, tự thiếp vàng lên trên mặt chính mình, mà Thủy Tử An thì lại không muốn cái công lao này, trái lại còn phân tích vì sao Hiếu Mang Thần Tộc lại sẽ không động thủ. Lúc này, Thủy Tử An đột nhiên cười nói:
- Ngươi hoài nghi ta, là bởi vì Thiên Tượng Lão Mẫu phải không?
Chung Nhạc nhất thời rợn cả tóc gáy, suýt chút nữa nhịn không được đã thất thanh la lên, phải cố nén lắm mới không rối loạn tâm tình. Thủy Tử An quay đầu lại, nhìn chằm chằm hắn, tốc độ nhất thời chậm lại một chút, cùng bay song song cùng với Chung Nhạc, mỉm cười nói:
- Thiên Tượng Lão Mẫu chính là Thủy Thanh Nghiên, có phải không? Ngươi đã phát giác ra chuyện này, lại biết được trong cao tầng Thủy Đồ thị ta đã có kẻ đơn độc triệu kiến Thủy Thanh Nghiên, cuối cùng mới khiến cho Thiên Tượng Lão Mẫu ký sinh trên cơ thể của Thủy Thanh Nghiên, có phải không?
Lông tơ toàn thân Chung Nhạc nhất thời dựng ngược. Chỉ thấy ánh mắt Thủy Tử An nhìn về phía chính mình giống như cặp mắt của một con rắn độc vậy, nhìn chằm chằm bất kỳ mọi biểu tình biến hóa của chính mình, tựa hồ như có thể nhìn thấu toàn bộ ý nghĩ và ý niệm trong nội tâm hắn vậy.
- Trong lúc đối quyết vô cấm kỵ tại Thượng viện, thời điểm ngươi quyết đấu với Thủy Thanh Nghiên, Thủy Thanh Nghiên đã vận dụng Kiếm kén Kiếm tơ của ta. Vì vậy ngươi mới hoài nghi ta chính là kẻ đã triệu kiến Thủy Thanh Nghiên, để cho Thiên Tượng Lão Mẫu ký sinh trong cơ thể nàng, có phải như vậy không?
Thủy Tử An cười híp mắt, nói:
- Mà Kiếm kén Kiếm tơ chính là Thập Đại Hung Binh, ta lại là chủ nhân của bộ Thập Đại Hung Binh này. Thủy Thanh Nghiên có thể có được một sợi Kiếm kén Kiếm tơ, tự nhiên chỉ có thể là ta cấp cho nàng. Cho nên ngươi mới hoài nghi tới ta?
Chung Nhạc ho khan một tiếng, chỉ thấy môi đắng lưỡi khô, cổ họng có chút khàn khàn:
- Thủy Trưởng lão nói với ta nhiều như vậy, rốt cuộc là muốn nói cái gì?
Thủy Tử An cười ha hả, nói:
- Tâm tư của ta là gì, ngươi vẫn chưa minh bạch sao?
Chung Nhạc hít vào một hơi thật dài, trầm giọng nói:
- Kính xin Thủy Trưởng lão nói rõ!
Thủy Tử An thản nhiên nói:
- Đương nhiên là giết người diệt khẩu a! Cơ hội này thật sự rất hiếm có! Ta đã bị ngươi đoán ra là phản đồ của Nhân Tộc, nhưng nếu trước đây ta xuất thủ giết ngươi, chính là khó khăn tầng tầng, rất dễ bị người khác đoán được là ta làm. Mà hiện tại chính là cơ hội tốt trời ban, chúng ta đang bị Hiếu Mang Thần Tộc và những Thần Tộc khác truy sát, thân lâm vào hiểm cảnh. Thời điểm này ta giết chết ngươi, sẽ không ai đoán ra là ta làm rồi!
