Nguyên Soái Ảnh Đế Phu Nhân

Chương 5: Gây Ra Việc Lớn






(8/8/2022)
Krom cười.
Không phải nụ cười quá mức từng trải của người trưởng thành, cũng không phải nụ cười quá mức đơn thuần của trẻ con.
Nụ cười tươi ấy vẫn mang theo nét ngây ngô thiên chân, cũng bàng bạc chí khí, nhiều nhất trong đó lại là hy vọng.
Đây là nụ cười độc đáo, riêng biệt của thời niên thiếu.
"Ta muốn thay đổi thế giới này." Vị anh hùng hãy còn niên thiếu nói: "Ngươi xem, chúng ta nơm nớp lo sợ làm việc, học tập, chỉ là vì giữ chút giá trị cho mình về sau, có thể sống lâu được mấy ngày thì cố sống."
"Nhưng điều này không đúng, chúng ta vốn có quyền sống, cái sai chính là bạo quân cao cao tại thượng kia."
"Ta muốn điên đảo cả thế giới này, muốn lôi bạo quân kia ngã xuống khỏi vương tọa."
"Cho nên ta không muốn giải thích với các ngươi, bởi vì các ngươi không hẳn sẽ tham dự vào việc nguy hiểm này, cũng không nên có quá nhiều liên lụy với ta."
Krom nói, hắn suy nghĩ tự nhiên như thế, khiến người khác phảng phất như tận mắt nhìn thấy cuộc sống của Krom trong những năm tháng từ 3000 năm trước ấy.
Cặp mắt màu nâu kia lấp lóe ánh sao rạng rỡ, tương lai của vị thiếu niên anh hùng ấy nhấp nhô mà gian nguy, nhưng niềm tin đủ để dẫn dắt hắn xuyên qua con đường dài lâu mà đen tối này tới thắng lợi.
Krom là anh hùng dẫn dắt vũ trụ thoát khỏi thời đại Hắc Ám, nhưng hắn cũng chỉ là một thiếu niên.
Đó sự trộn lẫn giữa chim ưng và hùng ưng, hỗn tạp ngây ngô và thành thục trầm ổn, cậu thiếu niên ấy có thể có bất kỳ lý tưởng cuồng vọng nào, cũng có hy vọng vô tận và tương lai xán lạn, là khả năng vô hạn không kể tuổi tác.
Đạo diễn Kern vỗ bàn tán dương.

Diễn viên cũ đóng vai thiếu niên Krom kỹ thuật diễn cao siêu mà diễn không ra cảm giác thiếu niên, mà diễn thiếu niên lại không có cảm giác cơ trí dũng cảm vượt quá tuổi.
Cho đến khi cậu bé này xuất hiện, mới đưa anh hùng và thiếu niên dung hợp hài hoà vào nhau.
Ông vọt vào phim trường, thậm chí quên nữ diễn viên ở một bên, kéo tay Tiêu Ngô Đồng hỏi: "Cháu tên là gì?"
"Tiêu Ngô Đồng."
"Tiêu Ngô Đồng, hiện tại cháu chính là Krom!"
"Thật vậy à!" Tiêu Ngô Đồng cong đôi mắt, thành thục bình tĩnh, đại khí hào hùng đều bị ném sang một bên, hắn lại trở thành một đứa trẻ, bất ngờ hưng phấn nói: "Thật sự là quá tốt!"
Hệ thống ở trong thức hải xem mà trợn mắt há hốc mồm.
Người tu tiên đều biết diễn kịch như vậy sao!?
Vậy lúc trước sao không tự mình đi diễn kịch cho ta!!
Ký chủ rác rưởi!
Nhưng mà......
Là ảo giác của nó sao? Sao lại cảm thấy ký chủ rác rưởi diễn Krom, so với mấy kịch bản phim muốn đắp nặn phẩm đức thiếu niên anh hùng cao thượng, nhiều thêm một chút quái dị.
Nhưng tinh tế cân nhắc, lại không nghĩ ra chỗ nào quái dị.
Đạo diễn Kern lôi kéo tay Tiêu Ngô Đồng đã nói tới việc nhà, ông có thể khẳng định cậu nhóc xuất hiện lỗ mãng trước mặt này là thiên tài hàng thật giá thật, tâm yêu tài bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
"Đây là lần đầu tiên cháu diễn kịch sao? Trước kia từng tham gia đoàn phim nào chưa?" Làm đạo diễn, thứ đầu tiên ông tò mò chính là kỹ thuật diễn của cậu.
