Nguyên Thủy

Chương 51: Tự tìm đường chết.




Chương 51: Tự tìm đường chết.
Thiết Nha Lang Vương trên không trung thân thể nổ tung, mùi huyết tinh bao trùm không gian. Lý Thiên Vũ và Hoàng Kim Cự Viên sau một chiêu này toàn thân đã gần như thoát lực, chân khí tiêu hao không sai biệt lắm.
Tuy lần này nguy hiểm thì nguy hiểm nhưng thu hoạch cũng rất khá Yêu đan của Huyền yêu đỉnh phong một viên, hậu kỳ chín viên và còn lại hơn hai mươi khỏa Huyền cấp trung kỳ.
Thu hoạch thật sự phong phú.
Lý Thiên Vũ mĩm cười dự định đi lại thu lấy yêu đan của Thiết Nha Lang Vương, đột nhiên Linh giác báo động một cổ cảm giác nguy hiểm chưa từng có xuất hiện, cổ cảm giác này xông thẳng đỉnh đầu, làm hắn cũng phải luống cuống tay chân.
Theo phản xạ, toàn thân hắn kim quang đại phóng trạng thái bán Long thể xuất hiện xung quanh hàn khí đậm đặc cô động thành một cái băng thuẩn vô cùng chắc chắn bao bộc thân thể. Lý Thiên Vũ sau lưng mọc ra một cái Lonh dực, Long dực đập mạnh thân thể hắn phóng lên cao.
Cực Thiên Băng Vực và cả Lôi Giới đồng thời phát động, Cực Thiên Băng Vực và Lôi Giới làm cho không gian bị cô động lại làm cho sự việc xung quanh cũng vì vậy mà thoáng đình trệ lại. Kèm theo đó chính là Thiên Nhãn cũng được phát ra hướng ra xung quanh dò xét mọi nhất cử nhất động ở xung quanh, để hắn có thể tìm ra nguyên nhân là như thế nào?
Không để Lý Thiên Vũ xem xét quá lâu, khi hắn vừa cách không bay lên nơi Lý Thiên vũ vừa đứng một tên hắc y nhân trên tay một thanh chủy thủ nhỏ nhưng lại không kém phần sắc bén, chủy thủ xẹt qua nơi phần cổ vừa rồi Lý Thiên Vũ đứng.
Lý Thiên Vũ hai mắt nheo lại, và cũng thầm may mắn một phen, hắn lại không ngờ có được Linh giác lại tốt như vậy, cảm nhận trước với mối nguy hiểm, lần này coi như Linh giác đã cứu hắn một mạng.
Một kích vừa rồi, Lý Thiên Vũ tinh chắc nhất định sẽ không trực tiếp g·iết c·hết hắn nhưng cũng sẽ lưu lại v·ết t·hương chí mạng. Sát thủ đáng sợ nhất không phải thực lực mạnh mà nằm ở việc suất kỳ bất ý ra tay vào lúc nào không hề hay biết lấy mạng trong tích tắc.
Lý Thiên Vũ cũng tin chắc bên trên chủy thủ kia nhất định có kịch độc và đó cũng là thứ mà hắn kiên kỵ nhất.
“Muốn c·hết”.
Lý Thiên Vũ ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hắc y nhân kia, con mắt phải của hắn tử quang nhàng nhạt, từ bên trong con mắt phải một đạo tử quang phá vở không khí thẳng hướng hắc y nhân bên dưới chém g·iết qua.
Phốc!
Tinh thần trùng kích phát ra đánh cho hắc y nhân kia lão đảo, cùng lúc trên đỉnh đầu hắn ba cột sáng như là ba thanh lợi kiếm vô cùng sắc bén đánh tới. Không một chút hoài niệm, hắc y nhân kia liền một phân làm hai.
“Trốn sao? Trể rồi”.

