Nhà Ma Của Tôi Liên Thông Với Địa Phủ

Chương 281: Chương 281




Ánh mắt cô trở nên kiên định:
"Chín người chúng ta là một chỉnh thể. Không thể thiếu một ai. Tề Âm đại lão... xin hãy tham gia cùng chúng tôi. Chúng tôi cần cậu."

Nếu đây là một thế giới khác, không có quy tắc khắc nghiệt, không có sự đe dọa rình rập... thì Tề Âm chắc chắn sẽ ra tay giết Lê Diệu ngay lập tức.

Cô gái này thật quá nguy hiểm.

Bên ngoài ngây thơ, bên trong tính toán. Nụ cười kia tưởng là đáng yêu vô hại, nhưng lại như lưỡi dao sắc ngọt chực chờ đâm vào tim kẻ khác.

Đừng tưởng cô cười rạng rỡ như thế. Một khi cậu từ chối... chắc chắn cô sẽ là người đầu tiên giết cậu.

Tề Âm đã sống đủ lâu để không bị mấy chiêu trò hù dọa.

Nhưng điều khiến cậu thực sự ngại... không phải là Lê Diệu.

Mà là hai người còn lại — người đàn ông râu quai nón và ông lão 9000 tuổi.

Một khi cậu ta rơi vào thế yếu, chắc chắn những người kia sẽ không bỏ lỡ cơ hội mà ra tay.

Nghĩ đến đây, Tề Âm lặng lẽ liếc nhìn hai người đó, rồi gật đầu nhẹ với Lê Diệu.

“Tuyệt vời! Mọi người, vỗ tay nào!” – Lê Diệu hô lên, tự mình vỗ tay bôm bốp đầu tiên.

“Bắt đầu từ bây giờ, tiểu đội chín người của chúng ta chính thức thành lập! Tiếp theo, có một chuyện quan trọng cần bàn bạc.”

Thấy vẻ mặt nghiêm túc hiếm hoi của Lê Diệu, mọi người không khỏi quay sang nhìn cô chăm chú, tưởng rằng cô sắp đưa ra kế hoạch tác chiến hay chiến lược sống còn gì đó.

Ai ngờ lại nghe thấy cô nghiêm túc hỏi:
“Chúng ta nên đặt tên đội là gì bây giờ?”

Mọi người: “…”

Cái gì cơ?

Đây mà là chuyện lớn ư!?

Không ai đáp lời, nhưng Lê Diệu đã khoanh tay suy nghĩ. Một lúc sau, mắt cô sáng rỡ như vừa nảy ra một ý tưởng vĩ đại:
“Tôi nghĩ ra rồi! Gọi là... Tiểu đội Cửu Hùng! Mọi người thấy thế nào?”

Những người khác vốn chẳng hứng thú gì với cái đội tạm bợ này, lại càng không có tâm trạng nghĩ tên đội. Nhưng cái tên “Cửu Hùng” vừa cất lên, ai nấy đều nhíu mày.

“Cửu Hùng?” – Ông già 9000 tuổi nhăn mặt – “Nghe như... gấu chó vậy. Không được đâu! Hay là gọi là 'Cửu Ổn' đi. ‘Mười phần chắc chín’, nghe vừa vững vàng lại có ý tốt.”

“Không đồng ý!” – Lê Diệu giơ tay phản đối – “Tôi vẫn thấy Cửu Hùng nghe oai hơn. Thôi thì công bằng nhé, bỏ phiếu đi.”

Cô giơ tay đầu tiên, rồi nhìn quanh: “Ai đồng ý với tôi, giơ tay!”

Chỉ có Lê Diệu và cô bé đáng yêu giơ tay. Lê Diệu lập tức xúc động xoa đầu cô bé:
“Vẫn là em gái tốt nhất!”

“Còn ai ủng hộ tên 'Cửu Ổn', giơ tay nào?” – Cô tiếp tục hỏi.

Lần này, cả bảy người còn lại đều giơ tay.

Lê Diệu thở dài một hơi, rồi nói như cam chịu:
“Được rồi, được rồi. Vậy quyết định vậy đi. Từ nay, tiểu đội Cửu Ổn chính thức thành lập!”

Lần này, tất cả đều vỗ tay – không khí bỗng dưng dễ chịu hơn nhiều.

Dù không ai nói ra, nhưng khi tham gia đặt tên, mọi người bắt đầu cảm thấy mình thật sự là một phần của nhóm. Một cảm giác gắn kết mờ nhạt bắt đầu hình thành, giống như một hạt giống vừa nảy mầm.

Thấy vậy, Lê Diệu gật đầu hài lòng.

Không tệ. Đội này bắt đầu có dáng vẻ rồi.

Tiếp theo, là bước hai – khiến mọi người thật sự chấp nhận và coi trọng nhóm. Và bước đầu tiên chính là: lôi kéo "ông già gầy gò".

