Nhà Vua Tang Thi Nuôi Mèo

Chương 27: Một tiếng mèo rống




Sau nháy mắt kinh ngạc, Phương Hoà đột nhiên hưng phấn, giọng nói kia vừa rồi là của tôi đi? Của tôi phải không?


Phương Hoà đã sớm bị nghẹn muốn chết đột nhiên không quan tâm gì nữa, không thèm quan tâm người khác nghĩ thế nào, trước mặt người khác nói thì có sao, cậu hiện tại bức thiết muốn cùng Lê Chấn nói chuyện, bọn họ về sau rốt cuộc cũng có thể giao lưu rồi.


Phương Hoà vội vàng nhào tới hướng Lê Chấn còn đang cứng còng, kích động kêu to "Meo ô.. Meo ô..."


Lê Chấn! Lê Chấn! Lê Chấn!


Nhưng mà, tiếng kêu của một con mèo hai tháng tuổi vang vọng, đáp lại chỉ có tiếng tang thi gầm rú.


Nghe được âm thanh của chính mình, Phương Hoà vừa mới hưng phấn lại như ngã vào vực sâu, chân mèo che lại miệng mình khóc không ra nước mắt.


Lê Chấn đón được mèo nhỏ đang xông tới, vừa rồi Phương Hoà trong tình thế cấp bách kêu ra câu nói kia, hắn có thể cảm nhận được kinh hoảng cùng vội vàng trong đó, khiến Lê Chấn bỗng nhiên nảy lên một loại cảm xúc kì dị, bản năng ăn thịt bị máu tanh khơi lên cũng nhẫn nại đè xuống.


Trong mắt Lê Chấn hiện tại chỉ có mèo nhỏ, hắn mơ hồ cảm thấy, mèo nhỏ đang gục đầu này tựa hồ rất uể oải, loại cảm xúc này làm Lê Chấn rất không thoải mái, thậm chí còn vượt qua ham muốn ăn thịt.


Những người ở nơi này nhìn vào mèo nhỏ trắng đen vọt vào trong ngực chủ nhân, theo bả năng xoa xoa lỗ tai của mình, vừa rồi là ảo giác của họ sao?


"Thú hoá? Loại biến dị này là lần đầu tiên tôi nhìn thấy." Trần Minh Uy là người đầu tiên phục hồi tinh thần, suy tư nói.


Tuy rằng lúc nãy gã mới phun ra máu, nhưng may là gã có dị năng hệ tốc độ, phản ứng so với người bình thường nhanh hơn, cho nên thương thế cũng không quá nghiêm trọng.


Người xung quanh từ kinh ngạc chậm rãi lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, thú hoá, ha ha, bọn họ nói mà, mèo như thế nào có thể nói chứ! Vẫn là Trần đội của họ sáng suốt.


Những người này cảm thấy họ đã nhìn ra chân tướng, sau khi tang thi bùng nổ, có người mạnh mẽ vô cùng, có người thân nhẹ như yến, có người khống chế thực vật, vào thời điểm ban đầu, bọn họ điều kinh ngạc với năng lực của mình, sau này lại gặp qua một số dị năng giả, cũng liền thành thói quen, như vậy xuất hiện người có thể biến thành mèo cũng không có gì kỳ quái.


"Khụ khụ, Lê Chấn nha, gặp mặt liền đánh, chúng ta cũng không có thù gì, anh em nhiều năm như vậy có gì thì nói ra, tôi có thể làm khó cậu được sao?" Trần Minh Uy xoa xoa ngực của mình, đẩy ra mấy đồng sự che chở trước người hắn đề phòng Lê Chấn.


Lê Chấn đưa tay từng cái từng cái vỗ về trên lưng mèo nhỏ, toàn bộ ý thức của hắn đều muốn trấn an mèo nhỏ trong lòng, không rãnh quản mấy thứ trong mắt hắn là thức ăn kia nói cái gì.