Lý Thiên Vũ nhìn về phía không gian trống trãi bên trái cách hắn không quá mười thước liền đánh qua một đạo Hoàng Kim Long Chỉ đánh xuyên đầu lâu của bọn chúng.
Bên trong lĩnh vực và cả Thiên Nhãn dò xét, không một thứ gì có thể thoát khỏi ánh mắt Lý Thiên Vũ dù là một ngọn cỏ lay cũng không mắt được hắn. Sau khi hắn g·iết c·hết tên hắc y nhân đã lộ diện kia liền chăm chú vào xung quanh, rất nhanh liền phát hiện ra có điều không đúng, hắn ta lại còn có đồng bọn mà đồng bọn dự định ly khai. Đã như vậy Lý Thiên Vũ tại sao phải tha mạng cho bọn họ.
Cả hai tên thích khách kia tu vi cũng chỉ là Huyền Nguyên Cảnh trung kỳ mà thôi. Nhiêu đó có thêm mười cái nửa cũng không đủ Lý Thiên Vũ g·iết.
“Là người của Ẩn Sát Môn!”.
Lý Thiên Vũ từ trên cao hạ xuống, liền đi lại quan sát kỹ hai cái t·hi t·hể này. Nhìn qua một cái hắn liền xác định đây là người của Ẩn Sát Môn, bởi vì bên trên thắt lưng của bọn họ có mang theo một cái lệnh bài màu vàng bên trên có chữ Sát.
Điều này chứng tỏa đây chính là Hoàng cấp sát thủ của Ẩn Sát Môn. Ẩn Sát Môn bên trong được phân chia ra bốn cấp bậc sát thủ chính là Thiên, Địa, Huyền, Hoàng mỗi cấp bậc tương ứng với thục lực Niết Bàn Cảnh, Thiên Nguyên Cảnh, Địa Nguyên Cảnh và cuối cùng Huyền Nguyên Cảnh. Bên trong cụ thể phân chia như thế nào thì chỉ có nội bộ bọn họ mới biết mà thôi.
Lý Thiên Vũ nhìn về trên tay nhẫn trữ vật của hai người liền nhẹ mĩm cười, đây cũng là chiến lợi phẩm của hắn dại gì mà không lấy.
Bên trong hai chiếc nhẫn trữ vật có một ít Linh thạch khoảng mười viên và một số công pháp vũ kỹ bảo khí điều là cấp thấp không đáng chú ý, thứ hắn chú ý chính là Yêu đan bên trong có rất nhiều tổng cộng cả hai cũng mấy chục quả mà lại điều là trên Huyền cấp yêu thú Yêu đan. điều này mới là thứ hắn quan tâm.
“C·ướp bóc cũng là một đường tắc a, phải tìm Chi Nhi mới được!”.
Lý Thiên Vũ nhẹ mĩm cười nhẹ nói, dự định rời đi nhưng lúc này bên cạnh Hoàng Kim Cự Viên thương thế đã rất nặng, nhưng nó vẫn cố đi vào sâu bên trong hang động lấy ra ba gốc thảo dược cầm trong tay, nó do dự một hồi liền đưa về phía Lý Thiên Vũ, miệng gầm gừ như là đang cái gì đó, nhưng Lý Thiên Vũ rõ ràng là không hiểu cái gì cả.
“Tiểu tử, nó muốn cho ngươi đó!”- Cửu Chân lúc này từ bên trong Hỗn Nguyên Châu đi ra ngồi trên vai Lý Thiên Vũ nhìn về Hoàng Kim Cự Viên dự định làm thông dịch cho hai người này.
“Cho ta, nó có tốt như vậy?”- Lý Thiên Vũ nghi hoặc hỏi.
“Gầm.. gầm - gừ.. gừ”.
“Nó nói cái gì?”- Lý Thiên Vũ hỏi.