Da đầu Chung Nhạc nhất thời tê dại. Tất cả lỗ chân lông toàn thân hắn đã bị nhục thân cường đại phong bế lại, không có bất kỳ một giọt mồ hôi lạnh nào chảy ra, tinh khí cũng không tiết ra ngoài. Mà hiện tại hắn lại cảm giác được mồ hôi lạnh trong cơ thể chính mình cơ hồ muốn xung kích, mở ra lỗ chân lông, tuôn chảy ra ngoài. Thủy Tử An cười ha hả, nói:
- Đây chính là một cơ hội hiếm có, cũng là thời cơ tốt không dễ tìm. Ta thậm chí có thể không cần đích thân hạ thủ với ngươi, mà để cho những Thần Tộc khác giết chết ngươi. Mà ta lại liều chết chiến đấu, giết ra vòng vây. Sau đó Môn chủ và Phong Sấu Trúc cũng chỉ có thể không ngừng thổn thức, cảm khái ngươi tráng niên mất sớm, chết non dưới sự vây công của đám Thần Tộc, mà không có nửa phần hoài nghi đối với ta. Bọn họ thậm chí còn có thể dỗ dành ta, để cho ta không cần quá tự trách vì cái chết của ngươi nữa!
Trong Thức hải Chung Nhạc, Tân Hỏa liếc nhìn lôi hải đang xao động bàng bạc một cái. Đây là bởi vì tâm thần của Chung Nhạc bị lời nói của Thủy Tử An kích thích khiến cho bốn bề sóng dậy, cho nên lôi hải trong Thức hải mới dậy sóng như vậy.
- Nhạc tiểu tử, không cần kích động! Lão đầu này cho tới bây giờ cũng chưa từng sinh ra một tia sát ý nào đối với ngươi cả!
Tân Hỏa có chút lười biếng nói.
- Chưa từng có một tia sát ý nào cả?
Chung Nhạc nhất thời ngẩn ra, khó có thể tin nổi, hỏi lại:
- Hắn không hề có một tia sát ý nào đối với ta, vì sao lại nói ra những lời này?
- Cái này ta không rõ lắm!
Tân Hỏa ngáp dài một cái, nói:
- Có thể là bởi vì muốn chơi đùa với ngươi a!
Trong lòng Chung Nhạc vẫn còn có chút lo lắng bất an. Tuy nói Thủy Tử An không hề động sát cơ, không có một tia sát ý nào, nhưng nếu hắn muốn giết chính mình, quả thật có thể không cần động thủ, mà mượn tay những Thần Tộc khác giết chết hắn.
Ánh mắt Thủy Tử An chăm chú nhìn chằm chằm trên mặt Chung Nhạc, tiếp tục nói:
- Ngươi sắp sửa bị ta giết người diệt khẩu, lẽ nào ngươi không lo lắng chút nào sao?
Chung Nhạc khẽ mỉm cười, nói:
- Ta lo lắng có hữu dụng không?
- Quả thật không chút hữu dụng!
Thủy Tử An cười ha hả, nói:
- Nếu ta muốn giết ngươi, thật sự quá đơn giản rồi! Nhưng kẻ cần phải lo lắng ngược lại chính là ta mới đúng. Một gã thiếu niên bình thường, sau khi tiến vào Kiếm Môn ta vẫn luôn bình thường không chút nổi trội, suốt thời gian bốn năm vẫn còn lưu lại tại Ngoại viện Ngoại môn, không có bao nhiêu tiến bộ đáng kể. Nhưng có một ngày, gã thiếu niên này lại đột nhiên bạo phát, nhất cử đột phá, đã làm được hồn phách xuất khiếu, khiến cho Tả Tương Sinh Tả Đường chủ cũng phải kinh hãi!