Lê Chấn vẫn trầm mặc như cũ làm Trần Minh Uy khẽ nhíu mày, nhìn mèo nhỏ trong lòng ngực hắn, mắt bỗng nhiên trợn trừng, đột nhiên cảnh giác, một màu trắng đen quen thuộc, còn có đôi mắt mèo đặc biệt giống như ngọc bích kia, Trần Minh Uy tức thì cảm thấy thế giới này thật huyền nhuyễn, đây là mèo của Lê Chấn trước kia gã đã cho ăn một lần phải không?  Cái gì mà thú hoá chứ, gã hẳn là gặp yêu quái rồi đi?


Nhớ tới ngày đó ở trong nhà Lê Chấn nhìn mấy chữ viết oai bảy vặn tám, lại nghĩ đến khủng hoảng tang thi mà gã đã gặp trong hai ngày qua, gã đột nhiên cảm thấy chính mình đã bỏ lỡ lời tiên đoán về tận thế như một trò đùa?! Tức khắc hối hận đến xanh ruột, nếu biết đó là sự thật, gã có thể không chuẩn bị vật tư, có thể không đi bảo hộ người mà gã muốn bảo hộ sao? Hiện tại thì tốt rồi, tin tức về bạn gái của gã đều không tìm thấy.


Trần Minh Uy cùng mấy người kia đều phóng ánh mắt tò mò nhìn Phương Hoà, làm Lê Chấn vô cùng khó chịu, đây là mèo của hắn, mấy người kia nhìn cái gì mà nhìn! Cái đầu óc nửa tang thi hoá của Lê Chấn làm gì còn tồn tại thứ như logic, khó chịu lên liền muốn động thủ, giơ tay hướng về đám người Trần Minh Uy vứt ra một chưởng, chỉ muốn để bọn họ cách xa hắn ra một chút.


Trần Minh Uy vẫn còn khiếp sợ chưa lấy lại tinh thần, một chưởng của Lê Chấn bị một dị năng hệ lực lượng bên cạnh gã chặn lại, 'ầm' một cái, cả người bị văng ra xa hai mét xa chạm vào chiếc xe bên đường mới dừng lại.


Mắt thấy Lê Chấn lần thứ hai muốn công kích, Phương Hoà đang muốn làm gì đó cản hắn lại, đột nhiên một tiếng vang làm lông tơ trên người cậu đều dựng thẳng, âm thanh cậu quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, là tiếng súng!!


Tốc độ viên đạn nhanh hay tốc độ của cậu nhanh?


Phương Hoà suy nghĩ chỉ vừa kịp loé lên, thân mình đã nhanh nhẹn phóng một cái, bắt được một viên trước ngực Lê Chấn, cũng khó khăn lắm mới chặn được viên còn lại ở giữa trán Lê Chấn.


Viên đạn bắn vào cơ thể là cảm giác gì? Phương Hoà vẫn còn nhớ rõ, lúc ở phòng thí nghiệm, cậu đã bị súng từ bộ an ninh bắn trúng, mang theo cảm giác nóng rực xâm nhập da thịt, một mùi cháy khét, sau đó là đau, đau đến mức Phương Hoà muốn kêu cũng không được.


Lần này thì tốt, chỉ là bàn chân có chút bỏng rát, Phương Hoà cảm thấy may mắn vì cậu đã thêm dị năng phụ trợ, bằng không nếu chân cậu bị viên dạn xuyên thấu, sẽ trực tiếp bắn trúng chỗ yếu hại của Lê Chấn.


Phương Hoà vô cùng giận dữ, tuy rằng Lê Chấn có dị năng chữa trị, nhưng ai biết Lê Chấn sau khi bị bắn trúng não có chết hay không?


Dị năng của cậu lần đầu tiên mạnh mẽ như vậy, tạo nên một trận gió lốc, trực tiếp đem người còn muốn nổ súng kia cuốn ra giữa không trung, sau đó hung hăng quăng rớt xuống mặt đất, Phương Hoà cũng không đảm bảo mình nếu dưới cơn thịnh nộ phát ra lực lượng, người này có thể trực tiếp đi đời nhà ma luôn không.


