Nguyệt Lại Vân Sơ

Chương 32:




Những lời nói tàn nhẫn đó không hề khiến Hồng Lộ cảm thấy sợ hãi, cô ta giương ánh mắt khinh thường, đang muốn giễu cợt vài câu thì thấy thân hình Phương Thanh bỗng nhiên nhoáng lên một cái đã biến mất.
Hồng Lộ cả kinh, sau đó lại cảm thấy một luồng sát khí áp sát. Chỉ thấy Thương Hàn cầm kiếm xông đến, mở ra đường máu giữa tầng lớp ma vật đang vây kín xung quanh, đánh thẳng đến hướng cô ta. Lần bị thương trước khiến cho cô ta nảy sinh sự sợ hãi đối với người đàn ông này, nên không dám xuất kiếm đánh bừa, chỉ cuống quít né tránh.
Ngay khi Hồng Lộ vừa chuyển người thì có một luồng sáng màu tối di chuyển đến sau lưng cô ta. Hồng Lộ phát hiện ra sự khác thường, hốt hoảng quay đầu, thì thấy Phương Thanh hiện hình, bàn tay phóng đến định bóp cổ cô ta. Cô ta càng kinh hãi hơn, vội tung người nhảy lùi lại. Song, cô ta vẫn chậm hơn một bước, mặc dù tránh khỏi sát chiêu kia, nhưng Phương Thanh vẫn tóm được vạt áo, khiến áo khoác của cô ta bị tuột ra.
Phương Thanh cũng không khách khí, giương áo lên khoác lên vai mình. Chiếc áo màu đỏ càng làm cho da thịt của cô thêm trắng nõn. Tôn lên thần sắc âm trầm, nhuộm đẫm vẻ đẹp lạnh lùng.
Lần đầu tiên Hồng Lộ cảm giác được sự sợ hãi. Cô ta chưa giao thủ cùng Phương Thanh, mọi sự hiểu biết về Phương Thanh đều từ những lời đồn. Nhưng nay gặp được, cô ta mới thực sự hiểu được danh hiệu “Tuyệt Cảnh” này là từ đâu mà đến. Cô ta không nén được hoảng hốt, gào lên với bọn yêu ma: “Đần ra làm gì vậy! Còn không mau xé xác bọn chúng!”
Yêu ma nghe lệnh gầm rống lên điên cuồng, đồng loạt chồm về phía hai người. Thương Hàn thấy thế, nâng tay vung kiếm. Kiếm khí lạnh lẽo như băng, mãnh liệt như gió, chỉ đảo mắt chém chết vô số yêu ma, máu văng lên như mưa, đệm thêm tiếng kêu rên, nghe hết sức thảm thiết. Đám yêu ma còn lại đều không dám tùy tiện tiến lên. Thương Hàn cầm kiếm đứng yên lặng, hơi nhướn mày lên, thần thái vô cùng bễ nghễ kiêu ngạo.
Hồng Lộ kinh hãi, run giọng nói: “Ngươi chỉ là ảo ảnh, sao có thể có thể…”
“Ta là ảo ảnh, ngươi nên cảm thấy may mắn mới phải.” Thương Hàn nói.
Hồng Lộ vô cùng khẩn trương, bỗng nhiên lại nhớ tới cái gì đó, cất cao giọng nói: “Thương Hàn, ngày trước ngươi vì trốn tránh không muốn rút đinh Phục Ma giúp lệnh chủ, đã không tiếc biến sư muội của mình thành ma, khiến cô ta chịu khổ thay ngươi. Không chỉ vậy, ngươi còn liên thủ cùng ta giết chết đệ tử của Dịch Thuỷ, vu oan giá họa. Khiến cho tên tiểu tử tên Lâm Xuyên kia phải nhập ma. Bây giờ ngươi còn muốn diễn cái trò đồng môn nghĩa trọng gì, đừng làm trò nữa!”
Thương Hàn nghe vậy, thần sắc trầm xuống, chỉ hờ hững không nói. Hồng Lộ thấy thế, cười đắc ý, nhưng khi muốn quay ra nhìn phản ứng của Phương Thanh thì đã không thấy cô đâu. Cô ta cả kinh, chỉ thấy một sắc đỏ tươi chợt lóe lên, giây lát đã di chuyển ra sau lưng cô ta. Hồng Lộ còn chưa kịp phản ứng thì Phương Thanh đã ra tay, đoạt được bảo kiếm Tang Uyển trong tay cô ta, sau đó lập tức tung ra một chưởng, đánh trúng ngực của cô ta.
