Chương 57: Hái Không Linh Quả.
Bất quá, bọn họ lại nộ, cũng chỉ có thể tạm thời thu bàn tay về, để ngăn cản hắc sắc quang mang đang vụt tới kia, nếu không, coi như hái đến Không Linh Quả, cũng sẽ b·ị b·ắn c·hết.
Rầm rầm!
Quyền ảnh lấp lóe, trảo mang tung bay, hai người trong khoảnh khắc liền đánh nát Hạ Thiên Phàm công kích.
Bất quá, Hạ Thiên Phàm mũi tiễn, lực công kích cường đại cở nào, hai người nhao nhao bị đẩy lui, từ trên cây to bay ngược hạ xuống.
Sau đó, bọn họ thì lại bị mãnh liệt mà đến mấy con Huyền cấp đỉnh phong yêu thú cuốn lấy.
A.. a.. a!
Lúc này, một tiếng kêu thê lương thảm thiết tiếng vang lên, chỉ thấy Hoàng Vân Thanh bên kia bị một đám cấp thấp yêu trùng sâu xé toàn thân huyết khí, hiện tại thân thể như là một cái thay khô chỉ còn da bọc xương thảm không còn gì hơn.
Cùng lúc, nhiều tiếng kêu la vang lên khắp sơn động, đám yêu trùng này hình như là một đội quân tinh nhuệ được đào tạo và huấn luyện bài bản không một con nào tự ý hành động mà như là được ra lệnh.
Cấp cao yêu trùng từ Huyền yêu hậu kỳ trở lên chủ công, còn phía dưới từ Huyền yêu trung kỳ trở xuống chủ động quấn lấy những ngườ thụ thương mà thôn phệ huyết nhục như Hoàng Vân Thanh vừa rồi.
Chỉ trong tích tắc, cả sơn động điều tràng ngập mùi huyết tinh và g·iết chóc thiên về đán yêu trùng.
Không tốt!
Mọi người thất kinh, tình huống bày không bao lâu nửa toàn võ giả nơi này điều sẽ bị diệt, không còn một móng. Lúc này, có không ít người trong lòng đã bắt đầu sinh thối ý.
Linh quả tuy tốt, cũng phải có mệnh hưởng dụng a!
Chợt, tại chỗ có hơn mười tên Huyền Nguyên Hậu Kỳ cường giả, nhao nhao chợt lui, hướng xa xa đào tẩu.
Sưu! Sưu! Sưu!
Mắt thấy mọi người chợt lui, còn lại những cường giả trọng tâm, có không ít người không chút do dự thả người lướt đi, nhao nhao liều lĩnh hướng đại thụ lao đi.
Man Thiết, Phùng Tử Lam, còn có hai gã khác Huyền Nguyên Cảnh đỉnh phong khác, cũng xung phong lên trước, tốc độ nhanh khó tin.
Có nhiều ngưởi đào tẩu như vậy, bọn họ đối phó lại Yêu Trùng lúc này đã hoàn toàn không có bất kỳ phần thắng nào nữa, nhất định phải nhanh đoạt Không Linh Quả và rời đi.
“Hừ!”
Lúc này, tràng diện đã hoàn toàn không khống chế được, Hạ Thiên Phàm bất đắc dĩ, chỉ có thể lạnh rên một tiếng, cũng hướng đại thụ phóng đi.
Lạc Thiên Phàm tốc độ thật nhanh, so tất cả mọi người phải nhanh, một bên nhằm phía đại thụ, một bên lần nữa bắn cung bắn cung, bắn phía trước mấy người liên tục né tránh, ngăn cản, nên tốc độ cũng vì vậy mà giảm đi.
“Hạ Thiên Phàm, ngươi muốn c·hết!”
Dáng người yểu điệu Phùng Tử Lam khẽ kêu một tiếng, vẻ mặt sương lạnh, trường kiếm trong tay run lên, cư nhiên quay người hướng Hạ Thiên Phàm đâm tới.
Mấy người bị Hạ Thiên Phàm công kích, chỉ là dừng lại một chút, liền lại bị đám Yêu Trùng gào thét mà tới lâm vào vây công, lại lâm vào bên trong một trận khổ chiến.
“Ra tay thôi!”
Lý Thiên Vũ quyết định xuất thủ, đối với Không Linh Quả hắn là động tâm không thôi.
Lý Thiên Vũ không phải người ngu, hắn cùng Hàn Tĩnh Chi cùng ẩn nấp thân hình, thu liễm khí tức, vòng qua mọi người và Yêu Trùng, rất nhanh hướng đại thụ chạy đi.