Lê Chấn bỗng nhiên bắt lấy bàn chân của Phương Hoà, năng lực chữa trị nhanh chóng dâng qua.


Phương Hoà hít khí, kéo chân mèo lại, kéo không ra, cũng không biết năng lực chữa trị này của Lê Chấn có ảnh hưởng đến ham muốn ăn thịt của hắn không, Phương Hoà nhìn đám người xung quanh, cảm giác vô cùng khó giải quyết.


"Đều đừng nổ súng!"


Trần Minh Uy bên kia động tác nhanh chóng chắn giữa Lê Chấn và các đồng sự, âm thanh nghiêm khắc cảnh cáo.


"Trần đội, là hắn công kích chúng ta! Chúng ta là tự vệ thôi!" Một người thường khác cũng giơ súng, chuẩn xác ngắm vào Lê Chấn.


Trần Minh Uy cắn răng, cũng không có gì để nói, tình huống của Lê Chấn quả thật rất có tính công kích, những người có súng ống đều là những người không có dị năng, xuất phát từ phòng vệ mà nổ súng hắn cũng không có gì để nói.


Phương Hoà tạc mao, gắt gao trừng mắt nhìn người cầm súng, chân trước bị Lê Chấn bắt lấy chữa trị, cậu liền dùng chân sau thi triển, chỉ cần người này dám nổ súng, cậu nhất định sẽ không khách khí.


Chỉ là, thân mình cậu đột nhiên mất trọng lượng, thế mà lại rớt xuống trên giường trong hạch đào không gian, Lê Chấn thế mà sau khi chữa trị cho cậu liền trực tiếp nhét cậu vào không gian.


Trần Minh Uy vẫn quan sát phản ứng của Lê Chấn, từ lúc đầu gã đã thấy phản ứng của Lê Chấn đeo kính râm có phần kỳ quái, giống như là hoàn toàn không quen gã.


Vào lúc này, Trần Minh Uy đột nhiên thấy mèo nhỏ trong tay Lê Chấn biến mất, không còn bóng dáng, kinh ngạc trừng lớn mắt, "Dị năng không gian? Không thể nào, dị năng không gian hình như không thể chứa vật sống."


Không ai đứng ra giải đáp thắc mắc này của hắn,Lê Chấn nén cơn phẫn nộ trị hết vết thương của Phương Hoà rồi đưa cậu vào không gian, sau đó, hắn nhìn người trước mắt đã khơi lên cơn giận của hắn, lần thứ hai phát động công kích.


Lê Chấn đang trong cơn phẫn nộ lực tấn công càng thêm mạnh mẽ, những người này không ai là đối thủ của hắn, trong nháy mắt, hai người bình thường không có dị năng còn chưa kịp nổ súng đã bị hắn đánh đến sống chết không rõ.


"Lê Chấn, cậu điên rồi à?" Trần Minh Uy một bên ngăn cản công kích của Lê Chấn, một bên nổi giận hét lên.


Lê Chấn không rỗi hơi để ý gã nói cái gì, trong đầu óc mơ hồ chỉ có một ý nghĩ, người làm mèo của hắn bị thương, đều là một đám thiếu đánh, nhưng vẫn còn rõ ràng mèo nhỏ không muốn nhìn thấy hắn giết người.


Trần Minh Uy thấy Lê Chấn như cũ một câu cũng không nói, chỉ có thể tiếp tục cắn răng chống cự, may mắn mấy dị năng giả trong khoảng thời gian giết tang thi này đã phối hợp với nhau tốt hơn, có thể kiên trì thêm.


Phương Hoà bên trong không gian choáng váng một trận, bỗng nhiên nhảy dựng lên, Lê Chấn lúc này chắc chắn đang rất giận!!!


Từ không gian nhào ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Lê Chấn đem người cuối cùng vẫn còn đứng vững Trần Minh Uy đánh ngã xuống đất.


Phương Hoà nhìn đám người nằm lác đác xung quanh mà kinh ngạc, không đổ máu, Lê Chấn có phải đã nhớ rõ lời cậu dặn hay không?


