Chương 71: Thu hoạch.
Hắn thoáng cảm nhận, nếu như hắn thông thường thiêu đốt Linh ấn, tu vi có thể tăng lên một cái tiểu cảnh giới, nếu như toàn lực có thể tăng lên hai tiểu cảnh giới, hắn liền mĩm cười nhẹ gật đầu.
“Thiên Vũ, Thiên Ma Hổ trình độ cảm ngộ Âm Dương Chi Đạo cực kỳ cao thâm, chắc hẳn Thánh Nguyên vẫn còn, ngươi không nên bỏ qua”.
Cửu Chân lúc này ngồi trên bả vai Lý Thiên Vũ nằm cuộn tròn lại, lười biến lên tiếng.
Lý Thiên Vũ nghe vậy liền đưa mắt nhìn về phía Thiên Ma Hổ Cốt, lúc này hắn mới nhìn kỹ thân thể Thiên Ma Hổ Cốt này cao hơn mười trượng dài cở trăm trượng, chiều cao đây cũng chỉ là phần chồi lên, còn về bị c·hôn v·ùi phía dưới thì hắn cũng không rõ, chí ít cũng cao hơn hai mươi trượng.
Ở giữa thân thể có một cây đinh phần bên ngoài lộ ra còn dài hơn sáu trượng, toàn thân một màu hắc sắc, bên trên sát khí chợt lộ, hung sát chi khí phát ra làm hắn vô cực ngạc thở.
Hắn liền chầm chậm bay lại gần đầu lâu của Thiên Ma Hổ nhìn về phần tráng của nó, hai tay Lý Thiên Vũ hóa thành hai cái Long trảo, hai Long trảo vun lên phát ra hai đạo “Kim Long Phá Diệt Trảo” hướng về phía mi tâm của Thiên Ma Hổ chém mạnh xuống.
Hổ Liệt lúc còn sống tuy đã đạt đến Thánh Cấp tồn tại, Thiên Ma Hổ Thánh Cốt tuy cường đại nhưng vẫn không thoát khỏi năm tháng, thời gian là thứ v·ũ k·hí vô hình có thể chém hết tất cả.
Kể cả tồn tại như Hổ Liệt cũng không thoát được sự hủ hóa của thời gian, mà lúc này Thiên Ma Hổ Cốt đã hủ hóa đến cực hạn, Kim Long Phá Diệt Trảo của Lý Thiên Vũ cũng là thứ sắc bén nhất, mạnh mẻ nhất của hắn lúc này, hai đạo công kích phát ra liền đánh cho mi tâm của Thiên Ma Hổ Cốt nứt ra một vết lớn, bên trong tràng ra kim quang nhàn nhạt.
"Không ngờ, Thiên Ma Hổ thánh nguyên vẫn còn”- Lý Thiên Vũ nhìn vào bên trong nơi phát ra kim quang kia, liền mừng rỡ lên tiếng.
Bên trong là một viên châu to cở nắm tay, toàn thân màu vàng nhạt, phát ra thánh khí vô cùng nồng hậu, bên trong Linh khí cực kỳ đậm đặc.
Lý Thiên Vũ nâng lên Long trảo đâm vào vết nứt lôi ra viên châu đó cầm trên tay nhẹ mĩm cười thỏa mãn, hắn liền há to miệng rộng nuốt nó vào trong bụng.
Thánh Nguyên của Thiên Ma Hổ đi vào bên trong bụng liền vận chuyển đến đan điền và nằm bên trong khí hải phát ra kim quang nhàn nhạt, nhuộm vàng cả khí hải.
“Thu hoạch lần này thật sự phong phú, Nguyên Thần và Thánh Nguyên của Thiên Ma Hổ và cả một đạo Linh ấn” Lý Thiên Vũ nhẹ nở nụ cười thầm nghĩ.
Lúc này Kim Mao từ bên trong bộ hài cốt của Thiên Ma Hổ đi ra bên miệng còn ngậm một đoạn Hổ Cốt thật lớn chừng khoảng ngàn cân có hơn, Lý Thiên Ma thoáng nhìn chắc là một đoạn xương sống của Thiên Ma Hổ.
Kim Mao vừa rồi cũng đi xuống bên dưới tìn lấy cơ duyên của nó, nó là yêu thú huyết mạch và tủy sống của yêu thú cường đại có sức hấp dẫn chí mạng với nó, nó liền đi xuống lấy đi một ít xương cốt và tiện thể tinh luyện cho Lý Thiên Vũ ba giọt tinh huyết của Thiên Ma Hổ để chuẩn bị cho sau này có việc cần.