Không bao lâu, hai người Lý Thiên Vũ liền tiếp cận đại thụ.
Chợt, cả hai đem thân pháp thi triển đến mức tận cùng, nhanh như thiểm điện hướng trên cây bay v·út mà đi.
Lúc này, mỗi người đều lọt vào đại lượng Yêu Trùng vây công, nguy hiểm đến liên tục, căn bản không có người chú ý tới Lý Thiên Vũ đang lén đi qua.
Bạch!
Lướt lên đại thụ, Lý Thiên Vũ nhanh chóng lấy xuống một khỏa Không Linh Quả, bên kia Hàn Tĩnh Chi cũng đã bắt được một quả, nhìn về màu đỏ quả thực vào tay lạnh lẽo, mùi thơm nức mũi.
“Ai?”
Quát to một tiếng đột nhiên nổ vang, Lý Thiên Vũ hai người bị phát hiện.
Một đạo sắc bén đao khí phá không chém về phía hai người Lý Thiên Vũ cùng Hàn Tĩnh Chi, người xuất đao thân hình cao lớn cường tráng, khôi ngô bất phàm, chính là Lục đại thiên tài một trong Man Thiết.
“Cái gì?”
“Muốn c·hết!”
“Lăn xuống tới!”
Cùng lúc cũng mất nhiều người đều phát hiện ra hai người Lý Thiên Vũ, nhao nhao giận dữ quát to.
Nhất thời, kiếm quang, quyền mang, trảo ảnh các loại, trong nháy mắt chừng bốn năm nói công kích, như thủy triều hướng Lý Thiên Vũ phương hướng mãnh liệt mà đến.
Đệch!”
Tô Mạc im lặng, những người này cũng quá điên cuồng a!
Keng!
Trường kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang bùng lên, Lý Thiên Vũ ở trước người múa ra một mảnh kiếm mạc, sắc bén kiếm quang đem mãnh liệt mà đến công kích toàn bộ xoắn nát.
Lý Thiên Vũ thực lực bây giờ, phi thường cường đại, có thể nói mặc dù bọn họ ba năm người liên thủ, đều không nhất định là Lý Thiên Vũ đối thủ.
“Muốn c·hết!”
“Giao ra linh quả, ta tha cho ngươi khỏi c·hết!”
Ầm!
A.. a.. a!
Lời nói chưa kịp dứt lại một tiếng ầm vang nổ tung trời, bên trên đỉnh đại thụ, tại trên vách đá một hang động khổng lồ mở ra, cùng theo đó là một cái gì đó sắc biến vô cùng quét qua không trung làm cho từng tiếng kêu la vang lên, máu tươi cuồng phúng.
Đặc biệt bầy Yêu trùng đang rất điên cuồng bên ngoài cũng êm phất lại, như là hài tử gặp phải đại nhân vậy, ngoan ngoãn dị thường.
Nhất thời làm cho tất cả những người có mặt tại đây dù là Lục tuyệt trên trong nhóm người hay là Lý Thiên Vũ cũng như Hàn Tĩnh Chi cũng điều ngạc nhiên như phỏng, không biết là cái gì?
Lý Thiên Vũ là người đầu tiên lấy lại tinh thần nhìn về bên trên liền chỉ thấy bên trên t·hi t·hể tán loạn, huyết nhục văng tung tóe tay đứt chân cục đầu rơi các kiểu trong rất huyết tinh.
Bên trong những người không may đó liền có cả Huyền Nguyên Cảnh đỉnh phong và cả Man Thiết một trong Lục đại thiên tài cũng không may mắn thoát khỏi cự đại trọng kích mà c·hết đi khi hoài bão còn đó.
Grào!
Một tiếng gào rung trời vang lên, theo sau đó chính là đám người khác điều bình tĩnh trở lại, nhao nhao nhìn về phía trên phía mà thanh âm phát ra.
Trong mắt bọn họ ngoài cảnh tượng huyết tinh kia, chính là một cái miệng lớn há ra, hút hết toàn bộ t·hi t·hể vào bên trong miệng, cảnh tượng này làm cho bọn họ sợ ngay người.
Đến khi cái thân hình bên trên hang động ngọa ngậy ra bên ngoài hoàn toàn thì làm cho đám người lại hít sâu một hơi, ánh mắt đờ đẩn hoản sợ vô cùng.
Đó là một cái chi to bằng một trái bóng gổ một con hắc sắc cự trùng, trên lưng một lớp vảy cứng có cánh, bên dưới tổng cộng tám cái chân như là tám cây tử thần liêm đao đặc biệt là trên đầu có ba cái sừng đâu vào nhau trông rất dử tợn. (Dễ hiểu, nó gần giống như con kiến vương ba sừng vậy).