Sự việc biến chuyển quá đột ngột, Phương Thanh di chuyển nhanh như ánh chớp. Hồng Lộ còn chưa kịp suy nghĩ, thì đã bị đánh ngã xuống đất. Cô ta ngẩng đầu, kinh ngạc không tin nổi mà nhìn Phương Thanh.
Phương Thanh cầm bảo kiếm Tang Uyển, thần sắc vẫn lạnh lùng như cũ. Cô nhìn Hồng Lộ, nói với Thương Hàn: “Sư huynh, sau trận chiến này, đành mời huynh trở về Dịch Thuỷ thỉnh tội với sư phụ.”
Thương Hàn hơi bất đắc dĩ, khẽ thở dài một tiếng, đáp: “Được.”
Nghe được câu trả lời của hắn, Phương Thanh gật đầu. Sau đó, cô giương bảo kiếm trong tay lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên thân kiếm được rèn từ gốc cây, nói: “Thanh kiếm thuộc tính Mộc, mà đạo pháp của Dịch Thủy chúng ta theo Thủy, lúc giao chiến không hề có lợi.”
Hồng Lộ tức giận thở gấp, mắng: “Trả kiếm cho ta!”
“Ngươi vừa nói, ngươi dùng kế ép đồ nhi của ta nhập ma…” Phương Thanh cất giọng lạnh lùng, “Mà ta cũng đã nói. Dám làm hại đồ nhi của ta, ta quyết không tha!” Cô nói ở đây, lập tức cắm thanh kiếm xuống đất, quát, “Tang lâm hóa vật! Sâm La loạn!”
Ngay khoảnh khắc đó, mặt đất chấn động, hàng loạt cây leo chui từ dưới đất lên, ma khí dày đặc trộn lẫn với sát khí lạnh thấu xương, khuấy trộn bầu không khí. Song chỉ sau một lát, đám yêu ma vừa được triệu hồi ra kia đều bị đám cây leo quấn cổ siết đến chết.
“Không thể nào…” Cảnh tượng trước mắt khiến Hồng Lộ kinh hãi không thôi, nhất thời quên cả hành động. Và chỉ trong nháy mắt, hai chân của cô ta bị đám cây leo quấn lấy, cả người bị treo ngược giữa không trung. Đám cây leo quấn chặt người cô ta, trườn lên thít cổ họng cô ta. Lúc này cô ta mới phát hiện ra trên thân cây leo đầy những chiếc gai nhọn, khi từng vòng cuốn chặt lại thì những chiếc gai đó đâm càng sâu vào da thịt, rót chất độc nóng cháy như lửa vào người. Cô ta cố chống lại cảm giác vô lực, gào lên, “Ngươi dám… Ngươi tu tiên mà… cuối cùng lại làm như thế…”
Trong mắt Phương Thanh không hề có chút thương xót, mở miệng nói lạnh nhạt vô cùng, “Người tu tiên, thì làm sao sai khiến được bảo kiếm của ma đạo… Ngươi quên rồi sao, ta đã nhập ma từ lâu rồi.” Cô nói xong, bàn tay vỗ lên thanh kiếm. Kiếm phong lún xuống đất một thước, khiến mặt đất lại rung động. Khi chấn động quét qua, đám cây leo lại vươn ra mạnh mẽ hơn.
Hồng Lộ biết không thể địch lại, cố giãy dụa muốn thoát ra, nhưng vô ích. Nhìn cái chết đến gần, cô ta đau thương rơi lệ, gọi: “Chủ thượng…”
Cuối cùng thanh âm bị bít kín trong cổ họng đang bị đám cây leo thít chặt. Xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng mưa rơi ào ào. Phương Thanh thở dài nhẹ nhõm, rút bảo kiếm Tang Uyển ra. Khi thân kiếm rời khỏi đất thì tràn ra một luồng khói màu đỏ. Sương mù vừa tan đi thì trên thân những cái cây leo bỗng đồng loạt trổ hoa, đẹp không tả xiết.
