Nguyên Thủy

Chương 154: Tuyệt cảnh.




Chương 154: Tuyệt cảnh.
Hai nhân ảnh kia chính là Bạch Thu Nhiên và An Nhiên, hai người bọn họ vốn là thị vệ theo cạnh Kiếm Vô Song từ Thiên Kiếm Tông ra bên ngoài, lúc đông người thì bọn hắn sữ gọi Kiếm Vô Song là Minh chủ còn lúc chỉ ba người cả hai người quen dùng Công tử gọi Kiếm Vô Song nên hắn cũng không mấy ngoài ý muốn.
"Đi vào bên trong rồi".
Kiếm Vô Song tay chỉ về phía Huyền Âm Giản, hờ hửng nói, sau đó hắn lại lộ ra ánh mắt tiếc hận.
Bạch Thu Nhiên và cả An Nhiên điều hiểu Kiếm Vô Song tiếc hận là cái gì, chẳng phải là mỹ nhân theo cạnh Lý Thiên Vũ hay sao? Ai mà không biết Kiếm Vô Song mê sắc hơn cả tánh mạng mình, An Nhiên vốn cũng là một mỹ nhân tuyệt thế, nhưng nếu nàng không phải nữ nhân của Bạch Thu Nhiên chắc cũng khó thoát độc thủ của Kiếm Vô Song.
"Cái gì, đây là Huyền Âm Giản”.
Bạch Thu Nhiên và An Nhiên khi nghe tới việc hai người Lý Thiên Vũ tiến vào trong Huyền Âm Giản sắc mặt bọn hắn trở nên hoản sợ đưa hai mắt nhìn về phía cái khe khổng lồ, sắc mặt không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi, hai chân không tự chủ được mà lui về sau mấy bước.
Đúng lúc đám người còn lại của Thiên Minh cũng vừa mới tới liền nghe tiếng la thất thanh của Bạch Thu Nhiên, khắp nơi đều trở nên sôi trào, vô số ánh mắt ngơ ngẩn sau đó là sợ hãi tột độ khi nhìn về cái khe khổng lồ kia, cái này liền là Huyền Âm Giản trong truyền thuyết.
Huyền Âm Giản không biết từ khi nào xuất hiện, cũng không biết là từ đâu mà có nhưng có thể biết một chuyện nó ở nơi này đã hơn ngàn năm rồi từ lúc phát hiện ra Cổ La Bí Cảnh là nó đã tồn tại.
Huyền Âm Giản cũng chính là nơi cấm địa nguy hiểm bậc nhất Cổ La Bí Cảnh chỉ vì bên trong nó tồn tại Âm Phong Địa Sát Chi Khí vô cùng cường hãn sắc bén kinh khủng, phải biết Kiếm Vô Song là bậc nào cường giả chỉ là đứng cách Huyền Âm Giản chưa tới 1 mét mà thôi liền bị Âm Phong Địa Sát Chi Khí cắt cho máu me đầm đìa, thụ thương.
Tương truyền lúc trước có một Tôn yêu thú Niết Bàn cấp là một trong bá chủ của Cổ La Bí Cảnh này, một thân một mình liền đi vào bên trong tìm thực hư, liền cái một đi không trở lại. Nên uy danh vẫn còn đó, ai mà không sợ.
“Cái gì, nơi này liền là Huyền Âm Giản!”.
“Cẩn thuận nếu không may tiến vào bên trong nhất định là c·hết không toàn thây”.