Kỹ thuật diễn tự nhiên như thật mà không trải qua huấn luyện thì không có khả năng hình thành.
"Cháu từng tham gia mấy đoàn phim, đều là nhân vật nhỏ." Tiêu Ngô Đồng nghiêm túc nhìn chằm chằm đạo diễn Kern: "Nghe nói ngài muốn tới trường học quay phim, cháu lại tốt nghiệp từ học viện Frost, tương đối hiểu biết nơi này, mới cố ý chạy tới."
Tuy rằng mấy cái tình báo này đều là hệ thống lải nhải nói cho y.
"Cháu là học sinh tốt nghiệp học viện Frost? Trách không được có thể tìm thấy chỗ này." Ông thấy Tiêu Ngô Đồng gật đầu, không khỏi cảm thán lại hỏi: "Sau này thì sao? Cháu nên vào đại học đi, muốn đi đâu học?"
Tiêu Ngô Đồng nhấp miệng, bộ dáng có chút buồn rầu: "Cháu tuy rằng ghi danh không ít trường học, nhưng đến tận bây giờ trong tay cũng không có một lá thư thông báo trúng tuyển nào."
Đáp án khiến đạo diễn Kern cảm thấy ngoài dự đoán, ông tất nhiên sẽ không mặc kệ thiên tài mình nhìn trúng cứ nước chảy bèo trôi đi như vậy.
Suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng từ trong một góc ký ức lay ra bản thân giống như có cái học viện điện ảnh vinh dự giáo thụ tên tuổi.
Lấy thân phận giáo sư vinh dự hệ điện ảnh của Học Viện Tổng Hợp thủ đô, hơn nữa trong viện còn có mấy lão bạn già hỗ trợ, đem cậu nhóc đưa vào hệ điện ảnh để học tập hẳn là không thành vấn đề.
Trong lòng ông đã có dự tính, trên mặt lại vẫn như cũ không có gì, định qua mấy ngày nữa lại nói chuyện này sau, một là muốn liên hệ lão bạn già, thứ hai là thừa dịp mấy ngày này quan sát phẩm hạnh của cậu, rốt cuộc đối phương xuất hiện thực sự quá mức trùng hợp.
Nhưng......
Ánh mắt người già dừng trên người cậu thiếu niên, trong sự nghiêm túc trộn lẫn càng nhiều phần từ ái.
Đứa trẻ như vậy thì có thể có suy nghĩ gì chứ.
Tiêu Ngô Đồng vui sướng trải qua một ngày này, chờ đến buổi tối ở trong xe taxi đi ngủ, mới đột nhiên nhớ tới hỏi hệ thống: "Cái Weibo kia của ta thế nào rồi?"
"Cái đấy à." Hệ thống liếc mắt một cái, "Chuyển phát bình luận đều là 0, lượng đọc là 2, đại khái là ngươi và ta chỉ có hai lượt đọc.

Ngươi đăng cái này căn bản là vô dụng, so với cái này thì kỹ thuật diễn của ký chủ thật là trâu bò!"
Hệ thống tận sức bợ đít ký chủ, nó cảm thấy cuộc sống hệ thống mười một năm, cuối cùng cũng nhìn thấy hết được ánh rạng đông!
Ký chủ nhà nó có kỹ thuật diễn như này thì nhân vật nào mà không dễ như trở bàn tay? Căn bản chính là ảnh đế dự bị, sắp tới nổi bật!
Gì mà hệ thống dưỡng thành thần ca hát, quá coi thường hệ thống nó rồi! Nó đường đường là hệ thống dưỡng thành ảnh đế! Lúc trước ký kết với thằng nhóc này quả nhiên không nhìn lầm, đây là nguyên liệu tạo nên ảnh đế!
Bên này, phản ứng của Tiêu Ngô Đồng lại ngược lại --
"Câm miệng, đi ngủ."
Suất diễn của thiếu niên Krom thực sự không nhiều lắm, thời gian ba ngày đã quay xong rồi, mà thái độ đạo diễn Kern đối đãi với Tiêu Ngô Đồng, cũng càng ngày càng giống một ông lão bình thường yêu thương trẻ con, chờ Tiêu Ngô Đồng quay xong cảnh cuối cùng, nhân viên đoàn phim dần dần tan đi, ông đón Tiêu Ngô Đồng lên xe của mình.