Đột nhiên, người Phương Thanh mềm nhũn, khuỵu gối quỳ trên mặt đất. Thương Hàn bước đến cạnh cô, muốn nâng cô dậy, nhưng khi đưa tay mới nhớ ra mình chỉ là ảo ảnh. Hắn nhíu mày, trách cô: “Đã lỗ mãng thúc ép ma chủng chuyển hóa, còn cố dùng ma kiếm kia, muội thật xằng bậy!”
Phương Thanh thở dốc một lát, chống kiếm đứng dậy, nói: “Không sao.”
Thương Hàn càng tức giận hơn, bước đến chắn trước người cô, nói: “Ta là sư huynh của muội, không thể để muội tự tìm đường chết! Ta lệnh cho muội phải rời đi lập tức, tìm Nghi Huyên để trị thương!”
Phương Thanh nghe hắn nói như vậy, nâng mắt nhìn rồi nở nụ cười, dịu dàng nói: “Sư huynh, huynh và ta cùng nhau lớn lên, ta cũng xem huynh như anh ruột của ta. Từ nhỏ huynh đã hiếu thắng, cho nên không thể chịu được việc thua dưới kiếm của ta. Huynh chỉ một lòng muốn đánh bại ta, chứ không hề ghi hận ta, tất cả chỉ vì tính tự tôn của huynh. Từ đầu đến cuối, huynh không hề muốn tổn thương ta.” Cô hơi ngừng lại, giong nói càng thêm buồn bã, “Nhưng với ta mà nói, thắng hay bại đều không quan trọng, sinh tử cũng không quan trọng, thành tiên hay nhập ma cũng không sao. Tất cả những chuyện mà ta làm từ xưa đến nay đều chỉ vì muốn bảo vệ một người. Nếu chàng không còn trên nhân thế, ta cũng không còn lưu luyến…”
“Nói xằng bậy!” Thương Hàn mắng cô một câu.
“Chàng nói trong lòng chàng có ta.” Phương Thanh lại tiếp tục nói, “Chỉ vì ta là sư phụ, nên chàng không dám vượt qua giới hạn. Mà ta cũng vậy, chỉ sợ khi mình nói tâm ý lại khiến chàng khiếp sợ. Nếu ta không nhập ma, có lẽ đến vĩnh viễn cũng không thể vượt qua ranh giới, và cũng không thể nghe được nhưng lời nói thật lòng của chàng. Nhưng hôm nay, ta đã khôi phục trí nhớ, nhưng lại không kịp nói với chàng bất cứ điều gì…”
Thương Hàn nghe đến đây, càng thêm trầm mặc, không nói một câu.
Phương Thanh hít sâu một hơi, nhìn Tang Uyển trong tay, nói: “Việc đã tới nước này, ta cũng không dám hy vọng xa vời gì. Nếu có thể cứu chàng, ta chẳng ngại phải chết. Nhưng nếu không thể… Chàng thật sự bị lệnh chủ Cức Thiên chiếm lấy thân xác, thì ta sẽ tự tay giết chàng, rồi đi theo chàng. Ước muốn ngu ngốc dại dột như vậy, chỉ mong sư huynh thành toàn cho ta.”
Cô nói xong, thấy Thương Hàn đứng yên không cử động, cúi người bái một bái, rồi nhún người bay đi.
Thương Hàn nhìn về hướng cô đi, rồi cúi đầu nhìn cơ thể mình đang dần dần mờ nhạt đi, cuối cùng cũng tung người đi theo…

Từ khi đám người Thiên Vân xâm nhập vào phân đà, bên trong đã không còn bao nhiêu người. Mà Phương Thanh dọc đường đi cũng chỉ gặp qua ba năm con yêu ma, mặc dù thân thể cô gầy yếu, nhưng có Tang Uyển trong tay nên cũng không khó đối phó.
Đến khi đứng trước cửa phòng lệnh chủ, cô chưa đẩy cửa, đã ngửi thấy mùi máu nồng đậm trong không khí. Lòng cô bỗng kinh hãi, bối rối vô cùng, bất chấp kế hoạch, vung kiếm phá cửa xông vào.
Cảnh tượng trước mắt, khiến tim cô đập loạn nhịp. Mặt gương trong suốt, vỡ vụn văng đầy đất. Màu đỏ tươi ngập trong phòng, nửa là máu tươi, nửa là vẩy đỏ, làm bỏng hai mắt cô. Một vùng màu đỏ tươi, dẫn dắt ánh mắt của cô, hướng về một nơi.
