Nhà Trọ Hoa Yêu

Chương 18: Chúc mừng chước tử được làm mẹ




Thư Sinh vừa nảy ra ý tưởng đem khách điếm Đồng Phúc đổi thành khách điếm yêu quái, liền thấy Chước Tử cầm trong tay một chiếc đèn hoa sen (đèn hoa đăng) to bằng bàn tay đi ra, cười nói: “Tiết Trung nguyên* còn chưa tới, tại sao lại lục tìm đem nó ra đây.”
*Tiết Trung nguyên: của Trung Quốc hay còn gọi là lễ Vu Lan của người Việt Nam (cùng được tổ chức vào ngày rằm tháng bảy – âm lịch). Trong văn hóa Trung Hoa, ngày rằm tháng bảy âm lịch thuộc Tiết Trung Nguyên và được gọi là Ngày ma (hồn người chết) và tháng thứ bảy nói chung được coi là Tháng ma ( Quỷ nguyệt), trong đó những con ma và linh hồn, bao gồm cả của tổ tiên đã qua đời, đến từ các cõi âm sẽ được xá tội và ra khỏi Âm Phủ lên Dương Gian.
Sở dĩ nói Chước Tử lục ra là vì chiếc đèn kia trông rất cũ kĩ. Chẳng qua là xung quanh nó có yêu khí, nhưng lại cực kỳ yếu ớt, có lẽ mới thành hình không lâu.
Chước Tử đem cây đèn kia đặt lên bàn, sau đó lấy khăn lau chùi sạch sẽ: “Đây rõ ràng là một tiểu yêu quái, còn là một tiểu yêu quái nhát gan, ta mới chạm nhẹ một cái, mà nàng ta đã sợ đến ngất xỉu”. Nói xong từ cuối cùng, Chước Tử liền ngẩng đầu nhìn Thư Sinh: “Chưởng quầy, trông ta hung ác vậy sao?”
Thư Sinh quay mặt đi, không dám nhìn vào ánh mắt sáng rực của nàng: “Không, không hung ác chút nào.”
Chước Tử gật gật đầu, cẩn thận đem cây đèn kia chà lau sạch sẽ. Giá ngọn đèn hoa sen làm từ thân trúc, nhưng do tay nghề người thợ không đủ khéo léo nên có chỗ dày, chỗ mỏng không đồng nhất, những cánh hoa lớn nhỏ đan xen cũng không đủ tinh tế. Nhưng quan trọng hơn là có vài chỗ còn nhìn thấy cả dây buộc vào, chắc chắn người làm chiếc đèn này là một kẻ mới, chưa có tay nghề. Thực sự thì nàng cũng đoán được phần nào nguyên nhân hoa đăng này lại biến thành tiểu yêu quái, bởi vì xung quanh hoa đăng tràn ngập một loại khí tức tưởng niệm nhớ nhung. Khi một thứ tình cảm phát triển đến tận cùng thì vật đó sẽ hoá yêu. Nhưng Chước Tử lại không thể nhớ nổi khi nào thì bản thân lại xuất hiện trên đời này, nàng chỉ biết từ khi bắt đầu có cảm xúc thì nàng đã ở trong sơn cốc.
Thoáng thấy bên ngoài có hai người đi tới, Chước Tử buông xuống giẻ lau, tiến lên hỏi: “Khách quan là ở trọ hay là nghỉ trọ?”
Người nọ thân hình cao lớn, Chước Tử còn phải ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhưng trong khách điếm thì những yêu quái cao lớn như vậy cũng không ít, thế nên nàng cũng không thấy ngạc nhiên lắm. Nam tử nhíu nhíu mày, quét mắt nhìn khách điếm một hồi, hỏi: “Cô nương, ta muốn hỏi thăm một người, ngươi có nhìn thấy một kẻ thích mặc thanh sam, nhìn qua thì không giống người tốt lại còn vô cùng lười biếng không?”
Chước Tử lắc đầu: “Không có.”
Nếu nói là thích mặc thanh sam thì thật ra nàng có biết một người… Chính là Cao nhân… Mỗi lần nhìn thấy đều là mặc thanh y trúc xanh, dáng vẻ tiên phong đạo cốt. Nhưng Cao Nhân chỉ là một người chính trực, kỳ lạ thôi mà! Bỏ qua luôn, không phải rồi.
