Nguyên Thủy Chiến Ký

Chương 41: Hắc phong




Lần đầu tiên Thiệu Huyền trông thấy loài thú nhỏ tên Thụ Li này, nó không lớn hơn bàn tay người trưởng thành là bao, trên màu lông xám đan xen vài hoa văn màu nâu, đôi tai tròn gắn trên đầu và đôi mắt đen tròn, nhìn người ta bằng đôi mắt rất vô tội, hai tai cụp xuống, ngồi trên thân cây cao mười mấy mét, ôm lấy nhành cây cúi đầu nhìn mọi người phía dưới.
“Đừng nhìn nữa, con này ăn không ngon.” Lang Hạ nhỏ tiếng nói với Thiệu Huyền. Trong khu rừng này họ không bị cấm nói chuyện, chỉ là muốn nói thì nhỏ tiếng nói với nhau.
Thông thường mà nói, chiến sĩ trong bộ lạc không kén thức ăn, vị không ngon cũng ăn được, chỉ cần bổ sung năng lượng là được. Thế nhưng con vật nào được bình luận là “không ngon” thì nó không chỉ là vấn đề không ngon mà còn có một số ảnh hưởng xấu đến cơ thể nữa. 
“Nó không sợ người hả?” Thiệu Huyền nhỏ giọng hỏi.
“Thật ra một số dã thú lần đầu nhìn thấy người chúng hoàn toàn không sợ hãi mà còn hiếu kỳ, nếu như cậu lộ ra một chút sát khí thì sẽ khác.” Nói xong Lang Hạ giương cung lên nhắm vào con Thụ Li trên cây.
Đôi mắt vô tội ấm áp vô hại lúc nãy của Thụ Li lộ ra nét dữ dằn, lúc nãy nó không mở miệng nhưng bây giờ lại há ra rất to, Thiệu Huyền có thể thấy rõ răng trong miệng nó. 
Lang Hạ không bắn tên mà hạ tay xuống, không nhắm vào nó nữa.
“Thịt đã ít mà còn không ngon, tiếng kêu cũng khó nghe.” Lang Hạ nói xong rồi tiếp tục chỉnh cung, kiểm tra xem có bị hư hại hay không.
Đợi Lang Hạ rời đi, con Thụ Li trên cây trở về trạng thái lúc đầu. 
Một con côn trùng dài bằng ngón tay bay tới bay lui, cử động đôi cánh, trên thân nó phủ một lớp phấn dày phản quang, thoắt ẩn thoắt hiện, lúc thì xuất hiện chỗ này, lúc thì xuất hiện chỗ khác, chúng bay rất nhanh trong không trung, thoắt cái đã di chuyển sang chỗ khác.
Xoạt!
Con Thụ Li ôm cành cây dang tay ra, dường như đã đoán trước được vị trí con côn trùng bay đến, dang tay vồ một cái. 
Chỉ trong chớp mắt, con côn trùng đó đã nằm trong móng vuốt của Thụ Li.
Thiệu Huyền chỉ nhìn thấy con Thụ Li bẻ con côn trùng một cái, bẻ gãy cánh rồi nhai chóp chép từng phần một của con côn trùng đó. Vừa nhai vừa nhìn xuống Thiệu Huyền dưới gốc cây.
Đợi sau khi ăn xong chỉ còn cái đuôi, Thụ Li không nhai nữa, nhìn đống xương còn lại trong tay rồi lại nhìn Thiệu Huyền dưới gốc cây, sau đó ném vào người Thiệu Huyền. 
Cảm nhận được tốc độ nhanh chóng của bộ xương côn trùng, Thiệu Huyền nhanh chóng tránh sang một bước, vừa hay tránh được.
“Khẹt khẹt khẹt!”
Con Thụ Li trên cây kêu lên. 
Thiệu Huyền còn nghĩ lúc nãy mình tránh được, khiến con Thụ Li không vui, tầm nhìn hướng vào Ngạng đang đứng phía xa, rồi nhìn lại con Thụ Li trên cây, nó đã sớm chạy đi như đang trốn tránh điều gì đó.