Mắt thấy Trần Minh Uy lần thứ hai đứng lên đối đầu với Lê Chấn, Phương Hoà không thể nhịn được nữa, cơ thể trong lúc kích động trào ra một cỗ lực lượng, loại cảm giác mạc danh kỳ diệu không nói nên lời, nhưng cậu cảm thấy chỉ cần có loại lực lượng này, cậu có thể nói được tiếng của con người!


Phương Hoà đã bấp chấp nguyên nhân, gấp gáp rống giận, "Các người lại động tay động chân thử xem? Có tin tôi đem các người đều ném ra ngoài hay không?"


Hai người đang đối chiến lần lượt dừng tay, đồng loạt quay đầu nhìn mèo nhỏ đang tạc mao trên nóc xe.


Phương Hoà nâng bàn chân chỉ vào Trần Minh Uy, "Anh là heo hả? Anh nhìn không ra anh ấy có vấn đề sao? Tôi vất vả lắm mới ngăn cản được anh ấy, anh còn không chịu buông tha tự mình chạy tới trêu chọc. Anh cho dù muốn chết, tôi cũng không muốn anh chết trên tay anh ấy đâu, nhanh lăn khỏi mắt bổn miêu gia."


"Lúa nhỏ."


"Im lặng! Giết người thì oai lắm hả? Có phải sảng khoái lắm không?! Có biết tôi vì không để anh phá giới mà tự tổn thương bản thân mấy lần không? Anh cho là tôi thích tự ngược à?"


Khoé miệng Trần Minh Uy giật giật, nhìn mấy đồng sự nằm xung quanh, bực bội nói, "Bọn họ không chết."


Phương Hoà đưa mắt dòm kỹ, thể chất của dị năng giả so với người bình thường tốt hơn nhiều, cho nên tuy rằng bị thương, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, còn mấy người bình thường thì bị thương nghiêm trọng hơn chút, nhưng cũng không biết Lê Chấn nghĩ thế nào, những người này cư nhiên bị thương mà không chảy chút máu nào.


Phương Hoà nhìn Trần Minh Uy tựa hồ đang không cam lòng, hừ một tiếng, "Cách cái chết cũng không còn xa đâu, anh mau mang bọn họ đi đi thôi."


Trần Minh Uy buồn bực gãi đầu, này con mẹ nó là xảy ra chuyện gì vậy chứ, cứ tưởng ngẫu nhiên gặp được chuyện tốt, ai ngờ hiện tại lại thành như vậy, mấy phụ tá đắc lực bị đánh bò ra không nói, gã còn ở đây bị một con mèo dạy dỗ.


"Mày nói một chút, cậu ta rốt cuộc bị sao?" Trần Minh Uy liếm liếm khoé miệng, phun ra một ngụm máu, bất đắc dĩ  hỏi con mèo quỷ dị kia.


Phương Hoà ngồi xổm trên xe, hơi hơi ngẩng đầu nhìn Trần Minh Uy, vốn cậu cho rằng Trần Minh Uy là lo lắng cho Lê Chấn, nhưng đột nhiên cảm thấy hình như không phải, "Đội trưởng Trần, có phải cảm thấy trạng huống của Lê Chấn giống như một vụ án không giải thích được, anh không miệt mài theo đuổi một chút thì không thoải mái hay không?"


Trần Minh Uy bị vạch trần suy nghĩ hơi hơi dời tầm mắt, cũng không trách gã được, thói quen nghề nghiệp thôi mà.


"Tốt, tình huống Lê Chấn tao không hỏi nữa, mày nói cho tao biết, tại sao virus tang thi lại bùng nổ? Mày làm cách nào biết trước được?"


Phương Hoà nhảy đến bên cạnh Lê Chấn, lắc lắc đuôi mèo, "Lời đồn đãi trên mạng, anh không thấy à?"


Cậu dựa vào cái gì phải nói cho Trần Minh Uy? Cậu cũng không phải là người ngu.


____


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.