Nguyên Thủy Chiến Ký

Chương 48: Một mất một còn




Thiệu Huyền có thể cảm nhận được kẻ truy sát phía sau càng lúc càng gần hơn, chắc là đã hiểu rõ việc âm thầm phục kích thường ngày hoàn toàn không có tác dụng, bản thân đang chịu giới hạn nghiêm trọng, cũng muốn tiến hành đợt truy sát sau cùng. Dù sau thì cứ kéo dài thế này cũng không mang lại ích lợi gì cho nó.
Si Cúc Hắc Phong như phát điên, bộc phát hết toàn bộ sức lực vốn có nhắm vào hai thân hình đang trốn chạy phía trước mà không màng đến những việc khác nữa. Mỗi một bước chân của nó đều làm rúng động những tầng tuyết dày bên dưới, phát ra những âm thanh ầm ầm ầm.
Nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần sau lưng, Mâu chợt lo lắng, suýt chút dẫm vào hòn đá gồ lên. 
Cho dù Thiệu Huyền và Mâu có tăng nhanh tốc độ, cho dù dưới môi trường này sức tấn công của Si Cúc Hắc Phong bị giảm mạnh, thì so với sát thủ rừng sâu mang danh hiệu “Hắc Phong” bộc phát hết toàn bộ sức lực và tốc độ lúc này tất nhiên hai người Mâu và Thiệu Huyền không cách nào sánh được.
Hơi lạnh phía sau đột ngột truyền đến, đầu tóc dựng đứng không biết là vì gió lạnh thổi vào hay là vì cảm nhận được hơi lạnh sau lưng, cảm giác toàn thân cứ như bị nhốt trong một đầm băng vậy.
“Tránh ra!” Thiệu Huyền hét lên. 
Mâu và Thiệu Huyền mỗi người hướng sang một bên, tránh được đòn vồ của con vật to lớn kia.
Đối với Mâu mà nói, trong tình huống này mà không có sự hướng dẫn của Thiệu Huyền cậu không thể nào nhấc chân được. Dưới màn đêm và sự tấn công của gió tuyết cậu hoàn toàn không thể thấy được bóng dáng to lớn kia, nếu như con Si Cúc Hắc Phong kia hướng móng vuốt về phía cậu, cậu hoàn toàn không tự tin mình sẽ an toàn tránh được hay không.
Chỉ là dường như con Si Cúc Hắc Phong kia đã phát hiện ra nhân vật quan trọng trong hai người là Thiệu Huyền nên móng vuốt to lớn đang giương lên không trung kia đã hướng về phía anh. Chân sau bật lên, tuyết trên mặt đất như bị một trận gió lớn thổi qua bay về phía Mâu, còn Si Cúc Hắc Phong thì bay về phía Thiệu Huyền. 
Nó biết rằng, chỉ cần giải quyết được Thiệu Huyền thì đứa nhỏ kia không là gì cả!
Thiệu Huyền nhảy qua lớp tuyết phủ trên đất, rút thanh giáo giắt sau lưng ra, xoay người, khi đáp xuống đất anh lợi dụng lực xoay, vung tay đâm vào mắt con Si Cúc Hắc Phong.
Thanh giáo ngắn phóng nhanh như đạn về phía hốc mắt Si Cúc Hắc Phong, phản ứng của Si Cúc Hắc Phong cũng không chậm, tuy rằng không tránh được hoàn toàn, thế nhưng nó đã kịp xoay đầu, nhanh chóng nhắm mắt với hàng vảy cứng lại. 
Đầu giáo ngắn không thể đâm vào mắt Si Cúc Hắc Phong mà chỉ cắm vào nơi hốc mắt có hàng vảy cứng che chắn. Thế nhưng cho dù có như thế, đầu giáo đâm thẳng vào hốc mắt, cho dù chỉ mới đâm vào không sâu mắt vẫn sẽ bị thương ít nhiều, máu ứ ra từ hốc mắt.
Bị thương ở mắt, Si Cúc Hắc Phong càng giận dữ hơn. Nó không ngờ lại bị một vật nhỏ như vậy sát thương nhanh đến thế!