Người nọ mặt nhăn nhíu mày, lẩm bẩm: “Rõ ràng cảm giác được là ở đây mà, sao lại không thấy nhỉ?”, sau đó liền rời đi. Chước Tử lắc đầu, xoay người hướng về phía quầy thu tiền: “Chưởng quầy, chúng ta quả nhiên phải đặt cái biển hiệu đề rõ “hỏi đường thu tiền”… Chưởng quầy?”
Hô to một tiếng, Thư Sinh mới chậm rãi bước ra từ phía sau tủ quầy, cầm trong tay một đồng tiền, thở dài: “Giờ là lúc khó khăn, thật không cẩn thận chút nào.”
Lúc nhìn người áo đen rời đi, trên mặt hơi giật giật, không giống người tốt… cực kỳ lười biếng! Không cần ở trước mặt Chước Tử chửi bới hình tượng của hắn như vậy chứ! Hừ, nhất định khi quay lại phải xử đẹp hắn mới được. Sau đó Thư Sinh nhìn kỹ lại bản thân mình ~ linh khí rõ ràng che dấu tốt lắm mà… Chốc lát sau hắn liền nhớ ra, có lẽ là do dạo này lấy thân phận Cao Nhân xuất hiện quá thường xuyên, xem ra vẫn nên tiếp tục làm Thư Sinh thôi.
“Chưởng quầy.”
Thư Sinh hoàn hồn, cười nhạt: “Ừ?”
Chước Tử hỏi: “Nàng không hóa thân thì phải làm sao bây giờ? Ta phải hỏi nàng rõ ràng, có muốn trở lại sông không, không thể cứ ở trong khách điếm đợi mãi được.”
Thư Sinh nhìn một hồi, sau đó cầm bút vẽ một bức tranh, rồi giao lại cho Chước Tử: “Đem dán lên hoa đăng đi.”
Chước Tử không chút nghi ngờ nhận lấy: “Thư Sinh, ngươi nhất định là một đạo sĩ, chỉ có đạo sĩ mới có chữ như gà bới thế này thôi.”
Thư Sinh đậm ý cười trong mắt: “Cô đã gặp qua đạo sĩ nào lợi hại như vậy sao?”
Chước Tử phì cười, nói: “Chưởng quầy, da mặt của ngươi càng ngày càng dày a.”
Da mặt hắn có chỗ nào dày sao… Nếu thực sự dày như vậy thì, đã sớm… Thẳng thắn … Nhưng mà thẳng thắn nói đến thì chuyện năm ấy có khi chỉ là hữu nghị, không thể tiếp tục đến cuối cùng để phát triển thành chuyện được… Nghĩ đến năm đó, lại mơ hồ nhăn mũi.
Chước Tử sợ làm Tiểu Hoa Đăng hoảng sợ nên không đem nàng đến hậu viện mà về phòng của mình. Đem tấm bùa của Thư Sinh dán lên, nháy mắt nàng ta liền hoá thành hình người, cuộn mình trên mặt đất. Thần sắc nàng hoảng hốt, thấy có người lại gần liền bật người ngồi dậy, Chước Tử liền lập tức nói: “Ta là người tốt! Đừng sợ.”
Tiểu Hoa Đăng run lẩy bẩy nhìn nàng, lắp bắp mở miệng: “Làm ơn đừng… đừng ăn thịt muội.”
Chước Tử giật giật khóe miệng: “Ta sẽ không ăn thịt muội. Chẳng qua muốn hỏi muội có muốn trở lại con sông kia tiếp tục phiêu lưu không, nếu muốn ta đưa đi. Còn nếu không thì cũng nên tìm một chỗ để mà đi đi.”
Nàng lắc đầu, cẩn thận đánh giá Chước Tử hồi lâu, sau đó mới dè dặt hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ thật sự sẽ không ăn muội sao?”
Chước Tử đen mặt: “Ta rõ ràng là một người lương thiện… Hơn nữa, nếu ta thực sự muốn ăn thì yêu lực của muội bây giờ cũng không đủ để nhét kẽ răng.”