Ngữ khí của hắn khẽ chuyển, không tiếp tục nói chuyện của chính mình nữa, mà đột nhiên chuyển sang nói tới những chuyện đã phát sinh trên người Chung Nhạc:
- Gã thiếu niên này từ đó về sau phảng phất như biến thành một người hoàn toàn khác vậy. Thời điểm trận náo loạn trong Ma Khư diễn ra, đã chết nhiều Đệ tử Ngoại môn như vậy, thậm chí ngay cả Trưởng lão cũng đã chết hai người, mà hắn hết lần này tới lần khác lại không có chuyện gì. Biểu hiện sau đó của hắn càng khiến người ta ngạc nhiên hơn nữa. Ở trong Thú Thần Lĩnh tử thương vô số, mà hắn thì vẫn còn sống trở về. Thời điểm đối quyết vô cấm kỵ tại Thượng viện, hắn vậy mà lực áp các đệ tử do Thập Đại Thị Tộc bồi dưỡng, mạnh mẽ đoạt được đệ nhất, thậm chí còn có thể tranh cao thấp một trận với kẻ đang bị hoài nghi là Thiên Tượng Lão Mẫu!
Thủy Tử An một mạch nói ra toàn bộ những kinh lịch trước giờ của Chung Nhạc, thuộc như nắm trong lòng bàn tay, ánh mắt lại càng thêm sắc bén:
- Sau đó càng ngoài dự đoán của mọi người chính là, hắn không cảm ngộ Linh của Kiếm Môn ta, mà lặng yên không một tiếng động rời khỏi Kiếm Môn, chạy tới Yêu Tộc. Sau khi trở thành Luyện Khí Sĩ, hắn trên đường trở về lại cứu được một trong Tứ Đại Cao Thủ của Kiếm Môn ta, Quân Tư Tà. Sau khi trở lại Kiếm Môn, hắn lại càng kỹ kinh bốn phương, một hơi trở thành Luyện Khí Sĩ Thoát Thai Cảnh. Hắn vậy mà ngay cả Uẩn Linh Cảnh cũng không có trải qua, đã nhảy tới Thoát Thai Cảnh. Chung Sơn thị, một gã đệ tử của Tiểu Thị tộc, vẫn luôn bình thường không chút nổi trội, tư chất cũng không xuất chúng, trong lúc bất chợt như có Thần giúp. Ngươi nói cho ta biết, kẻ này có đáng bị hoài nghi hay không?
Chung Nhạc nhất thời thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói:
- Quả thật rất đáng hoài nghi! Không biết Thủy Trưởng lão hoài nghi điều gì?
Thủy Tử An mỉm cười nói:
- Ta cũng không phải đơn thuần bởi vì kinh lịch của hắn mà hoài nghi hắn. Ta hoài nghi là có căn cứ rõ ràng. Trước khi gã thiếu niên này trở nên siêu quần bạt tụy như vậy, Kiếm Môn ta đã từng phát sinh qua một chuyện đại sự, đó chính là Ma Hồn Âm Chướng bạo phát trước thời hạn!
Ánh mắt của hắn sắc bén như kiếm, giống như từng đạo từng đạo kiếm quang, đâm thẳng vào đáy lòng Chung Nhạc:
- Ma Hồn Âm Chướng đối với những Luyện Khí Sĩ bình thường thì chính là một tràng tai nạn. Đám Luyện Khí Sĩ phổ thông kia cũng không biết rõ ràng trong âm chướng rốt cuộc là những thứ gì. Nhưng đối với cao thủ cấp Cự bá, đồ vật trong âm chướng chính là rõ ràng trước mắt. Đó toàn bộ đều là tàn hồn của Thần Ma! Cho nên ta hoài nghi, có một đạo tàn hồn của Thần Ma đã xâm nhập vào trong cơ thể của gã đệ tử Tiểu Thị tộc này. Gã đệ tử Tiểu Thị tộc này đã không còn là gã đệ tử Tiểu Thị tộc ban đầu nữa rồi. Ta nói có đúng không?
Chung Nhạc cũng không trả lời, chỉ mỉm cười nói:
- Thủy Trưởng lão kể một thiên cố sự thật hay!
Thủy Tử An cười ha hả, nói:
- Cố sự! Quả thật chỉ là một cố sự! Ta cũng không có biện pháp chứng minh ngươi chính là Ma Hồn, mà ngươi cũng không có biện pháp chứng minh ta là phản đồ của Nhân Tộc. Ngươi và ta cũng chỉ là cùng nhau suy đoán mà thôi!