“Tên kia, tiến vào Huyền Âm Giản ắt phải c·hết không thể nghi ngờ! Đở phải chúng ta ra tay”.
“Tên này cùng nữ nhân kia thật là cường hãn, nếu như hắn không tự chiu đầu vào tử lộ, không biết Thiên Minh ta còn tổn thất bao nhiêu người để bắt được hắn”.
Hưz hưz!
Một đạo kiếm mang sắc bén vô song, từ phía Kiếm Vô Song bay tới liền chén tưne vừa mở miệng kia ra làm hai.
Kiếm Vô Song lúc này sắc mặt âm trầm, Lý Thiên Vũ tự chui đầu chổ c·hết, Kiếm Vô Song không tự tay g·iết c·hết hắn làm hắn không hề thoải mái. Kiếm Vô Song lúc này hận là không thể bâm thây vạn đoạn Lý Thiên Vũ ra làm ngàn mảnh để xã cơn tức giận.
Sau một hồi thất thố, Kiếm Vô Song rốt cuộc cũng dần bình tĩnh lại, sắc mặt hờ hửng nhìn về cái khe khổng lồ Huyền Âm Giản, ánh mắt hắn lóe lên nhìn hàn khí cuồng loạn đang gào thét ở trong đó, hắn liền cười lên ha hả.
“C·hết cũng tốt, như vậy đở phải tốn thời gian cả ta”.
Sau đó Kiếm Vô Song lại trầm ngâm trong chóc lát tiếp tục lên tiếng:
"Thiên Minh ta vốn không có căn cứ cụ thể, nơi này Huyền Âm Giản coi như là nơi không tệ có thể làm căn cứ, truyền lệnh của ta triệu tập toàn bộ nhân thủ trong vòng mười ngày ta muốn nơi này trở thành một nơi vô cùng xa hoa để xứng danh với căn cứ của Thiên Minh ta”.
Kiếm Vô Song vừa dứt lời, liền trên môi nở một nụ cười quỷ dị thêm lời:
“Với lại ta muốn xem tên kia có may mắn thoát khỏi Huyền Âm Giản hay không, nếu như hắn không c·hết ta muốn nơi này chính là mồ chôn của hắn”.
Ánh mắt Đằng Sát ngoan lệ nhìn vào trong Huyền Âm Giản, âm trầm lời nói. Rồi sau đó vung tay áo lên sau đó liền trực tiếp xoay người rời đi.
Mà khi Kiếm Vô Song rời đi, nơi này lại trở nên náo nhiệt, trước hết cường giả Thiên Minh đến nơi bày trước liền bắt tay vào công việc xây dựng căn cứ cho Thiên Minh.

Rất nhanh hình dáng của một cái căn cứ liền hiện lên, vô số đình đài cung điên cấp tốc thành hình, Huyền Âm Sơn mạch về sau hẳn là một bộ dáng sinh động hẳn lên, vì nơi này đã được lựa chọn làm căn cứ của đám người Thiên Minh.
...
Một phen đại chiến kinh thiên, rốt cuộc thì Lý Thiên Vũ đã xông vào Huyền Âm Giản. Tuyệt cảnh rượt đuổi cuối cùng cũng kết thúc, chỉ có điều khiến cho không ít người có chút tiếc nuối chính là một đời thiên tài như vậy liền ngã xuống.
Mà rất hiển nhiên, sau lần này tên tuổi của Lý Thiên Vũ và Hàn Tĩnh Chi đã hoàn toàn chấn động cả Cổ La Bí Cảnh. Lấy sức một người chống lại cả Thiên Minh, hơn nữa còn chính diện giao thủ với Kiếm Vô Song một cường giả tối cường của Cổ La này, đem hắn đùa bưởng như là hài tử.
Chiến tích rực rỡ này đủ để Lý Thiên Vũ và Hàn Tĩnh Chi chân chính tiến vào trong hàng ngũ cường giả tại Cổ La, cho dù cả hai bọn phải liên thủ với nhau mới có thể đánh ngang với Kiếm Vô Song nhưng như vậy cũng đã đủ rồi.
Trận chiến này hoàn toàn khiến cho toàn bộ Cổ La nhớ kỹ hai cái tên này, cũng nhớ kỹ hai thân ảnh trẻ tuổi mà kiệt ngạo và cường hãn này.
...
Mà khi cả Huyền Âm Sơn mạch rơi vào cảnh náo nhiệt thì tình huống của hai người Lý Thiên Vũ lúc này cũng cực kỳ tồi tệ.
Sau khi tiến vào Huyền Âm Giản, hắn cũng hiểu được rõ ràng nơi này tại sao lại trở thành tuyệt địa mà vô số cường giả nghe tên mà phải biến sắc.
Từng đạo Âm Phong Địa Sát Chi Khí ùn ùn kéo đến từ bốn phương tám hướng, mỗi một đạo Âm Phong đều tương đương với công kích của cường giả Thiên Nguyên Cảnh đỉnh phong, v·a c·hạm mãnh liệt như vậy đã tạo thành khí lưu cuồng loạn vô cùng đáng sợ.
Chân Nguyên hộ thể ở bên ngoài thân thể cả hai gần như chỉ chống đỡ được ba đạo Âm Phong thì đã bị chấn tan tành. Âm Phong đánh lên thân thể hắn giống như là một thanh Tạo hóa cấp bảo khí sắc bén cắt vào, trực tiếp để lại v·ết t·hương trên cơ thể cả hai, lưu lại từng đạo v·ết m·áu. Ngắn ngủi chỉ trong vài phút đồng hồ mà thân thể cả hai gần như đã bị máu tươi bao trùm.