Tiểu Hoa Đăng biến sắc, run lẩy bẩy: “Nhét kẽ răng…”
“…” Chước Tử rất muốn đem nàng ném ra ngoài! Chắc ở đây chỉ có Bà Bà mới có thể nói chuyện cùng Tiểu Hoa Đăng, nàng hiện tại thực xúc động đến mức muốn lật bàn, hừ!
Hoa Đăng nhỏ trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Muội vốn là một gốc cây trúc, ở trong sân bà nội sống hai mươi năm, sau đó có một ngày, bà nội đem muội làm thành hoa đăng, đến tiết Trung Nguyên liền thả xuống sông. Muội cứ trôi trên sông như thế rất lâu, rồi dần dần có ý thức, cũng có mấy lần suýt chết. Ví dụ như hôm qua có một con cóc tinh muốn ăn thịt muội, phải vất vả lắm mới trốn thoát, nhưng sau đó lại té xỉu ở trong sông, đến lúc tỉnh lại thì gặp mấy người đang nhìn muội chằm chằm.”
Chước Tử gật đầu, ngồi xổm nhìn nàng: “Bà nội kia của muội thật lợi hại, làm hoa đăng cũng có thể khiến nó có yêu linh.”
Nàng lại lắc đầu: “Không phải… Bà nội có một cháu trai, hai mươi năm trước huynh ấy rời khỏi nhà, trước khi đi đã trồng muội ở trước sân, nói rằng khi muội lớn lên thì huynh ấy sẽ trở lại. Từ đó, bà nội hằng ngày đều đến nói chuyện cùng muội, đều đặn như thế không quản mưa gió. Nhưng đến Tiết Trung Nguyên đó, bà đem muội chặt bỏ, làm thành hoa đăng.”
Chước Tử giật mình, lại sờ sờ đầu nàng: “Vậy bây giờ muội tính làm gì?”. Dứt lời, chỉ thấy Tiểu Hoa Đăng mở to mắt nhìn chằm chằm nàng, khiến cho mắt phải của Chước Tử không ngừng nháy. Thôi xong, mắt trái nháy là phúc, mắt phải nháy là hoạ…
“Tỷ tỷ, tỷ là yêu quái rất lợi hại đúng không?”
Chước Tử nói như chém đinh chặt thiết: “Không phải! Ta chỉ biết mấy chiêu linh tinh thôi!”
Tiểu Hoa Đăng nhíu mi: “Nhưng mọi người đều gọi tỷ là Lão Đại.”
“…”. Không phải chứ, nhanh như vậy liền lộ tẩy? Chước Tử nghiêm nghị: “Bởi vì —— ta họ Lão tên Đại!”
Nói như vậy thật.. không có chút sức thuyết phục… Nhìn đôi mắt trong veo của Tiểu Hoa Đăng, Chước Tử có cảm giác như đang lừa gạt tiểu hài tử, trong lòng cảm thấy thật tội lỗi… Cuối cùng nàng thở dài: “Nói đi, muội muốn ta làm gì?”
“Đa tạ tỷ tỷ!”. Tiểu Hoa Đăng hơi xích lại gần: “Tỷ tỷ, tỷ giúp muội tìm cháu trai của bà nội được không?”
“Hay nhỉ, cô nương có thể rời khỏi khách điếm luôn được rồi nhé.” Chước Tử giậm chân bước đi: “Trông ta giống người rảnh rỗi lắm à! Ta là trụ cột của khách điếm, không có rảnh đi tìm người được đâu.”
Tiểu Hoa Đăng mở to mắt, khẽ hít hít cái mũi, hốc mắt dần dần nổi lên nước mắt. Chước Tử nhìn thấy liền chạy nhanh lại, lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Tỷ tỷ sai rồi, tỷ tỷ không nên hung dữ với muội, đừng khóc đừng khóc.”
“Tỷ tỷ giúp muội tìm huynh ấy đi, muộiphiêu bạt một năm, nhưng vẫn không tìm được. Tỷ tỷ pháp lực cao cường thế, nhất định có thể tìm được.”