"Ta cố ý giới thiệu cháu đi Học Viện Tổng Hợp thủ đô học hệ điện ảnh, cháu muốn đi không?"
Tiêu Ngô Đồng nhìn qua có chút kinh ngạc, trừng lớn đôi mắt nhìn ông, hồi lâu mới do dự lại cẩn thận hỏi: "Học Viện Tổng Hợp Thủ đô?"
"Đúng vậy." Đạo diễn Kern từ ái nhìn cậu: "Học Viện Tổng Hợp Thủ đô hệ điện ảnh trước mắt là xuất sắc nhất toàn Liên Minh, lấy tài hoa của cháu tới đó tiếp tục học tập thì không thể nào tốt hơn được nữa, ta cũng có thể lấy thân phận giáo sư vinh dự đề cử cháu vào học."
"Cái này có chút không tốt cho lắm......" Ở trước mặt ông, thủ đoạn che giấu cảm xúc của cậu thiếu niên thực sự hơi kém, trên mặt y không phải chờ mong hoặc kích động, mà là quái dị nói không nên lời: "Hay là thôi đi......"
"Sai lại ấp a ấp úng thế!" Trong lúc nhất thời khiến đạo diễn Kern hơi cáu, ông nói: "Cháu là đàn ông con trai, trong lòng nghĩ như thế nào thì nên nói thẳng ra."
Tiêu Ngô Đồng hít sâu một hơi, như cấp cổ vũ chính mình: "Thật ra cháu đã nhận được thư thông báo trúng tuyển, nhưng năm ngày trước lại bị trường học thu hồi."
"Thu hồi?" Lần này đến phiên đạo diễn Kern kinh ngạc: "Là viết sai tên hay là ghi sai địa chỉ?"
"Cũng không sai." Tiêu Ngô Đồng lắc đầu: "Đó là thư thông báo trúng tuyển của cháu."
"Cháu vi phạm cái gì sao?"
"Cũng không có, kỳ nghỉ cháu vẫn luôn ở nhà đợi, đột nhiên đã bị cho thôi học."
"Hoang đường!" Kern đạo diễn trừng mắt cả giận nói: "Ta còn chưa bao giờ nghe thấy chuyện vô duyên vô cớ thu hồi thư thông báo trúng tuyển! Cháu nói cho ta, là cái trường nào!"
Tiêu Ngô Đồng trộm nhìn ông một cái, nói: "Chính là Học Viện Tổng Hợp thủ đô......!Hệ điện ảnh......"
Đạo diễn Kern đang tràn ngập lửa giận chỉ một thoáng đã tắt, ông mới vừa rồi còn muốn đưa người vào, lại không nghĩ rằng đối phương không phải không học được, mà là không hiểu sao cậu bị trường học yêu cầu lui học.
Xấu hổ chốc lát qua đi, phẫn nộ càng nghiêm trọng bốc cháy trong lòng, ông lập tức nói: "Thôi học? Bọn họ sao dám! Cho ta xem tin bọn họ gửi cho cháu!"
Tiêu Ngô Đồng vội vàng lấy quang não ra, đùa nghịch hai cái, màn hình chợt phóng ra giữa không trung, bên trên đúng là tin thôi học từ Phòng Giáo Vụ hệ điện ảnh của Học Viện Tổng Hợp
Ông Kern đọc từng dòng thư tín, khi nhìn đến câu "Nên ngành học trước mắt chỉ mặt hướng mới có thể xông ra người chiêu sinh" xoang mũi hung hăng hừ một tiếng: "Bọn khốn này! Cháu chưa từng liên hệ với bọn họ sao?"
"Cháu đã đăng Weibo rồi, tìm người có quan hệ là có thể nhấc lên official weibo, nhưng mà......" Tiêu Ngô Đồng suy sụp nói: "Không ai quan tâm cả."
Rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa trẻ, còn không biết bảo vệ bản thân như thế nào.
Ông già Kern càng ngày càng phẫn nộ rồi đấy, lão không biết nguyên nhân thật sự học viện bắt thôi học, nhưng ông biết, nếu không có cơ duyên trùng hợp đụng phải Tiêu Ngô Đồng, vậy thì thiên tài một thân tài hoa sẽ vĩnh viễn bị mai một bên trong đám người.
Làm trưởng bối, cũng làm một người đạo diễn yêu tài, ông Kern cảm thấy chính mình cần phải giúp đứa nhỏ này gánh vác chuyện này.
"Giao cho ta đi, cháu cứ chuẩn bị về học viện đi học cho tốt."
