Chương 58: Ám toán.
Vừa rồi lúc nguy cấp, cả hai người Lý Thiên Vũ cùng nhau tiến vào Hỗn Nguyên Châu tránh nạn rồi lại ra bên ngoài ngay, nhờ như vậy mới có thể tránh được kiếp nạn này.
Đạo công kích không chỉ đặc biệt đánh về phía Lý Thiên Vũ mà còn khắp nơi, tiếng kêu la vang lên cả sơn động làm cho nơi này càng thêm đáng sợ như là địa ngục chốn nhân gian vậy.
Tất nhiên vừa rồi tình huống hỗn loạn như vậy, không ai có đủ tâm tư để đi nhìn hành động của Lý Thiên Vũ nên sự hiện diện của Hỗn Nguyên Châu là không bại lộ ta bên ngoài.
Sinh tử tồn vong trước mắt, ai nấy cũng điều thêm phần điên cuồng bỏ chạy, tuy tốc độ rất nhanh nhưng làm sao lại bầy trùng, bầy trùng bên trên còn có cả ba con Địa cấp sơ kỳ yêu trùng và cả một con Địa cấp trung kỳ bọn chúng nào muốn bả qua đại tiệc mỹ vị dâng đến tận cửa như thế này.
Grào!
Trùng vương gào thét, hai cái chân trước vẫy động trong không khí lập tức phát ra vô vàng công kích như vừa rồi, đao khí sắc bén cách ngang hư không chém đến.
Đao khí thứ ba gần cùng lúc với đao thứ hai phát ra, cùng với tất cả yêu trùng bên trong sơn động cũng cùng một chổ t·ấn c·ông, công kích mạnh mẻ đánh nát cái những vùng đất xung quanh.
A.. a.. a!
Cùng lúc những thanh âm gào thét khắp nơi, cùng những tiếng hoản sợ cùng lúc phát ra.
Trong lúc chạy loạn, tâm tình bọn hắn rất hối hận tại sao lại tới đây, cái nơi nguy hiểm như vậy còn có cả Địa cấp trung kỳ yêu thú. Đây là cái gì cơ duyên kỳ ngộ cùng nguy hiểm song song, đây hẳn phải là một nơi tử địa mới đúng.
Cùng tiếng kêu la khắp nơi, còn có cả tiếng hưng phấn, phấn khởi của bầy trùng, cũng cùng lúc này miệng sơn động cũng đã cách bọn hắn không xa.
"Không tốt!”.
Nhưng lúc này một cảnh tượng tuyệt vọng làm cho bọn hắn sắc mặt trở nên tái nhợt.
Bên trên miệng hang động, một màng sáng màu đen dần dần đóng lại. Trùng vương sao khi nhìn thấy đám người nhao nhao chạy đi, nó biết đám người chính là bỏ chạy nên mới tạo ra lớp cách giới này nhốt bọn họ vào bên trong đây.
Màn sáng đó tuy là đang khép lại nhưng tốc độ cũng không quá nhanh, Lý Thiên Vũ nghĩ với tốc độ của những người ở đây hẳn là sẽ kịp, nếu còn sót lại cũng là không đáng kể. Đó cũng là thứ mà ở đây tất cả mọi người thở thào nhẹ nhõm, cũng là hi vọng cuối cùng cả bọn họ.
Suy nghĩ còn chưa vơi, đột nhiên Lý Thiên Vũ cảm nhận được từ bên trong thân thể, toàn bộ huyết dịch đều sôi trào hẳn lên, huyết dịch không tự chủ được mà ngược dòng chảy, ngược lại mà đi làm cho chân khí cũng vì vậy mà có dấu hiệu đình truệ, chân khí đứt đoạn làm cho tốc độ của hắn giảm đi trong thấy.
Lý Thiên Vũ vội vàng nhìn sang bên cạnh, nhìn thấy Hàn Tĩnh Chi rất ung dung không có việc gì, lúc này hắn mới an tâm. Đó còn là đối với Lý Thiên Vũ mà nói, hắn thân mang chí cao Long huyết, thân thể Long tộc vô cùng cao quý mà còn bị áp chế như thế còn về Hàn Tĩnh Chi hẳn là có bí mật nào đó về huyết mạch. Không siy nghĩ nhiều về vấn đề này.
Nhìn xem!
Những khác còn phô trương hơn rất nhiều. Người thì chân khí tự dưng ngắn đoạn không điều động chân khí, người tu vi thấp máu huyết bên cơ thể tự dưng bay ra bên ngoài, trong là cực kỳ thảm.
Nếu như cứ như vậy thì đừng nói tới việc ly khai, chỉ có duy nhất một đường là c·hết mà thôi. Nếu như không ra tay thử xem thì hắn không qua được bản tâm của mình.
Thở ra một hơi dài!
Tay phải Lý Thiên Vũ hóa thành một cái Long trảo, Long trảo vun vẩy hư không lập tức ba cột sáng xuất hiện. Ba cột sáng như là ba cây tuyệt thế thần kiếm sắc bén vô song vun chém thiên địa.