Lâm Xuyên nằm giữa phòng, người toàn máu tươi, nhìn mà thấy đau lòng. Cô đứng cách hắn một khoảng nên không nhìn thấy hô hấp của hắn, sự tĩnh lặng đến đáng sợ tràn đầy bốn phía, làm đông cứng suy nghĩ…
Đúng lúc này, một giọng nữ khàn khàn vang lên, trong giọng nói còn pha thêm một chút bất đắc dĩ: “… Không hay rồi, đùa quá mức, lại làm hỏng rồi… Thân thể này không dùng được nữa, làm sao đây? Không biết Dạ Điệt có thể sửa lại không…”
Phương Thanh nghe thế vậy, ngực co thắt lại, cô ngẩng đầu, nhìn về nơi phát ra tiếng nói. Lệnh chủ Cức Thiên an vị cách đó không xa, hai tay nâng đầu, tựa hồ như vô cùng buồn rầu. Máu tươi, làm cho bộ mặt của hắn vốn đã dữ tợn lại càng thêm đáng sợ. Hắn nhận thấy có người tiến vào, vừa nâng mắt nhìn đã lập tức cười nói: “Ha, may quá, cuối cùng vẫn còn một khối có thể sử dụng .”
Tức giận, bùng lên như lửa, Phương Thanh làm sao còn có tâm tư chú ý chiêu thức, lập tức vung kiếm, chém tới.
Ngay lúc thanh kiếm kia gần chém xuống đỉnh đầu lệnh chủ, thì bị một luồng sức mạnh vô hình cản lại. Lệnh chủ ngẩng mặt, thản nhiên cười nói: “Thanh kiếm này là ta lấy ma lực rèn nên, há có thể đả thương ta?”
Hắn dứt lời, vung tay lên. Phương Thanh bỗng thấy lòng bàn tay đau đớn không thể cầm nổi kiếm. Cô biết không thể địch lại, lập tức buông Tang Uyển ra, lui thân đến bên cạnh Lâm Xuyên. Giờ phút này, tâm trí của cô đã lụi tàn, không còn chút ý chí chiến đấu. Cô hoàn toàn không để ý tình cảnh của mình, vươn tay ôm lấy Lâm Xuyên, chăm chú nhìn vết thương trên người hắn.
Phương Thanh nhìn Lâm Xuyên trong lòng, cảm thấy chính mình như đang trở về thời điểm lần đầu tiên gặp hắn. Vảy đỏ loang lổ trên da thịt hắn, kinh mạch dưới lớp vẩy lúc ẩn lúc hiện, đan xen với màu máu. Mi mắt hắn khép hờ, hơi thở mong manh. Ngực phập phồng yếu ớt, chỉ sợ một lần hô hấp nữa, sẽ vĩnh viễn vùi lấp trong yên lặng.
Lệnh chủ cầm bảo kiếm Tang Uyển đứng dậy, không công kích, mà chỉ cười nói: “Vô ích thôi, vừa rồi bổn tọa không cẩn thận bóp chết ma chủng của hắn, bây giờ tâm mạch của hắn đã vỡ nát, không cứu được nữa.”
Phương Thanh cả kinh, tâm trí bỗng nguội lạnh. Cô đưa tay ấn lên ngực của hắn, gọi: “Uyên Rừng! Kính Ánh!”
Song, đáp lại tiếng gọi của cô là những mảnh vỡ lấp lánh đầy đất. Ánh sáng lóe lên rạng rỡ, rồi bỗng lụi tàn.
“Bổn tọa đã nói là không cứu được rồi.” Lệnh chủ thong thả đi đến bên cạnh bọn họ, than thở bực bội nói, “Vất vả mãi lắm mới tìm được cái xác vừa ý mình, bổn tọa cũng rất đau lòng mà. Có trách thì trách hắn cứ muốn chống lại bổn tọa… Tuyệt Cảnh, chắc ngươi không ngốc như vậy nhỉ?”
Phương Thanh trầm mặc một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng, “Chàng là đồ nhi của ta, những việc chàng làm đều do ta dạy. Ta đương nhiên càng ngốc hơn chàng!” Cô vừa dứt lời, lập tức đứng dậy, ma khí quanh thân bùng lên dữ dội, bầu không khí bỗng lạnh toát. Đôi mắt cô ánh lên tia lạnh lẽo như băng, khiến thần sắc của cô càng thêm lãnh liệt.