Tiêu Ngô Đồng đôi mắt sáng lấp lánh, đầy sùng kính: "Vâng!"
Được cậu nhóc còn nhỏ hơn cháu trai mình sùng bái, thật sự khiến tâm yêu thương của ông Kern tăng mạnh, lão khó được mấy khi không làm mặt lạnh, tận lực làm ra biểu tình ôn hòa, hỏi: "Ta đưa cháu về nhà trước, nhà cháu ở đâu?"
Tiêu Ngô Đồng tròng mắt xoay chuyển: "Ở chỗ này xuống xe là được."

Kern lão nhân có chút kinh ngạc: "Phụ cận chỗ này không phải không có dân cư sao?"
"Thật ra mấy ngày nay cháu đều ngủ trên xe taxi." Khi ông lão nhìn y chăm chú, Tiêu Ngô Đồng ngốc ngốc sờ sờ tóc.
"Sao lại thế!" Ông Kern nhíu mày lại.
"Anh trai cháu trở thành vị hôn phu của nguyên soái, anh ấy vẫn luôn không vừa mắt cháu, khiến cho gia chủ đuổi cháu ra ngoài." Tiêu Ngô Đồng hàm hồ mà nhanh chóng nói, làm như xấu hổ khi nói cho người khác biết mấy việc xấu xa: "Cũng không có gì, cháu tự sống cũng khá tốt."
"Ngủ trên xe taxi tốt cái gì mà tốt!" Ông Kern cả giận nói: "Đi, mấy ngày nay cháu ở trong nhà ta trước! Còn có, ngươi cái kia cái gì đại ca gia chủ sự, đều cho ta hảo hảo nói một lần!"
Chờ buổi tối hệ thống từ thức hải đi ra, trợn mắt há hốc mồm phát hiện ký chủ nhà mình từ xe taxi đổi thành phòng cho khách xa hoa, còn thêm một đạo diễn xấu tính đỉnh cấp đương thời đang nhẹ giọng an ủi.
"Ta có thể là đang nằm mơ." Nó dường như bị mộng du, nói: "Vẫn là trở về ngủ một giấc ngon lành thôi."
"Mơ cái gì mà mơ, ra đây cho ta." Ký chủ lãnh khốc vô tình xách hệ thống đáng thương từ trong thức hải ra: "Nhìn chằm chằm internet cho ta, ta muốn đăng tài khoản của Phượng tiên sinh."
"Ngươi không phải chưa bao giờ dùng cái account kia sao?" Hệ thống không hiểu ra sao nhìn ký chủ lăn lộn, vẫn là tận chức tận trách sửa chữa đổ bộ ip.
Tên tài khoản là Phượng tiên sinh, từ khi xuất đạo (ra mắt) đã đăng ký, nhưng cho đến hôm nay cũng không đăng một tin nào, ngay cả fan thâm niên nhất của Phượng tiên sinh cũng không biết thần tượng mình còn có một cái tài khoản xã giao như vậy.
Tiêu Ngô Đồng coi như không nghe thấy hệ thống nói, bắt đầu tìm kiếm tài khoản của ông Kern.
"Ối? Đây không phải là Weibo ngươi đăng sao, có khi nào đạo diễn Kern......" Hệ thống liếc mắt một cái: "Vẫn là......ngữ khí kịch liệt như cũ?"
"Hay thật, được đạo diễn nổi danh chuyển phát (chia sẻ), ngươi đang náo loạn một trận lớn đấy."
"Nhưng điều này vẫn chưa đủ lớn." Tiêu Ngô Đồng ngã xuống giường lớn mềm mại, duỗi tay click mở thông báo chuyển phát: "Đắc tội Ngô Đồng, không chỉ xin lỗi đơn giản là xong đâu."
Y khanh khách nở nụ cười, trong không gian tư nhân không che giấu cảm xúc của mình nữa.
"Quỳ xuống xin lỗi mới có vẻ thành khẩn nhỉ ~"
m cuối kéo dài, ba phần sung sướng, bảy phần ác ý.
"Chuyển phát Weibo.
-- Phượng tiên sinh"
Xác nhận chuyển phát.
Bùmmmmm!
Đầu đơ ra như bị ngập nước, nhất thời toàn bộ người dân tinh tế Liên Minh đều ngẩn ngơ.
Phượng tiên sinh lần đầu tiên đăng thông báo ngoài phòng phát sóng trực tiếp!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.