Hàn Tĩnh Chi thì phải nhẹ hơn một ít, bởi vì lúc tiến vào Lý Thiên Vũ đã dùng thân thể bán Long chi thể giang rộng hai cânh bảo vệ nàng thế nhưng mặc dù lân phiến che kín thân thể nhưng vẫn như cũ bị vô số đạo âm phong cắt xé vô cùng thảm thiết.
Khi vừa mới đến nơi này hắn đã biết nơi này chính là hiển địa Huyền Âm Giản, hắn vốn dự định mượn nhờ Hỗn Nguyên Châu tránh né một kiếp này, khi vừa mới tiến vào bên trong Huyền Âm Giản Lý Thiên Vũ đã thử câu thông với Hỗn Nguyên Châu nhưng lại bậc vô âm tính, Âm Phong cường đại cũng làm cho không gian bị truyền nhiễu không thể câu thông, hắn cũng vì vậy là hối hận, hối hận vì đã mang theo Hàn Tĩnh Chi cùng tiến vào nơi tuyệt cảnh này.
Dường như hiểu được suy nghĩ của Lý Thiên Vũ, nàng liền lên tiếng:
“Nếu có thể quay lại thời gian, nếu biết trước nơi này như vậy muội vẫn như cũ cùng huynh tiến vào, nếu ở bên ngoài muội thà c·hết còn hơn”.
Nếu như ở bên ngoài nhất định nàng sẽ lọt vào tay Kiếm Vô Song nàng sẽ tất thê thảm nếu như vậy cùng c·hết với Lý Thiên Vũ còn hơn.
Bên trong Huyền Âm Giản vô cùng tối, Lý Thiên Vũ cùng nàng căn bản là không nhìn thấy phương hướng gì, chỉ có thể chạy loạn xạ. Nhưng chạy loạn xạ như vậy ở trong Huyền Âm Giản không thể nghi ngờ là tự tìm đường c·hết, bởi vậy hắn cũng không kiên trì được lâu, cả hai người bị từng đạo Âm Phong cắt trúng, thân thể chảy ra từng đạo máu tươi.
Phốc xuy!
Va chạm trong chốc lát, Lý Thiên Vũ trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi ra ngoài, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể phảng phất như đều dịch chuyển vị trí, hơn nữa khiến cho sắc mặt Lý Thiên Vũ kịch biến đó chính là hắn và Hàn Tĩnh Chi bị khí lưu cuồng loạn xé rách, còn bị phân tách ra. Cả hai bọn hắn mỗi người một hướng biến mất trong bóng đêm, rốt cuộc không nhìn thấy thân ảnh đối phương nữa.
“Chi Nhi”.
Nhìn Hàn Tĩnh Chi bị dòng khí lưu cuồng loạn cắt xé và kéo đi khóe mắt Lý Thiên Vũ như muốn nứt ra, còn không đợi hắn tiến đến thì một đạo khí lưu cuồng loạn đã đánh đến, đánh cho thân thể hắn nhẹ rung, để lại thân hắn một đạo v·ết t·hương sâu hắm.
Phốc xuy!
Trên cơ thể lưu lại một đạo v·ết t·hương lớn, Lý Thiên Vũ phun ra một ngụm máu tươi. Đối mặt với khí lưu cuồng loạn đến cực điểm hắn không thể chống đỡ này, thần trí của hắn cuối cùng cũng trở nên mơ hồ.
Ong ong!
Thế nhưng lúc mà thần trí của Lý Thiên Vũ sắp rơi vào bóng tối thì đột nhiên có tiếng vù vù kỳ dị vang lên. Rồi sau đó, quang mang màu trắng ôn hòa chậm rãi từ sâu bên trong thân thể, cụ thể là huyết mạch dần dần lan ra, hóa thành một cái kén ánh sáng, đem thân thể hắn bao bọc ở bên trong.
Mà kén ánh sáng này nhìn như yếu nhược, chỉ có điều Âm Phong khủng bố mà ngay cả cường giả Niết Bàn Cảnh cũng không thể chống đỡ, khi bị Âm Phong đánh sâu vào, thì cái kén ánh sáng cũng chỉ rung động một chút mà thôi.
Dưới sự che chở của cái kén ánh sáng, thân hình Lý Thiên Vũ cũng chậm rãi mất đi cảm giác mà rơi xuống, cuối cùng dần biến mất trong bóng tối vô tận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.