Chước Tử không muốn đáp ứng, nàng có muốn tìm gì đó, thì bản thân cũng cần có người đi bảo vệ nàng chứ. Thừa dịp Tiểu Hoa Đăng đang lau nước mắt, nàng liền vụt chạy xuống dưới lầu. Vừa vặn thấy Lâm Thuỷ Tiên đang bưng một con gà đi tới, cười khanh khách nói: “Đây là cha ta làm cho chưởng quầy, muốn ngài ấy nếm thử một chút.”
Thấy Thư Sinh đứng đối diện nhìn nàng cười cười, Chước Tử thật muốn túm lấy hắn, chưởng quầy ngươi còn muốn tỏ vẻ rụt rè nữa. Nàng sải bước tiến lên, nhận lấy bát canh kia: “Cám ơn Lâm chưởng quầy nhé, chúng ta mà từ chối thì bất kính quá.”
Lâm Thủy Tiên trừng mắt nhìn, lại không thể làm khó dễ, bèn vò nát khăn tay rồi đùng đùng nổi giận rời đi. Chước Tử nhìn bóng lưng nàng ta thè lưỡi, lại thấy Thư Sinh đang cười bèn cả giận, quát lên: “Không được nói chuyện với nàng ta nữa.”
Thư Sinh trong lòng rất là hưởng thụ, đây là… Sợ hắn bị người ta quyến rũ?
Chước Tử cuối cùng lại nói: “Nếu bị nàng quyến rũ, đem khách điếm của ta bán đi thì làm sao bây giờ. Chưởng quầy phải đề phòng kẻo tai họa ập tới đấy.”
… Khách điếm quả nhiên tiểu tam lớn nhất! Thư Sinh! Rất không vui!
Chước Tử cho rằng ngày đó nàng bỏ chạy sẽ khiến tiểu yêu kia giận dữ nhưng ai ngờ, mấy ngày hôm nay nàng ta vẫn cứ bám theo sau lưng nàng. Nàng đi vào bồn hoa, nàng ta cũng đi cùng. Nàng đi tiền đường, nàng ta cũng theo sau. Nàng đi tắm rửa, cùng sẽ thấy nàng ta bám theo. Nhưng nàng đi vệ sinh có cần cũng bám theo không hả!!!
Chúng yêu nhìn thấy Chước Tử mấy ngày gần đây đều có một cái đuôi chạy tới chạy lui, hài hoà tốt đẹp, nên có chút suy ngẫm, thở dài nói: “Lão Đại, cô thành mẹ rồi hả?”
Chước Tử: “!!!”
Đêm đó… Tất cả yêu quái đều bị phạt quỳ đến rách quần áo…
Bị dây dưa thực sự không chịu nổi, Chước Tử tức giận đến mức trong lòng đem Tiểu Hoa Đăng đá bay vài lần. Tiểu yêu sợ hãi nhìn nàng: “Thực xin lỗi tỷ tỷ, nhưng là nếu không tìm thấy tiểu tôn tử thì bà nội sẽ tự mình đi. Sức khoẻ của bà càng ngày càng kém, có thể sẽ không tìm thấy… không tìm thấy… Tỷ tỷ giúp ta đi.”
Chước Tử thở dài: “Được rồi, được rồi, ta giúp ngươi tìm.”
Tiểu Hoa Đăng lúc này mới lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Hoá ra tỷ tỷ thật sự có thể đi minh giới.”
Chước Tử vẻ mặt cứng ngắc: “Cái…cái gì? Minh giới?”
Nàng còn thật sự gật đầu: “Đúng vậy nha, cháu trai bà nội đã chết, nhưng ta lại không thể tìm được đường đến minh giới, đúng lúc này thì đụng phải tỷ tỷ.”
“… Ta…”. Không muốn sống chắc, làm sao nàng dám đến Minh Giới, ở đó toàn là quỷ hồn chết thảm, nếu không cẩn thận thì hồn của nàng cũng bị câu đi mất! Lời cự tuyệt đã đến miệng nhưng nhìn bộ dáng đáng thương của Tiểu Hoa Đăng, nàng lại không đành lòng, nhức đầu quá thôi, Cao Nhân? Xuất quỷ nhập thần… Thư Sinh? Có thể sao…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.