Ngạng đi theo hướng mà con Thụ Li bỏ chạy, nhanh chóng leo lên một ngọn cây, sau lưng anh mang theo năm cây giáo ngắn để đánh dấu.
Mọi người trong đội săn bỗng trở nên im lặng, dường như hơi thở cũng nhẹ đi, nếu như không phải tận mắt chứng kiến sẽ không ngờ tới ở đây lại có nhiều người như thế. 
Dường như Ngạng đã cảm nhận được điều gì đó, lặng lẽ rút ra một cây giáo ngắn, đang định phóng ra, sau đó trong một khắc anh lại dừng lại, rồi ra hiệu cho bên này.
Mạch suy nghĩ một lúc rồi ra hiệu cho Ngạng quay về.
Trên mặt Ngạng lộ rõ sự nuối tiếc, sau khi leo xuống thì trở về trong đội. Đồng thời, người trong đội săn nhanh chóng ẩn mình vào những chỏm đá, gốc cây. Thiệu Huyền cũng làm theo. 
Sau hai nhịp thở, Thiệu Huyền đã nhìn thấy một con vật rất giống Hồ Li nhảy ra từ bụi rậm, nhìn quanh rồi chạy về một hướng.
Lang Hạ ra hiệu cho Thiệu Huyền tiếp tục đợi.
Qua một lúc, Thiệu Huyền đã nghe thấy âm thanh xoạt xoạt, đây là âm thanh được gây ra bởi động vật ma sát với cây cối lúc di chuyển. 
Một con vật cao tầm bảy mét từ từ xuất hiện, da có màu nâu, tứ chi to lớn, phía sau còn có một cái đuôi to khỏe. Trông rất hung ác, thế nhưng nhìn cử động nặng nề của nó lại cảm thấy ngu  ngu.
Nó ngửi ngửi rồi đi đến mấy gốc cây bên cạnh, chân sau vững chãi, cái đuôi to lớn chống đỡ thân sau kết hợp với hai chân tạo thành thế kiềng ba chân vững chắc. Nhớ lại những chuyện đã được nghe về những cuộc đi săn trước đây, so sánh với con thú trước mắt, chắc có lẽ nó là thú Cự Trảo rồi. Con thú Cự Trảo này trong mắt Thiệu Huyền đã là rất lớn rồi, thế nhưng trên thực tế nó vẫn chưa trưởng thành, thú Cự Trảo trưởng thành còn to hơn nữa.
Hơn nữa, thú Cự Trảo nhìn ngu ngu vậy thôi nhưng khi nó gặp phải nguy hiểm thì phản ứng không chậm chút nào, con Cự Trảo đó có thể nhổ một cây cổ thụ rất dễ dàng. 
Thật ra thú Cự Trảo cũng nằm trong danh sách săn bắt của đội săn, chỉ là hiện tại Mạch vẫn chưa có ý cho người ra giết nó.
Mấy cái cây này không lớn, con thú Cự Trảo đó ăn hết lá rất nhanh, sau đó không hứng thú với số lá còn lại nữa, tiếp tục lộ ra dáng vẻ lười nhác, tứ chi chạm đất, cử động bước chân nặng nề rời đi.
Đợi sau khi nó rời đi, Mạch mới dẫn người tiếp tục lên núi, Lang Hạ kiểm tra những cái bẫy đã đặt sẵn, bên trong có vài con thú đáng thương mới rơi vào bẫy, vẫn còn sống, bị người trong đội săn giải quyết nhanh chóng. 
Bẫy không lớn thế nên thú bẫy được cũng khá nhỏ.
Lang Hạ vừa sửa chữa những trang bị trong bẫy vừa truyền thụ kinh nghiệm lại cho Thiệu Huyền.