Thiệu Huyền không nhìn thấy máu chảy ra từ mắt Si Cúc Hắc Phong, trong tầm nhìn của anh chỉ là một bộ xương cực lớn. Vừa nãy anh ném vào hốc mắt trong xương đầu của Si Cúc Hắc Phong, hiển nhiên không đâm trúng vào mắt của nó. 
Tuy rằng không nhìn thấy mắt của Si Cúc Hắc Phong, Thiệu Huyền cũng cảm nhận được ánh nhìn giết chóc bùng phát trong mắt nó.
Để đỡ bớt phần nào áp lực cho Thiệu Huyền, Mâu cũng phán đoán hướng của Si Cúc Hắc Phong từ âm thanh, phóng một thanh giáo về phía nó. Tiếc là lớp vảy sừng dày đặc công thêm lớp gai sắc nhọn đã tạo thành một tuyến phòng vệ vững chắc cho Si Cúc Hắc Phong, giáo đá không thể nào đâm xuyên được lớp phòng vệ kiên cố đó.
Những nơi yếu thế hơn một chút chỉ nằm vài nơi trên đầu và một phần đuôi. Chỗ lúc trước bị Mạch chém chính là nơi không có lớp vảy sừng dày bao bọc, chỉ một lớp vảy sừng thì không thể chịu được lực tấn công hết sức của chiến sĩ Totem. 
Si Cúc Hắc Phong không hề quan tâm đến Mâu mà chỉ nhắm vào Thiệu Huyền. Nó giận giữ đậm chiếc đuôi xuống đất tạo nên âm thanh uỳnh uỳnh, như tiếng búa tạ gõ lên sắt thép vậy. Hoa tuyết và những lớp đá vỡ vụn thi nhau bay khắp nơi.
Tránh đi móng vuốt chộp xuống từ bên trên, Thiệu Huyền rút thanh nha đao ra đỡ móng vuốt lao tới bên cạnh.
Binh! 
Tiếng móng vuốt và thanh đao ma sát vào nhau vang lên.
Móng vuốt phá vỡ sơn động một cách dễ dàng chỉ để lại một vết xước nhỏ trên thanh đao.
Thanh đao thì không sao, thế nhưng Thiệu Huyền thì cảm giác như từng thớ thịt trên cánh tay đau ê ẩm, cứ như vỡ ra từng miếng một. 
Không kịp xoa xoa vết thương trên tay, Thiệu Huyền nhanh chân rút về phía sau, tránh xa chỗ cũ tránh việc đối đầu trực tiếp với Si Cúc Hắc Phong. Thế nhưng không thẹn là sát thủ rừng xanh Si Cúc Hắc Phong dường như đã đoán được hành động của Thiệu Huyền, khi Thiệu Huyền rời đi nó cũng nhanh chóng quất đuôi sang.
Thiệu Huyền vừa tiếp đất không thể tránh kịp, chỉ có thể lấy đao chắn ngang trước ngực để tránh những gai nhọn trên đuôi Si Cúc Hắc Phong đâm phải.
Thiệu Huyền bị lực đánh mạnh mẽ ấy quất bay lên trên, sau khi chạm đất cũng không chạy trốn nổi, trước ngực bị va chạm đến ứ máu. Nếu không phải trong môi trường này sức mạnh của Si Cúc Hắc Phong bị hạn chế đến không bằng một nửa ngày thường, không hô hấp đủ không khí thì Thiệu Huyền đã sớm không còn thấy bóng dáng rồi. 
Đây là lần đầu tiên Thiệu Huyền gặp nguy hiểm như thế kể từ khi đặt chân đến thế giới này.
Đi săn rất nguy hiểm là việc anh đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, thế nhưng anh vẫn không ngờ lần đi săn đầu tiên lại gặp phải con thú hung hãn đến thế.
Cho dù là thể lực hay tốc độ, Thiệu Huyền và Mâu hiện giờ có liên kết lại cũng không bằng một con Si Cúc Hắc Phong đã bị mất đi rất nhiều sức lực. 
Dù sao cũng là quy luật tự nhiên, một sống một còn!