Lý Thiên Vũ nhẹ gật đầu rồi nhìn về phía Thiên Ma Hổ Cốt và cả hắc trụ kia, liền lắc đầu thầm than, hắn biết với thực lực hiện tại của hắn vốn không thể mang đi hai thứ này.
Hắc trụ kia có thể đâm xuyên thân thể của Hổ Liệt thì chứng tỏ nó cũng không phải phàm vật, chí ít cũng là một kiện Thánh Khí cường đại.
Lý Thiên Vũ từ bỏ đi ý nghĩ mang cả hai thứ đó đi, hắn liền xoay lưng lập tức hướng bên trên bơi lên.
Lý Thiên Vũ chỉ mới đi lên hơn hai trăm trượng, trong mắt hắn liền nhìn thấy một thân ảnh động lòng người, dáng người thướt tha, nhưng lại v·ết t·hương chồng chất, trên miệng còn lưu lại một ít tiên huyết nhàn nhạt.
Vừa rồi hắn cùng Hổ Liệt đánh nhau hết sức kịch liệt, làm cho cả Tẩy Linh Trì đều sôi động vô cùng, kình khí phong bạo đánh nát không gian, làm cho những ai rơi vào trong phạm vi này nhất định lành ít dử nhiều.
Nhưng thân ảnh kia lại không màng nguy hiểm mà cứ đi xuống, thân ảnh kia chính là Hàn Tĩnh Chi đang đi xuống tìm hắn, nhìn trạng thái và hành động của nàng hắn biết nàng rất lo lắng cho hắn, hắn rất vui mừng vì nàng lúc nào cũng nghĩ cho hắn lo lắng chính hắn bị tổn thương.
Nhưng cũng vì vậy mà Lý Thiên Vũ khi nhìn thấy nàng thành ra thế này, hắn đau lòng không thôi, tim như có ngàn thanh đao cắt xé, hắn liền không kiềm được cấp tốc hướng về phía nàng bơi nhanh đến.
Hàn Tĩnh Chi lúc này đang lo lắng không thôi, bên dưới chiến đấu rất kịch liệt, chân khí yêu khí bùng nổ mãnh liệt làm cho nàng cực kỳ khó khăn khi lặn xuống đáy mà b·ị đ·ánh lên trên không ít lần, nhưng nàng lại không bỏ cuộc vẫn tiếp tục lặn xuống.
Nàng đã không biết rằng nàng đã lặn xuống và b·ị đ·ánh lên bao nhiêu lần, hiện tại nàng chỉ còn một đạo chấp niệm là đi xuống bên dưới, vì chấp niệm này mà nàng vẫn kiên trì lặn xuống, đến nước này nàng đac c·hết lặng nhưng lúc nàng tưởng nàng không kiên trì được nửa thì có một bàn tay ấm áp ôm lấy nàng vào trong lòng.
“Sao muội lại ngốc như vậy, h·ành h·ạ bản thân mình đến vậy?”.
Nàng bổng nghe được một giọng nói ôn nhu và vô cùng lo lắng và đau lòng đến tột độ vang vọng bên tay.
Lời nói này nàng làm sao không nhận ra chủ nhân là ai, nàng liền ôm chầm lấy Lý Thiên Vũ khóc khúc khích, vội vàng nói:
“Huynh không sao rồi chứ, huynh an toàn rồi chứ?”.
Nàng nói vừa kiểm tra thân thể Lý Thiên Vũ liền mới cảm thấy an tâm, hắn không việc gì.
“Huynh vẫn tốt, muội không sao chứ?” Lý Thiên Vũ lo lắng lên tiếng hỏi thăm.
Hàn Tĩnh Chi nhẹ lắc đầu nói: “Muội không sao! Huynh tốt, muội liền tốt”.
"Nha đầu ngốc, muội không biết bên dưới nguy hiểm sao? Lại còn hướng bên dưới đi xuống?”- Lý Thiên Vũ nghiêm mặt lại lên tiếng trách cứ.
“Tại người ta lo cho huynh chứ bộ”- Hàn Tĩnh Chi lập tức òa khóc tức tưởi, lên tiếng.
“Thôi được, huynh biết rồi, chẳng phải huynh vẫn khỏe mạnh sao? Nếu có lần sau muội không được như vậy nữa nguy hiểm lắm!” Lý Thiên Vũ ôm lấy Hàn Tĩnh Chi nhẹ khuyên bảo.
Hàn Tĩnh Chi nhẹ gật đầu, bày tỏ đồng ý.
Lý Thiên Vũ cũng không nói nhiều, hắn biết nàng tuy đồng ý nhưng thật có lần sau, nàng nhất định cũng sẽ như vậy, không màn nguy hiểm mà đi xuống cứu chính mình.