Ánh mắt Chung Nhạc khẽ chớp động, nói:
- Mặc dù nói như vậy, nhưng Thủy Trưởng lão lại có biện pháp khiến cho ta chết ở chỗ này, đúng không?
Thủy Tử An cất bước tiến nhanh về phía trước, thản nhiên nói:
- Tự nhiên là có rất nhiều biện pháp! Đi thôi! Đám Thần Tộc kia rất nhanh sắp đuổi tới rồi!
Chung Nhạc đuổi theo cước bộ của hắn, trong lòng kinh nghi bất định, không biết mục đích của vị Trưởng lão Thủy Đồ thị này rốt cuộc là cái gì. Những lời vừa rồi hắn nói với chính mình kia, rốt cuộc là có ý gì.
- Ta hoài nghi hắn, hắn cũng đang hoài nghi ta, chính là ý tứ này sao? Thủy Tử An này rốt cuộc là phản đồ của Nhân Tộc, hay là đúng như những gì Môn chủ đã nói, một lòng một dạ vì Kiếm Môn, tuyệt đối không có khả năng phản bội?
Vị lão giả này quả thật khiến cho người ta không thể nào nhìn thấu.
o0o
Tây Hoang cực kỳ mênh mông rộng lớn, Chung Nhạc lúc đi tới là ngồi trên lâu thuyền xuyên qua đám quần sơn hùng vĩ, miễn cho kinh động đám Thần Miếu kia, dẫn tới những phiền toái không cần thiết. Mà hiện tại hắn cơ hồ là phi hành dán sát mặt đất. Hai loại phương thức đi đường bất đồng, cảnh tượng nhìn thấy cũng hoàn toàn bất đồng, đều có địa phương xinh đẹp riêng. Bất quá Chung Nhạc cũng không có bao nhiêu tâm tư đi quan sát cảnh trí mê người dọc theo đường đi này.
- Thủy Tử An rốt cuộc chỉ là hoài nghi ta, hay là thật sự muốn mượn tay của đám Thần Tộc giết chết ta? Hoặc là hắn một lòng muốn hộ tống ta sống sót trở lại Kiếm Môn?
Hắn thật sự đoán không ra vị lão giả này. Thủy Tử An nói ra vô cùng rõ ràng tất cả những điểm đáng ngờ trên người bản thân mình, cũng nói ra rõ ràng những điểm đáng ngờ trên người Chung Nhạc. Nếu như hắn thật sự muốn giết Chung Nhạc, bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ, căn bản không cần phải nói ra những lời này.
- Nếu hắn không phải là muốn giết ta, vì sao hắn lại nói với ta những điểm đáng ngờ trên người hắn? Thủy Tử An, Thủy Trưởng lão, ngươi rốt cuộc là trung hay là gian?
Trong lúc bất tri bất giác, bọn họ đã đi ra khỏi khu vực rừng rậm. Lúc này, Thủy Tử An đột nhiên chuyển hướng, không tiếp tục tiến về phía phương hướng Kiếm Môn Đại Hoang nữa, mà là rẽ vào một lãnh địa Thần Tộc nào đó. Trong lòng Chung Nhạc cả kinh:
- Chuyện tình ta nghịch khai năm đại Bí cảnh Nguyên thần đã sớm lan truyền ra ngoài, ngay cả bản thân Thủy Tử An cũng nói tiến vào lãnh địa của bất kỳ một Thần Tộc nào cũng đều không an toàn, tất cả các Thần Tộc cũng sẽ xem ta như là giặc cướp vậy, tất yếu phải giết chết ta, bởi vậy cần phải tránh né lãnh địa của các Thần Tộc. Nhưng vì sao Thủy Trưởng lão lại muốn tiến vào lãnh địa của Thần Tộc này? Lẽ nào hắn thật sự muốn mượn đao giết người?
Trong lòng hắn không ngừng thấp thỏm bất an. Chuyện cho tới bây giờ, hắn cũng chỉ có thể kiên trì đuổi theo bước chân của Thủy Tử An.