Lê Diệu bước nhanh đến bên ông ta, ánh mắt sáng rỡ:
“Đội trưởng, hôm nay là ngày đầu tiên ông đảm nhận vai trò lãnh đạo, phải thể hiện một chút chứ?”

Ông già 9000 tuổi nhíu mày: “Thể hiện cái gì cơ?”

Lê Diệu liền lôi từ trong túi ra một món đồ:
“Đây! ‘Đèn cồn y tế’! Bảo vật đấy. Ông nên phát phúc lợi cho mọi người. Như thế mới khiến người ta tin phục.”

Cô giơ chiếc đèn trước mặt ông:
“Cái đèn này có thể làm chậm tốc độ đóng băng. Lúc nãy y tá kiểm tra phòng lúc 11 giờ, nếu có cái này, chúng ta đã không bị đông đá – coi như giữ lại được một mạng sống đấy!”

Ông già nhăn mặt: “Tôi không có gì để phát. Đồ của tôi đều để trong không gian lưu trữ, mà ở đây lại không mở được.”

Lê Diệu bèn vỗ ngực, nói như người hy sinh vì tập thể:
“Không sao! Tôi giúp ông lo chuyện này. Tôi vừa tìm được vài món đồ tốt, để tôi phát thay ông.”

Ông già 9000 tuổi tròn mắt: “Cô… giúp tôi?”

Trong ấn tượng của ông, Lê Diệu là người khôn ngoan, mưu mô, nói chuyện không biết kiêng dè ai. Nếu cô không tính kế ông thì đã là tốt lắm rồi, giờ lại chủ động giúp đỡ?

Không thể nào! Chẳng lẽ… ông nhìn nhầm cô thật sao? Cô bé này thực chất là một người tốt bụng, luôn lo cho lợi ích chung?

Ông vẫn còn đang hoài nghi thì Lê Diệu đã quay sang nhóm người còn lại, hô lên rành rọt:
“Hôm nay là ngày đầu tiên ông 9000 tuổi làm đội trưởng. Để thể hiện thành ý và khí chất đại lão, ông ấy sẽ phát phúc lợi cho mọi người!”

Nói rồi, cô cầm chiếc "Đèn cồn y tế" đến trước mặt Tề Âm:
“Cậu Tề, khí lạnh trong người cậu nặng quá. Dùng cái này giữ ấm rất tốt. Coi như ông đội trưởng quan tâm đến thành viên của mình.”

Cô trịnh trọng đặt chiếc đèn vào tay cậu, như thể đang giao một vật truyền thừa quan trọng.

Tề Âm ngơ ngác nhìn chiếc đèn, đến giờ vẫn chưa tin mình thật sự được tặng.

Sau đó, Lê Diệu xoay người, bước đến trước mặt người đàn ông râu quai nón:
“Anh râu, tôi còn trẻ, lỡ lời đôi chút, anh đừng để bụng. Đây là ‘Lá che mắt’, bảo vật hữu ích. Khi dán lên trán quỷ quái, có thể che khuất tầm nhìn của nó. Tặng anh một cái để phòng thân.”

Gương mặt nhỏ nhắn, đáng yêu của Lê Diệu khi nghiêm túc lại dịu dàng đến mức khiến người ta không nỡ từ chối. Nhìn dáng vẻ ấy, người đàn ông râu quai nón bất giác mềm lòng. Trong đầu anh thoáng qua một ý nghĩ — không lẽ mình quá cứng rắn rồi sao?

Dù gì thì cô bé này cũng còn nhỏ như vậy, anh lại đi hơn thua từng lời, thật chẳng đáng chút nào.

Cứ thế, ngoài cây bút quy tắc và lọ mực quy tắc mà cô cố tình giữ lại, những vật phẩm còn lại Lê Diệu đều vui vẻ chia đều cho mọi người, không sót một ai.

Cô không nói lời hay ý đẹp, chỉ lặng lẽ làm như vậy. Nhưng chính điều đó lại khiến thiện cảm của mọi người dành cho cô tăng lên rõ rệt.

Chẳng ai nói ra, nhưng trong lòng đều có chút chua xót, có chút khó chịu. Cảm giác như vừa mắc nợ cô, vừa không biết nên đối mặt thế nào với một đứa trẻ biết suy nghĩ như vậy.

Đặc biệt là ông già 9000 tuổi.

Tuy là một kẻ tà tu, nhưng đứng ở vị trí tiền bối, ông không muốn để lớp trẻ cảm thấy mình chỉ biết nhận mà không có chút báo đáp nào. Đáng tiếc, lục lọi mãi, ông phát hiện mình chẳng còn vật gì ra hồn để cho cô bé.

Trầm ngâm một lúc, cuối cùng ông già 9000 tuổi vẫy tay gọi:
"Con bé, lại đây."