“Hai tiểu tử các ngươi dưới đây chàng chàng th·iếp th·iếp, làm hai lão già bọn ta bên trên lo lắng c·hết đi được”.
Vừa rồi động tỉnh lớn như vậy tất nhiên kinh động rất nhiều người, Lý Hằng Minh cũng sốt ruột nhi tử mình nên cũng nhanh chóng đi xuống, khi hắn chưa xuống đến đáy thì thấy một màn này, liền trêu ghẹo một tiếng.
“Thiên Vũ chuyện gì xảy ra vậy?” Lý Hằng Minh nhìn xuống hướng đáy đầm hỏi.
“Không gấp, lên trên đã”- Hạ Tinh Ngôn cắt ngang lời Lý Hằng Minh lên tiếng.
Lý Thiên Vũ nhẹ gật đầu, rồi hắn cùng Hạ Tinh Ngôn, Lý Hằng Minh và cả Hàn Tĩnh Chi cùng nhau đi lên bên trên.
Rất nhanh cả bốn người điều rời ra khỏi Tẩy Linh Trì và cũng trực tiếp rời ra khỏi phạm vi cấm chế, nhìn thấy đám người vẫn còn bên ngoài và cả đám người của Hoàng Thất điều đứng bên ngoài đợi bọn hắn.
"Bệ hạ, bên dưới là chuyện gì đang sảy ra?”.
Bên trong đám người trưởng lão có một trung niên nhân khuôn mặt kiên nghị toàn thân một bộ hoa phục màu xám, hắn chính là Trình Phục hiện tại cũng chính là Tể Tướng của Đại Mạc và hắn cũng là địch nhân lớn nhất của Lý Hằng Minh.
Năm xưa Lý Phục thiên phú kinh người, thiên sinh Địa cấp pháp ấn, năm hai mươi lăm tuổi đã bước vào Địa Nguyên cảnh bốn mươi tuổi tiến tới Thiên Nguyên cảnh, thiên phú như vậy cả Đại Mạc cũng ít người làm được.
Năm đó Đại Mạc mở ra cuộc tuyển chọn Trấn Tây Hầu, ai ai cũng nghĩ là Trình Phục sẽ là người đoạt được ngôi chu Hầu này nhưng lại không ai ngờ rằng nửa đường lại xuất hiện một Lý Hằng Minh, Lý Hằng Minh từ rất lâu đã ra ngoài lịch luyện cùng Lý Hoành cũng đã rất lâu rồi không quay lại, nhưng thật là hắn đã trở lại.
Năm hai mươi tuổi Lý Hằng Minh đạt Huyền Nguyên Cảnh, thiên phú như vậy đã là tầm thường.
Nhưng mười năm sau hắn cùng Lý Hoành đã quay, Lý Hằng Minh thân mang trọng thương ngất xỉu, được Lý Hoành cổng quay về, lúc đó Lý Hoành trên tay còn ôm lấy một đứa bé vừa mới sinh ta không lâu.
Khi Lý Hằng Minh khỏe lại, lại là tu vi Thiên Nguyên Cảnh hậu kỳ, và cũng có ý định tranh đoạt ngôi Trấn Tây Hầu này, cũng từ đó Trình Phục biết Lý Hằng Minh chính là trình địch của hắn, sau bao năm tranh đoạt cuối cùng Trình Phục cũng thất bại tan tác, ngôi Trấn Tây Hầu này đã không thuộc về hắn.
Từ đó Trình Phục ghi hận Lý Hằng Minh, khắp nơi chóng đối và gây khó dễ Lý Hằng Minh, cũng từ đó hắn chính tay ngầy dựng lên một cái chức Tể Tướng, tuy Tể Tướng và Trấn Tây Hầu địa vị không trên lệch nhiều nhưng vết nhơ năm đó hắn vẫn luôn nhớ.
“Nơi đây không tiện nói, đến đại điện đi”- Hạ Tinh Ngôn lạnh nhạt lên tiếng, xong rồi hắn nghĩ nghĩ gì lại tiếp tục nói:
“À không, bây giờ có việc quan trọng cần xử lý, việc này sáng mai lại tiếp tục”.
“Bệ hạ, có việc gì quan trọng hơn Tẩy Linh Trì nữa hay sao?” Trình Phục vẫn không buông tha lên tiếng, nói.
“Cũng cố lại kết giới và ổn định lại Tẩy Linh Trì, việc này không quan trọng hay sao? Hay Tể Tướng cho rằng tò mò về việc bên dưới Tẩy Linh Trì là quan trọng hơn” Lý Hằng Minh rằng giọng nói.