Đây là lãnh địa của một tiểu chủng tộc trong Thần Tộc. Dọc theo đường đi hoàn toàn hiện rõ sự hoang liêu, chỉ có những di tích cổ lão đứng sừng sững bên đường. Ngẫu nhiên lại có một đám Nhân Tộc hoặc là Yêu Tộc đang tụ bầy sinh hoạt. Dọc đường có thể thấy được một đám Đồ Đằng Trụ và cung điện thật lớn, chỉ là không có người ở.
Chung Nhạc quan sát những văn lộ Đồ đằng xuất hiện dọc trên đường đi. Chỉ thấy trên đó thể hiện hình tượng một loại Dị Thần, mặt người, thân ngựa, lưng hổ, hai cánh, đuôi cọp, bờm ngựa. Cái chủng tộc này hiển nhiên đã xuống dốc. Một đường đi tới, Chung Nhạc cũng không nhìn thấy bất cứ đệ tử nào của Thần Tộc này. Lưu lại dọc đường chỉ có những cung điện và miếu điện lâu năm thiếu tu sửa.
Qua không bao lâu, bọn họ đã đi tới trước một ngọn đồi nho nhỏ. Dưới chân đồi có một cái sơn môn cao vút, lại không có ai giữ cửa. Thủy Tử An một mạch tiến thẳng vào, cùng với Chung Nhạc đi tới phía trước một gian miếu đổ nát trên đỉnh núi. Gian miếu điện này cũng đã sớm rách rách nát nát, nhưng Thủy Tử An lại cung kính nói:
- Anh sư huynh, còn nhớ rõ ước định giữa ngươi và ta hay không?
- Nhớ rõ!
Trong gian miếu đổ nát truyền ra một đạo thanh âm già nua, nói:
- Ta thiếu ngươi một cái nhân tình, vẫn mong sớm trả lại cho ngươi. Hiện tại ngươi dẫn theo một gã thiếu niên Nhân Tộc tới đây, sau lưng một khoảng không xa còn có hơn mười cỗ khí tức cường đại. Chẳng lẽ hiện tại ngươi muốn ta trả cái nhân tình này lại cho ngươi? Hừ! Kẻ mà ngươi mang theo này, chẳng lẽ chính là Chung Sơn thị Chung Nhạc? Ta từng nghe nói qua, hắn là kẻ đã nghịch khai năm đại Bí cảnh a. Ngươi dẫn hắn tới đây, không sợ ta sẽ giết chết hắn sao?
Thủy Tử An cười ha hả, nói:
- Anh sư huynh tự nhiên sẽ không làm như vậy! Bởi vì nhân tình ngươi thiếu ta thật sự quá lớn. Anh Chiêu Thần Tộc các ngươi nhân khẩu vốn rất thưa thớt, hiện tại chỉ còn lại có một mình ngươi và một nữ oa nhi nữa mà thôi. Năm xưa chính là ta đã cứu sống tộc nhân duy nhất của Anh Chiêu Thần Tộc các ngươi!
- Ngươi muốn ta làm gì?
Đạo thanh âm trong gian miếu đổ nát kia hỏi:
- Bảo hộ sự an toàn của gã thiếu niên này sao?
Thủy Tử An gật đầu một cái, nói với Chung Nhạc:
- Ngươi đi vào Thần Miếu đi! Có Anh lão đầu ở đây, có thể bảo vệ ngươi bình an!
- Trưởng lão ngươi thì sao?
Chung Nhạc hỏi. Thủy Tử An mỉm cười nói:
- Truy binh phía sau quá nhiều rồi, ta đi giúp bọn họ tiêu giảm số lượng một chút mới được. Anh sư huynh, ta giao người cho ngươi, sau khi ta trở về, nếu hắn thiếu đi một sợi tóc nào, ta sẽ giết chết nữ hài duy nhất của Anh Chiêu Thần Tộc các ngươi, để cho ngươi trơ mắt nhìn Anh Chiêu Thần Tộc các ngươi bị diệt tộc!
- Hừ! Để hắn tiến vào đây!
Trong gian miếu đổ nát truyền ra một tiếng hừ lạnh tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.