Lệnh chủ thấy thế, thở dài bất đắc dĩ, “Đúng là thầy trò, đến bước đường cùng, đều đặt hết hy vọng vào ma chủng sao… Đừng mơ mộng nữa đi!”
Tiếng nói của hắn vừa dứt, thì trên người đã tràn ra một luồng khí lạnh, thổi quét ra bốn phía. Phương Thanh bỗng thấy lồng ngực bị siết chặt, giống như bị một luồng sức mạnh vô hình lực khống chế toàn thân, hoàn toàn không thể cử động.
“Ta là Lệnh chủ của Cức Thiên, thống trị yêu ma. Muốn điều khiển ma chủng, là việc quá dễ dàng. Vậy mà lại mượn sức mạnh của ma chủng để chống lại ta, đúng là ngây thơ!” Lệnh chủ nói xong, đi đến trước mặt Phương Thanh, nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên, “Đứng trong ma chướng của ta, tiên pháp bị niêm phong, ma chủng bị quản chế. Quyền sinh quyền sát đều trong tay ta. Ta đã đồng ý với tên tiểu tử kia, sẽ cho các ngươi bên nhau, bây giờ, ngươi đi theo hắn thôi!”
Phương Thanh lúc này đã mất hết hy vọng, không còn chút ý nghĩ muốn phản kháng. Cô cũng chẳng giãy dụa, chỉ nhắm hai mắt lại.
Lệnh chủ cười lạnh lùng, vừa định xuống sát chiêu thì bỗng có vài luồng sáng màu đỏ, cắt qua không khí, phát ra vài tiếng sàn sạt nhỏ. Cánh tay lệnh chủ bỗng đau nhức, buộc hắn phải buông tay ra. Hắn cúi đầu, thì thấy vật gây ra vết thương là ba miếng vảy đỏ. Hắn hơi kinh ngạc, nhưng ngay sau đó ánh mắt lại nảy lên ý cười, hắn nhìn về phía người vừa công kích hắn, khen ngợi: “Bị thương nặng đến thế mà vẫn còn có thể đả thương bổn tọa. Coi như có năng lực đấy…”
Phương Thanh sực tỉnh lại, nhìn theo ánh mắt lệnh chủ.
Lâm Xuyên vốn dĩ gần chết nhưng lại đang đứng sừng sững. Con ngươi của hắn đỏ thẫm như máu, không thấy chút thần thái thanh tỉnh. Hiển nhiên ý thức đã mờ hồ, chỉ còn dựa vào ý chí kiên cường mà ra tay công kích.
“Lâm Xuyên!” Phương Thanh không thể kiềm nén mà gọi lên thành tiếng.
Lâm Xuyên nghe được thấy tiếng gọi, người hơi run lên. Màu máu trong đôi mắt hắn dần nhạt đi, giọng nói suy yếu nhưng ẩn chứa dịu dàng: “Sư phụ…”
Một tiếng này, gọi dậy bao nhiêu nỗi lòng. Lòng Phương Thanh bỗng yếu đuối đi, không ngừng rơi lệ. Ngay khi thấy hắn sắp ngã xuống, cô chạy nhanh đến, đón hắn vào lòng.
“Lâm Xuyên… Lâm Xuyên…” Cô không biết bản thân có thể làm được gì nữa, chỉ có thể một lần rồi lại một lần gọi tên của hắn.
Hắn cố gắng mở mắt ra, tỉ mỉ nhìn cô, thử hỏi: “Sư phụ? … Người… Trí nhớ…”
Cô gạt lệ gật đầu, nghẹn ngào nói không nên lời.
Hắn khẽ nhíu mày, cố hết sức nắm lấy cổ tay cô, nói đứt quãng: “Đi… Mau… Rời đi…”
Cô rưng rưng mà cười, lắc đầu nói: “Có thế nào ta cũng không đi.”
“Không được…” Giọng hắn hết sức kiên định, “Ta… xin người… Đi mau…”
Nụ cười của cô càng thêm tươi tắn, “Ta thật vất vả mới khôi phục được trí nhớ, chàng lại muốn ta đi, đây là lý lẽ gì vậy?” Cô nhẹ nhàng ôm lấy gương mặt hắn, nói, “Chúng ta đã hứa với nhau rồi mà? Chàng ở nơi đâu, ta sẽ ở nơi đó…”
Lâm Xuyên đã không còn sức lực để nói chuyện, chỉ có thể nhìn cô với ánh mắt vô vàn đau thương.