Lê Diệu nghe gọi, ngoan ngoãn bước tới, trong mắt ánh lên vẻ tò mò.

Ông già 9000 tuổi trầm giọng nói:
"Ta không thể để cô giúp đỡ mọi người mà không có chút đền đáp nào. Thế này đi, ta sẽ dạy cô một pháp thuật do chính tay ta sáng tạo ra, gọi là [Tượng Khí Quyết]."

Nghe đến đó, đôi mắt Lê Diệu đã bắt đầu sáng long lanh.

Ông già tiếp tục giải thích:
"Pháp thuật này có vài điểm tương đồng với Quy Tức thuật, nhưng bản chất lại hoàn toàn khác. Quy Tức là thu liễm khí tức, biến khí thành vô hình, tránh bị phát hiện. Nhưng [Tượng Khí Quyết] thì làm điều ngược lại — nó biến vô hình thành hữu hình, mô phỏng khí tức của vạn vật."

Ông nhìn Lê Diệu, giọng đều đều nhưng đầy tự hào:
"Ví dụ như nếu cô đang ở cảnh giới Kim Đan, thì Quy Tức chỉ giúp cô ẩn khí tức, giả làm tu sĩ Trúc Cơ hay Luyện Khí. Nhưng [Tượng Khí Quyết] lại có thể mô phỏng khí tức của cảnh giới cao hơn, như Nguyên Anh hay Hóa Thần. Hiểu chưa?"

Lê Diệu nghe mà sáng mắt. Trong lòng cô thầm reo hò — cô biết mà, mấy món đồ tưởng như rác rưởi, đổi ra bảo vật là chuyện trong tầm tay!

Cái gì gọi là có qua có lại? Chính là như thế này đây!

[Tượng Khí Quyết] — chỉ nghe tên đã thấy ngầu rồi! Sau này có thể dùng để giả làm cao thủ, dọa người hay đóng giả yêu quái đều quá tiện!

Cô lập tức trở nên ngoan ngoãn, ngọt ngào gọi:
"Sư phụ 9000 tuổi~"

Ông già 9000 tuổi nghe mà lòng vui như mở hội. Tiếng "sư phụ" này nghe mà êm tai đến lạ. Một cô nhóc lanh lợi như thế chịu gọi mình là sư phụ, quả là cảm giác thành tựu lớn nhất trong đời tu hành của ông.

"Được rồi, lại đây, ta dạy cho," ông hào hứng nói, rồi nghiêm túc truyền khẩu quyết, từng câu từng chữ rõ ràng.

Lê Diệu lắng nghe chăm chú, không sót một lời. Sau đó, ông già còn làm mẫu mấy lần thủ ấn, cố gắng chậm rãi từng động tác.

Thấy cô hơi nhíu mày, ông định mở miệng an ủi:
"Không sao đâu, mấy thủ ấn này khó thật, có vài điểm khá rắc rối..."

Nhưng chưa kịp nói hết câu, ông đã tròn mắt khi thấy Lê Diệu bấm tay thoăn thoắt. Trong nháy mắt, một luồng khí tức mạnh mẽ tỏa ra từ người cô, nhanh chóng tăng vọt, một hơi vọt thẳng đến cảnh giới Hóa Thần!

Ông già 9000 tuổi ngây người: "..."

Mọi người đứng gần đó cũng chết lặng: "..."

Lê Diệu cười hớn hở, quay một vòng, vui vẻ hỏi:
"Khí tức của tôi có lợi hại không?"

Rồi cô nhìn sang ông già, mắt long lanh như cún con vừa được khen:
"Sư phụ 9000 tuổi, thấy con thế nào?"

Ông già 9000 tuổi run run khóe miệng, không biết phải nói gì. Trong lòng gào thét: Cái... cái này học xong rồi sao? Một lần là xong luôn á?

Yêu nghiệt! Đúng là yêu nghiệt mà!

Trước giờ, trong mắt mọi người, Lê Diệu là kiểu nhóc ranh láu cá, thích gây chuyện, cái miệng lanh chanh nhưng vô hại. Cô thông minh, nhưng là kiểu thông minh thể hiện quá rõ — lộ liễu đến mức chẳng ai xem trọng.

Vì sao họ để cô dẫn dắt? Chẳng qua là hai lý do: thứ nhất, cô nói có lý. Ở cái thế giới quái dị này, hợp tác vẫn là lựa chọn an toàn nhất. Thứ hai, họ lười — có người xung phong đứng ra gánh vác, thì cứ để cô làm, bớt việc càng tốt.

Nhưng giờ thì khác.

Chỉ một lần truyền thụ, cô đã thi triển thành thục một pháp thuật khó nhằn như [Tượng Khí Quyết] — còn mô phỏng hẳn khí tức Hóa Thần!

Cảnh tượng ấy khiến tất cả phải nhìn cô bằng con mắt khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.