Thể trọng tuy không bằng ba con Địa cấp sơ kỳ yêu trùng nhưng khí tức phát ra thì cả ba con kia làm sao bì được.
“Địa cấp trung kỳ yêu thú!”.
Bên trong đám người có người sợ hãi la thất thanh, tiếng la sợ hãi này vang lên làm cho đám người chợt bừng tỉnh.
Lúc trước chỉ là ba con Địa cấp sơ kỳ mà đã làm cho bọn hắn tổn thất nặng nề rồi. Lần này lại thêm một con Địa yêu trung kỳ, huống hồ ba con Địa yêu sơ kỳ vẫn còn nguyên vẹn làm sau mà địch lại.
Bảo vật tuy tốt nhưng phải có mạng dùng mới được, huống hồ chẳng phải có hai quả đã hái được hay sao? Ra ngoài c·ướp lại là được.
Ý nghĩ vừa ra cũng chính là tất cả mọi người đồng suy nghĩ kể cả bốn tên thiên tài còn lại, tát cả mọi người điều nản lòng thối chí muốn rút lui.
Đột nhiên Ô Khuê nhìn về phía Lý Thiên Vũ và Hàn Tĩnh Chi cười nhạt một cái rồi thân hình mờ nhạt rồi biến mất, theo sau là đám người Ẩn Sát Môn cũng mờ nhạt rồi biến mất.
Nhìn đám người Ẩn Sát Môn rút lui tất cả người khác cũng như châu chấu rất nhanh liền lui lại rồi chạy như bay ra bên ngoài.
Nhìn ánh mắt của Ô khuê Lý Thiên Vũ cũng chỉ cười nhạt một cái mà thôi, vừa rồi đạo công kích kia của Trùng vương phạm vi bao phủ có cả Lý Thiên Vũ và Hàn Tĩnh Chi bên trong, may mắn Linh giác sớm báo động Thiên Nhãn luôn luôn ở trạng thái căng cứng dò xét dù là một đạo không gian nhẹ rung cũng bắt lấy nên hắn mới có thể tránh được một kiếp.
Tuy hiện tại thực của Lý Thiên Vũ có bước nhảy vọt và cả Hàn Tĩnh Chi bên cạnh đi chăng nửa thì hắn cũng biết chắc thực lực của hắn hiện tại so với một đầu Địa yêu trung kỳ còn kém rất xa, bây giờ chỉ thể chạy trốn, hiện tại hắn và nàng mỗi người đã có một mai Không Linh Quả như vậy đã đủ rồi.
Chạy thôi!.
Hàn Tĩnh Chi lúc này cũng như đang mộng bức, nàng chỉ kịp nghe Lý Thiên Vũ nói nhiêu đó từ rồi, nàng bị hắn bắt lấy tay từ từ lui về phía sau, lui được ba bước cả hai liền xoay lưng chạy thục mạng ra bên ngoài.
Cả khi rời ra không xa, chỉ vỏn vẹn chưa tới mười mét, Lý Thiên Vũ đột nhiên tâm thần kịch chấn, toàn thân lông tơ điều đựng đứng một cổ nguy hiểm đó giờ chưa từng có từ đó đến giờ xông thẳng đỉnh đầu.
Đây cũng là lần Linh giác báo nguy hiểm mà mảnh liệt như vậy.
Thiên Nhãn kích phát, lần này làm cho Lý Thiên Vũ hú hồn một phen, trên đỉnh đầu hai bọn hắn có hai cái hắc sắc đao mang từ trên trời giáng xuống. Đao mang sắc bén vô song không gì cản được phá không chém tới.
Khi Lý Thiên Vũ phát hiện ra nó, nó còn cách Lý Thiên Vũ hơn hai mươi mét nhưng chưa kịp để Lý Thiên Vũ thở phào thì đạo sén bén vô song đao khí trong nháy mắt liền đã đến đỉnh đầu Lý Thiên Vũ không quá ba mét.
“Đậu móa! nhanh như vậy?”.
Lý Thiên Vũ biến sắc, như vậy làm sao đở?
Trong lúc điện quan hỏa thạch, Lý Thiên Vũ đột nhiên biến mất tại chổ, rồi một lần nửa xuất hiện chính là ở xa cách đó mấy chục thước. Nơi vừa rồi Lý Thiên Vũ đứng lúc này đã trở thành một cái vết nứt lớn do hai đạo đao khí kia tạo nên.