Lang Hạ chỉ cho Thiệu Huyền những chiến sĩ đang xử lí thú săn, nói: “Sau khi bắt được thú săn, cậu phải kiểm tra xem nó có bị bệnh hay không. Như con vừa bắt được lúc nãy, mắt đã đổi màu, lông cũng bắt đầu rụng, lúc cắt thịt máu chảy ra có mùi rất lạ. Cho dù con thú đó còn sống thì cũng không sống được bao lâu nữa, chúng ta ăn nó thì kết quả cũng như nó mà thôi.” 
Những chiến sĩ phụ trách xử lí thú săn đã nhanh chóng lột da thú, mổ bụng lấy nội tạng và tạp chất ra, chia thành nhiều miếng bỏ vào túi, trên túi còn lót một lớp cỏ khô để khử mùi.
Mạch dẫn dắt đội săn, một lòng muốn băng rừng, thế nên gặp rất nhiều thú săn lớn ông vẫn không giết chúng.
Không khí trên đỉnh núi không ấm áp như phía dưới, tuyết trên đỉnh núi lấp lánh dưới ánh nắng, nhìn ra xa có thể thấy bồn địa dưới chân núi rất rõ ràng. 
Cuối cùng trước khi mặt trời lặn, đội săn cũng đã băng qua cánh rừng, đến được một hang động trên lưng núi. Đây là một trạm dừng của đội săn, đêm nay đội săn sẽ nghỉ tối ở đây.
Có một hang động để ngủ tất nhiên sẽ dễ chịu hơn.
Qua một chặng đường căng thẳng, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, tinh thần của các chiến sĩ cũng thoải mái ít nhiều. 
“Trước đây có một con gấu sống trong hang, đội săn của chúng ta đã giết con gấu đó và chọn nơi này làm chỗ dừng chân.” Lang Hạ kể cho Thiệu Huyền nghe về truyền thuyết của cái hang.
“Đúng rồi Lang Hạ, lần trước đi săn A Phi đã gây nên rắc rối gì vậy?” Thiệu Huyền hỏi.
Lang Hạ đang kể lại chiến tích huy hoàng của mình, ý cười trên mặt đột nhiên tắt ngấm, thở dài. Lại gần Thiệu Huyền nhỏ tiếng trách móc: “Thằng nhóc đó chọc cái gì cũng được, nó cứ muốn chọc vào Si Cúc Hắc Phong!” 
Hắc Phong không phải là một loài dã thú mà là tên gọi chung của những người thích mai phục săn bắt trong bộ lạc, thế nên khi nói đến bọn họ thường được gọi là “Hắc Phong”, mà Si Cúc là một dạng trong đó.
Sau khi mặt trời lặn, nhiệt độ dần giảm xuống, cửa hang đã được dùng một tảng đá lớn chắn lại, gió lạnh vẫn lùa vào từ các khe hở, thế nhưng trong hang đã được nhóm lửa, cũng có nhiều người nên cũng ấm áp. Nếu như lúc này nhìn ra bên ngoài Thiệu Huyền vẫn có thể thấy được hai ông trăng đang chiếu sáng trong không trung.
Lang Hạ nói, ngày mai thời tiết nhất định sẽ rất đẹp. 
Mà bên ngoài hang, khu rừng yên tĩnh chìm trong màn đêm, trong bồn địa có vẻ tĩnh lặng kia, những con thú săn mồi ban đêm đã bắt đầu hoạt động.
Cái hồ băng không lớn dưới chân núi, mặt hồ yên tĩnh bắt đầu gợn sóng, một con thú cực lớn hiện lên rồi bò ra khỏi mặt hồ. Những con thú đêm uống nước quanh hồ nhanh chóng thoát thân.
Con thú lớn cũng không vội đuổi theo những con mồi nhỏ, mà vẫn đứng bên hồ nước, đợi nước trên thân chảy xuống khô ráo, ánh trăng chiếu trên người nó hắt lên một chút ánh sáng. Lúc này con thú lớn đã bắt đầu cử động. Thân hình to lớn nhanh chóng khuất sau màn đêm. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.