“… Hứa với ta, dù sống hay chết, cũng không rời xa nhau.” Phương Thanh nói, rồi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi hắn.
Vị máu tanh ngọt, chậm rãi thấm vào môi. Đau thương đan xen với niềm hạnh phúc, trằn trọc ôn tồn, khiến người rơi lệ.
Hắn từ từ nhắm mắt, để mặc bản thân trôi theo cảm xúc của mình. Mọi chuyện ra sao, hắn đã không còn muốn quan tâm nữa. Khát vọng mãnh liệt dưới đáy lòng, đã dập tắt tia suy nghĩ buộc chính mình phải hy sinh trong đầu. Đồng sinh cộng tử, có gì là không thể? Chỉ cần hai người cùng vui vẻ thì chẳng còn gì phải tiếc nuối…
Lệnh chủ im lặng đứng một bên nhìn hai người. Hắn đứng yên một lát, rồi mới bước đến gần họ. Mỗi bước đi của hắn, máu thịt không ngừng rơi rụng xuống. Xương trắng dày đặc dần dần hiện ra không còn thứ che đậy, nhìn càng đáng sợ hơn trước.
“Tình cảm chân thành, thật khiến cho người ta thương tiếc. Nhưng mà, bổn tọa không có thời gian để thương tiếc, cũng không còn thời gian chọn tam lấy tứ! ” Lệnh chủ nói xong, vươn tay chụp vào Phương Thanh, muốn đoạt lấy thân thể.
Nhưng ngay tại khoảnh khắc đó, Thương Hàn tung người đến, cao giọng quát: “Minh quang chiếu động, khai giải kính giới!”
Luồng ánh sáng mạnh mẽ như thuẫn, nháy mắt đã ngăn chặn bàn tay của lệnh chủ.
Lệnh chủ vừa thấy Thương Hàn, bỗng bật cười, “Ha ha, hóa ra là ngươi! Được lắm!”
Khi hắn nói chuyện, ma chướng trong phòng càng tràn ra nhiều hơn. May mà thân thể Thương Hàn đang ở nơi khác, nên ma chướng không thể áp chế pháp thuật của hắn. Thương Hàn tung ra một chiêu đánh lạc hướng, lùi đến bên cạnh Phương Thanh cùng Lâm Xuyên. Hắn nhìn qua thương thế của Lâm Xuyên, nhưng không nói, cũng không thương lượng, mà nâng tay phủ lên ngực Lâm Xuyên, lập tức gọi: “Tiềm Tịch! Kính Ánh!”
Phương Thanh nghe hắn nói thì ngạc nhiên vô cùng: “Sư huynh… Huynh…”
Thương Hàn nhướn mày, không nói thêm lời nào, chỉ lạnh lùng nói một chữ: “Đi!”
Ngay sau đó, hắn phất tay khuấy lên một trận cuồng phong, quấn lấy Lâm Xuyên cùng Phương Thanh đưa ra ngoài cửa. Làm xong hắn đứng dậy, chắn cửa.
Lệnh chủ đưa ánh mắt khinh miệt nhìn hắn nói: “Hừ! Chỉ là ảo ảnh tạo ra từ gương, đã vậy còn cố dùng thuật ‘Kính Ảnh’, cho dù bổn tọa không giết ngươi, thì ngươi cũng chẳng chống đỡ được bao lâu!”
Đúng như lời lệnh chủ nói, cơ thể Thương Hàn dần dần mờ đi, một số chỗ gần như trong suốt. Nhưng thần sắc của hắn lại hiện lên vẻ ung dung, hắn nhìn thân thể gần như trơ xương trước mắt, nói: “Tuy ta chết, nhưng còn ngươi ngay cả một thân thể để chiếm cũng không có … Cuối cùng là ta thắng !”
Lệnh chủ nghe vậy, cắn răng trợn mắt, vung kiếm trảm xuống ảo ảnh kia, gầm lên giận dữ: “Tên ti tiện này! Bổn tọa sao có thể thua trên tay ngươi!” Hắn mắng xong, nhún người xông ra ngoài, bay thẳng về hương Lâm Xuyên cùng Phương Thanh vừa đi.