Ba cột sáng chém ngang mà đi, chém c·hết không biết bao nhiêu con Huyết Minh Trùng mà vẫn không có dấu hiệu gì dừng lại thẳng hướng Trùng vương mà chém tới.
Ầm!
Đùng!
Ba cột sáng chém lên phần lưng của trùng vương, làm cho thân thể trùng vương rung rẫy kịch liệt sao đó bây ngược về phía sau đụng vào bên trong vách tường, làm cho đất đá bay tán loạn.
Nhìn thấy Trùng vương bị trúng cự đại trọng kích, Lý Thiên Vũ thoáng cảm nhận được bên trong cơ thể khí huyết đang sôi trào dử dội bổng nhiên hòa hoản lại, lại ít đi phần sôi trào và ảnh hưởng, còn bên trên màn sáng đang khép lại cũng chợt giảm đi tốc độ.
Lý Thiên Vũ biết được hắn lựa chọn là đúng, nhưng khi hắn dự định lên tiếng kêu mọi người cùng nhau hợp sức t·ấn c·ông thì sau lưng hắn từng trận thanh âm xé gió vang lên. Bọn họ không màn sống c·hết mà cứ chạy vội về phía miệng hang động vì lúc này miệng hang chỉ còn lại một nửa mà thôi, nếu như không nhanh nhất định sẽ bị nhốt lại.
“Đúng là làm áo cưới cho người khác mà!”.
Lý Thiên Vũ nhẹ lắc đầu, chính mình không màn nguy hiểm cứu bọn họ mà bọn họ không một ai để ý đến hắn trước tiên lựa chọn đào tẩu.
Vèo! Vèo!
Trong lúc Lý Thiên Vũ đang ngẫn người bổng hai cây hắc sắc điêu linh tiễn xuyên qua hư không bắn vào con Địa cấp sơ kỳ yêu trùng đang đến gần Lý Thiên Vũ, hai mũi tên vừa rồi không làm cho con Địa yêu kia c·hết nhưng cũng ngăn được nó đánh lén.
“Lý huynh, mau!”.
Đằng xa Hạ Thiên Phàm nhìn về Lý Thiên Vũ quát lớn.
Lý Thiên Vũ nhẹ gật đầu rồi xoay lưng cùng với Hàn Tĩnh Chi nhanh chóng rời đi. Hạ Thiên Phàm khi nhìn thấy hai ngườ bọn họ rời đi cũng nhẹ thở phào cũng cấp tốc rời đi theo.
Nhìn thấy đám người thuận lợi rời ra khỏi sơn động, Hạ Thiên Phàm cũng thầm nhẹ nhõm, Lý Thiên Vũ cũng thở ra một hơi. Mắt thấy Hạ Thiên Phàm và Hàn Tĩnh Chi đã ra khỏi sơn động Lý Thiên Vũ cũng bắt đầu thả lỏng, chỉ còn một chút nửa thôi là đã thoát ra được rồi.
Bổng nhiên dị biến đột khởi, Ô Khuê vừa mới ra khỏi sơn động liền lộ ra vẻ âm tàn, ánh mắt tà dị nhìn về phía Lý Thiên Vũ cười rằng một cái, bổng nhiên tay phải chân khí bạo phát ra bên ngoài, cùng lúc phát ra một quyền kinh thiên, quyền ấn không có khí thế gì mạnh chỉ thuàn túy là quyền ý cấu tạo mà thành, cường đại không thôi.
“Ô Khuê ngươi dám!”- Hạ Thiên Phàm vừa mới ra bên ngoài liền cảm nhận được gì đó liền quay sáng Ô Khuê quát lớn.
“Haha, có gì mà không dám? Đi c·hết đi”.
Ô Khuê lộ ra vẽ mặt dử tợn, một quyền này không hề khoan nhượng hung hăng đánh về phía Lý Thiên Vũ, khóa chặt hắn vào bên trong, để hắn không có cách nào mà thoát ra được.
Một quyền này tuy là mạnh mẻ, khí thế hung hung, nhưng muốn trực tiếp g·iết Lý Thiên Vũ là không thể, cùng lắm là để hắn không thoát ra được mà thôi. Mà đó cũng là ý muốn của Ô Khuê, để Lý Thiên Vũ bị kẹt lại bên dưới và kết quả mà hắn mong muốn chính là Lý Thiên Vũ bị bầy trùng ăn đến cả cặn bả cũng không còn.
Quả thật một quyền kia tuy khí thế mười phần nhưng lại không thể thương tổn được Lý Thiên Vũ dù là một ít, một quyền kia quả thật đã đánh cho Lý Thiên Vũ rơi xuống bên dưới mặt đất. Cùng lúc đó bên trên màn sáng màu đen kia cũng đã bao phủ lại, phong bế toàn bộ sơn động bất kể thứ gì cũng không thể vào và cũng không thể ra.
Một quyền đó chính là nhằm vào một mình Lý Thiên Vũ nên chỉ một mình hắn còn vướng lại, còn về những người khác kể cả Hàn Tĩnh Chi cũng đã đi ra bên ngoài.
Lý Thiên Vũ bên dưới lúc này cũng không ngờ rằng Ô Khuê lại không màn thân phận và trực tiếp ra tay với hắn như vậy.