“Nó muốn đi theo ngươi, nhận ngươi làm chủ nhân”- Cửu Chân nói.
“Nhận ta làm chủ!”- Lý Thiên Vũ ngạc nhiên hỏi.
"Ừ, Lý Thiên Vũ ta thấy ya kiến này cũng rất hay. Con Hoàng Kim Cự Viên này có được huyết mạch của Viễn Cổ Thái Thản Cự Viên, tiền đồ khó mà hạng lượng, thêm hai ta bồi dưỡng tương lai khó nói lắm”- Cửu Chân trầm ngâm quan sát kỹ Hoàng Kim Cự Viên lên tiếng nói.
“Tốt, vậy thu nó đi”- Lý Thiên Vũ trầm ngâm hồi lâu rồi nhẹ gật đầu.
Lời nói của Cửu Chân cũng khá là có lý, vừa rồi Lý Thiên Vũ hoàn toàn kích phát ra huyết mạch Kim Long nhưng con Hoàng Kim Cự Viên này chỉ là nhẹ rung động và sợ hãi mà thôi vẫn chưa mất đi sức chiến đấu, hắn cũng không biết là tốt chất tâm lý hay là độ ngoan cường hay cũng có thể do nó tu vi vốn là cao nên miễn kháng. Dù là lý do gì thì cũng rất bất phàm rồi.
“Ngươi đừng phản khán”.
Lý Thiên Vũ nhìn về Hoàng Kim Cự Viên lên tiếng. Sau đó một luồng tinh thần ý niệm vô cùng khủng bố lan ra, bao phủ lấy Hoàng Kim Cự Viên lại, chỉ nháy mắt nó liền biến mất tại chổ. Hiện tại nó đã vào Hỗn Nguyên Châu nội không gian và có cả Cửu Chân.
Vừa rồi cũng thử thách mà Lý Thiên Vũ đặt ra về sự tin tưởng, nếu như nó phản khán dù là một chút, nó nhất định sẽ b·ị c·hém g·iết. Nhưng cũng may nó đã lựa chọn tuyệt đối tin tưởng, khi biến mất Lý Thiên Vũ cũng lấy đi ba gốc thảo dược kia.
Sau khi thảo dược vào tay, Lý Thiên Vũ vừa đi vừa đưa mắt nhìn thật kỹ ba gốc tảo dược sau đó hai mắt phát sáng lên tiếng:
“Bích Hà Thảo!”.
Bích Hà Thảo chính là một gốc cây chỉ có cao bảy, tám tấc, hà sương mù lượn lờ, linh khí tràn trề. Nó là Huyền cấp hạ phẩm thảo dược, công dụng chính là giúp võ giả tu luyện, tuy không thể sánh bằng Huyền Chi Thông Linh Quả nhưng nó cũng giúp võ giả Huyền Nguyên Cảnh ít đi hai tháng khổ tu.
“Là Bích Hà Thảo, tiểu tử cảm ơn ngươi đã mang nó đến cho ta”.
Trong lúc bất tri bất giác Lý Thiên Vũ đã rời khỏi nơi giao chiến vừa rồi, hắn còn đang vui vẻ cầm Bích Hà Thảo trong tay thì đột nhiên có hai nam tử một người áo đen một người áo vàng hình cao gầy, khuôn mặt vô cùng tương tự, hiển nhiên là huynh đệ.
Bọn họ tu vi điều là Huyền Nguyên Cảnh trung kỳ cảnh giới, tất nhiên lại không xem Lý Thiên Vũ một Huyền Nguyên Cảnh sơ kỳ ra gì.
"Mang Bích Hà Thảo đến cho các ngươi? Là ý gì?”- Lý Thiên Vũ hai lông mài nheo lại, h·iếp mắt nói.
“Một tên Huyền Nguyên Cảnh sơ kỳ con kiến hôi, lại muốn độc hưởng bảo vật. Mau giao ra Bích Hà Thảo rồi cút!”- Thiếu niên áo đen khinh thường cười, quát lạnh một tiếng.

Lý Thiên Vũ tâm tình cực tốt, vừa thu được một tiểu đệ vừa có được bảo vật nên tâm tình vui sướng định không so đo với bọn chúng, Lý Thiên Vũ nhẹ lắc đầu rời sang một bên dự định rời đi.
“Tiểu tử muốn c·hết, lại dám phấc lờ lời nói của bọn ta”.
Hai người cười lạnh một tiếng, một trước một sau ngăn chặn Lý Thiên Vũ lại.
“Cút!”- Lý Thiên Vũ quát lớn một tiếng, chân khí ngoại phóng đẩy bọn người kia lui về sau mấy bước.
Dù là viên bồ hòn còn có tính tình huống gì là Lý Thiên Vũ.
Thiếu niên mặc áo vàng gặp Lý Thiên Vũ không biết điều, lạnh lùng nói: “Ca, với hắn nói nhảm gì đó a! Trực tiếp g·iết là được.”
“Tiểu tử, cuối cùng cho ngươi một cơ hội, giao ra Bích Hà Thảo, bằng không c·hết!”
Thiếu niên áo đen sắc mặt chợt dử tợn lên tiếng.
Lý Thiên Vũ lắc đầu, trong con ngươi sát khí bắt đầu khởi động, nói: “Các ngươi cho ta cơ hội sao? Tự tìm đường c·hết!”.
Nói xong Lý Thiên Vũ bước ra một bước, trên tay chân khí dũng mãnh toát ra bên ngoài, quyền ấn khởi động.
Thiếu niên áo đen nhìn thấy hành động của Lý Thiên Vũ liền giễu cợt một tiếng, lạnh lùng nói: “Đệ đệ, g·iết hắn a!”
“C·hết đi!”
Thiếu niên mặc áo vàng tàn nhẫn cười, một chưởng đánh về phía Lý Thiên Vũ.
Lý Thiên Vũ sắc mặt đạm mạc, không chút nào hoảng sợ, cách không một quyền tung ra về phía đối phương. Một quyền này Lý Thiên Vũ không hề lưu thủ quyền mang to lớn khí thế hung hãn.
Oanh!
Quyền chưởng t·ấn c·ông, thiếu niên mặc áo vàng toàn thân kịch chấn, chợt thảm hào nhất thanh, tiên huyết cuồng phún, cả người bay ngược ra, trùng điệp ngã trên mặt đất, không có tiếng hơi thở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.