Lâm Xuyên chịu tác động của thuật Kính Ảnh, mạch máu đang dần hồi phục. Phương Thanh biết lệnh chủ nhất định sẽ đuổi theo Lâm Xuyên, cuống quít muốn ngăn cản. Nhưng bây giờ cô lấy năng lực ở đâu ra để ngăn cản?
Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc thì một luồng kiếm khí mạnh mẽ cùng với ánh sáng trong sạch từ bảo kính, ùn ùn kéo đến. Một giọng nữ uy nghiêm, làm rung chấn bầu trời:
“Yêu ma vô sỉ! Đối thủ của ngươi là ta!”
Tiếp theo tiếng nói kia, một luồng kiếm quang như sấm đánh tới, chém về phía cánh tay của lệnh chủ. Lệnh chủ kinh hãi, vội tránh đi, cắn răng nói: “Thiên Vân…”
Người tới, chính là Thiên Vân trưởng lão của Dịch Thuỷ đình. Bà dẫn theo các đệ tử phi thân đến, trường kiếm cầm trên tay, gương sáng bay trên không trung, khí thế phi phàm. Bà quan sát người trước mắt một chút rồi khinh thường nói: “Hừ, đúng là hình dáng của quỷ, quá hợp với tính tình của người! Còn không ngoan ngoãn nhận lấy cái chết!”
Lệnh chủ giận dữ, đang muốn tiến công. Lại nghe thấy phía sau có người lên tiếng, tôn kính nói: “Chủ thượng không cần để ý tới bọn họ, mau chiếm lấy thân thể trước!”
Lệnh chủ nghe vậy, quay đầu nhìn lại, thì thấy hai tay Dạ Điệt đang nâng một thân thể, chính là của Thương Hàn.
Thiên Vân thấy thế, đang muốn xuất chiêu ngăn cản, lại không ngờ bị một luồng ma lực cường đại từ bốn phía quét tới, hóa thành loại ma chướng vô cùng mạnh mẽ, nhiễu loạn tiên pháp.
“Bổn tọa cùng đường đến mức phải dùng cái xác này sao?” Lệnh chủ nhìn Thương Hàn chỉ còn hơi thở mỏng manh, cười nhạt.
“Chủ thượng yên tâm. Thuộc hạ đã khống chế được ma chủng trong cơ thể hắn, tạm thời bảo vệ tâm mạch của hắn, bây giờ hắn chỉ đang hôn mê thôi. Càng may mắn là bảo kính của hắn đã bị hủy, khi chủ thượng chiếm lấy thân thể này, sẽ không bị cản trở. Tình thế đến mức này, thỉnh chủ thượng lấy đại cục làm trọng!” Dạ Điệt nói.
Lệnh chủ điên cuồng cười vài tiếng, quay người vung kiếm, triệu hồi trăm lũ yêu ma lên, tạm thời ngăn cản đám người Thiên Vân. Ngay sau đó, thân thể của hắn bùng lên ngọn lửa màu xanh thẫm, nháy mắt đã thiêu thân thể đó thành tro. Ba hồn sáu phách bên trong nội đan tinh nguyên, hóa thành một luồng sáng âm u, nhập vào trong cơ thể Thương Hàn.
Khi thấy quá trình chiếm thể xác đã hoàn tất, Dạ Điệt cũng không chậm trễ mà vung áo bào đen lên, tung ra đám sướng mù dày đặc như tấm màn, rồi vụt biến mất cùng với thân thể Thương Hàn. Mọi người thấy cảnh đó thì đều giận dữ, nhưng chúng biến mất trong nháy mắt như vậy, bọn họ không thể đuổi kịp.
——————————————–
Tác giả có việc muốn nói:
[ Na Chích: ... Thương Hàn đúng là có mệnh làm nam chủ, làm cho bạn nam chủ thực sự làm sao mà chịu nổi! ]
[ Lâm Xuyên: T_T không phải là con đẻ ! ]
[ Thương Hàn: = = LS ngươi nên thấy may mắn ấy, nghe nói con đẻ còn bị ngược kinh hơn. ]
[ hồ ly: ... Aha ha... thật giống như người ta... Ta ngượng ngùng à ~~~]
[ Na Chích: ta PIA! ! ! ]
Khụ khụ, nói tóm lại, bất luận như thế nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.