“Tên này ắt phải c·hết!”- Lý Thiên Vũ thầm nghĩ sau khi ra bên ngoài nhất định sẽ tìm cơ hội nào đó để báo mối thù lần này.
Lúc này bên dưới hiện trường đang rất vi diệu, cả hai điều giằng co với nhau, không bên nào chủ động ra tay trước.
Bởi vì bọn trùng đang rất kiên dè khí tức và khí thế phát ra từ thể nội Lý Thiên Vũ, một cổ khí thế vô cùng uy nghiêm và bá đạo của thượng vị Long tộc nhìn xuống sâu kiến, cổ hơi thở này kèm theo đó là cả Long uy và Long tức cùng lúc phát ra áp chế về bầy trùng.
Trùng vương cũng cảm nhận được khí tức uy nghiêm mà trên người Lý Thiên Vũ phát ra, nhất thời cũng không phân biệt được là thật hay là giả nên nó cũng không dám làm sần bậy.
“Giết hết bọn chúng quả là không khó sự tình”.
Cửu Chân lúc này từ Hỗn Nguyên Châu đi ra bên ngoài nhìn về một thân một mình Lý Thiên Vũ và hơn năm trăm con Huyết Minh Trùng thầm tắc lưỡi lên tiếng.
“Ừ, việc này không khó, đánh mệt thì trốn, hết mệt thì ra đánh tiếp”- Lý Thiên Vũ cũng nhẹ nói, rồi cũng lại nhẹ lắc đầu trầm ngâm một chút rồi lại lên tiếng:
“Chỉ là ta, cũng không có thời gian tốn kém ở đây!”.
“Quả thật, thời gian ba ngày thí luyện chỉ còn một ngày nửa mà thôi!”- Cửu Chân nói.
"Ừ, phiền phức là ở đây!”- Lý Thiên Vũ nói.
“Bây giờ chỉ có một cơ hội duy nhất, đó là dụ nó vào Hỗn Nguyên Châu”- Cửu Chân nghĩ nghĩ hồi lâu rồi mới lên tiếng.
“Dụ nó vào Hỗn Nguyên Châu! Làm sao dụ?”- Lý Thiên Vũ ngạc nhiên hỏi.
"Dể thôi, đánh nó đau là được”- Cửu Chân nói.
“Như vậy là được?”- Lý Thiên Vũ hỏi.
“Cũng hên xui! Thôi đánh nó đi rồi ta mở ra Hỗn Nguyên Châu coi nó có trúng kế hay không. Để ta áp chế tu vi của nó cái rồi ngươi đánh”.
Cửu Chân nói xong, ánh mắt băng lãnh nhìn về Huyết Minh Trùng vương, sau đó từ thân thể nàng phát ra ngàn vạn cây xích khóa chặc Trùng vương và ba con Huyết Minh Trùng tu vi Địa cấp lại, làm cho tu vi bọn chúng chí ít lui lại một cái tiểu cảnh giới, với tu vi và thực lực như vậy thì Lý Thiên Vũ cũng nhẹ nhõm hơn rồi.
Lý Thiên Vũ cũng ánh mắt băng lãnh nhìn về bầy trùng nhất là Trùng vương, đột nhiên mắt trái của Lý Thiên Vũ lôi đình chợt hiện, xung quanh liền xuất hiện một cái thế giới Lôi đình bao trùm toàn bộ sơn động, đánh cho bầy trùng có tu vi thấp nhao nhao tán loạn, nhìn Trùng vương trong mắt nộ hỏa.
Chỉ là Lôi giới xuất hiện mà thôi đã là như vậy tiếp theo thì còn như thế nào?
Lý Thiên Vũ miệng nhếch lên một nụ cười tà, thân hình khẻ động thoáng cái liền xuất hiện trước mặt ba con yêu trùng tu vi Địa cấp sơ kỳ bây giờ nó đã bị Cửu Chân áp chế chỉ còn là Huyền yêu đỉnh phong mà thôi. Lý Thiên Vũ trên tay nấm đấm lôi đình cuồng bạo, bàn chân Long trảo móng vuốt sắc bén Lôi điện nổ đùng đoàn, quyền đấm cước đá, liên hoàn công kích đánh cho ba con trùng yêu tan tác, v·ết t·hương chồng chắc mỗi con điều bay về một hướng khác nhau.
“Haha, thống khoái”.
Lý Thiên Vũ cười lên ha hả, rồi ánh mắt lại đưa tới trùng vương, tay vặn sức lôi đình cuồng bạo đến đáng sợ, một quyền kinh thiên động địa đánh về phía trùng vương liên tiếp ba quyền.
“Lôi Đình Thiên Nộ”.
Quyền thứ nhất, trực diện một quyền cuồng bạo đánh cho Trùng vương bay vuốt về sau.
Quyền thứ hai, Lý Thiên Vũ đã đoán trước hướng mà trùng vương bay đi liền đã ở sẳn chờ đợi lại một quyền tung ra hơi c·hết lên phía trên đánh cho trùng vương bay lên cao.