Thanh giáo ngắn duy nhất trên người đã được phóng ra, vốn dĩ mang theo ba thanh nhưng hai thanh đã thất lạc trên đường chạy trốn. Trong tay Thiệu Huyền hiện gì chỉ có thanh nha đao của Lão Khắc tặng anh và ba đầu giáo chưa dùng qua trong túi da.
Bên phía Mâu cũng không ngừng gây phiền phức cho Si Cúc Hắc Phong, chỉ là trình độ có hạn nên Si Cúc Hắc Phong căn bản không thèm ngó đến mà thôi. Lúc chạy theo Thiệu Huyền ra khỏi hang cậu cũng mang theo bảy thanh giáo, hiện giờ đã phóng ra năm thanh rồi, khi phóng ra thanh thứ sáu cũng xém chút phóng vào mắt Si Cúc Hắc Phong. 
Lần này cuối cùng Si Cúc Hắc Phong cũng ngó sang phía này một lần.
Chính là lúc này!
Đây có thể là cơ hội duy nhất! 
Lúc này, dường như Thiệu Huyền đã phát ra sát ý nặng nề trong mắt, sức mạnh Totem trong người đã đạt đến mức cực độ, đạp đất mạnh một cái rồi xông lên.
Nhưng Thiệu Huyền không tấn công trực tiếp mà giữa đường mượn sức dậm lên ngọn giáo đá để chuyển hướng.
Si Cúc Hắc Phong không ngờ Thiệu Huyền sẽ thay đổi hướng đi, nó nghe thấy âm thanh liền quay đầu sang hướng Thiệu Huyền đã đứng lúc nãy, dang móng vuốt hướng về phía đó. Lúc nó kịp nhận ra thì phát hiện bóng người nhỏ bé kia đã vuột khỏi móng vuốt của mình. 
Cho dù sức mạnh của Thiệu Huyền vẫn chưa sánh được với chiến sĩ Totem trung cấp như Mạch, thế nhưng mượn lực của thanh đao, anh vẫn dùng hết sức mình cắm thanh đao vào chỗ yếu nhát trên đầu Si Cúc Hắc Phong.
Thanh đao xuyên qua lớp vảy cứng đâm vào bên trong.
Thế nhưng cho dù đã chọn nơi yếu nhất, đã dùng hết sức bình sinh, Thiệu Huyền cũng không thể cắm hoàn toàn thanh đao lút vào nó mà chỉ cắm được một phần ba. Nếu như người cắm thanh đao là Mạch tất nhiên sẽ cắm lút đến cán đao, như thế rất có thể con Si Cúc Hắc Phong kia đã mất mạng. Tiếc là hiện giờ, người cầm thanh đao đó là Thiệu Huyền chỉ mới thức tỉnh được hơn một tháng. 
Cho dù như thế, một đao này cũng mang đến thương tích không thể xem nhẹ cho Si Cúc Hắc Phong.
Thiệu Huyền muốn dùng sức thêm một lần nữa để cắm thanh đao vào sâu hơn, thế nhưng con Si Cúc Hắc Phong đã vồ sang. Thiệu Huyền còn không kịp rút thanh đao ra, thanh đao cắm chặt nên không kịp dùng lực, chỉ có thể né ra trước.
Dù đã tránh kịp, thế nhưng Thiệu Huyền vẫn bị nó vồ vào lưng. Cũng may là tránh kịp lúc nên vết thương không sâu, không chí mạng. Nếu như chậm đi nửa bước, do dự một tí thì đã mất mạng rồi. 
Tiếng móng vuốt cào lên nền tuyết, những hoa tuyết bay xung quanh cũng bị tiếng hét này thổi bay đi.
Con Si Cúc Hắc Phong bị cắm đao lên đầu đau đến nỗi thét lớn, nó dùng móng vuốt để nhổ thanh đao ra, thế nhưng chỗ cắm đao lại rất kì lạ, chỉ cần chạm vào một chút thì có thể làm nó đau đớn vô cùng. Móng vuốt hiện giờ đã trở nên mất linh hoạt, muốn nhanh chóng rút thanh đao này ra cũng không có cách nào mà còn khiến nó chịu đựng từng con đau nhức.
Lúc căng thẳng thì thả lỏng bản thân, lúc phiền não thì an ủi bản thân, lúc vui vẻ cũng đừng quên chúc phúc chính mình! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.