Nguyên Phối Nghịch Tập - Kim Nguyên Bảo

Chương 161:




“Keng —— keng ——”
Tiếng chuông trên lầu cao vang lên, báo hiệu cuộc tỷ thí chính thức bắt đầu, khán giả ngồi xem đều kích động reo hò.
Bạch Cạnh không đợi người giám sát tuyên bố những thí sinh lên đài trận đầu tiên, hắn nhét tiểu Tần Quảng Vương vào lòng Bạch Dạ, sau đó nhảy xuống võ đài ngoắc tay với đám người Thập Phương Đình: “Ai muốn xuống đây so chiêu với ta.”
Những thí sinh bên phía người tu chân nhìn thấy hắn nhằm vào Thập Phương Đình, tất nhiên sẽ không lên đó tự tìm rắc rối, ai cũng nhao nhao nhìn về hướng người trong Thập Phương Đình.
“Lão đại, để ta tiếp hắn.” Vô Dã nhảy lên võ đài, nhếch mép lạnh lùng nhìn Bạch Cạnh.
Lúc này, một trận gió to thổi bay cát bụi trên mặt đất, tạo thành một bức tường bụi cuồn cuộn, che khuất bóng hai người trên sàn đấu. Chờ đến khi nhìn kỹ lại, chỉ thấy cơ thể Bạch Cạnh hóa thành một màn sương mù lạnh giá đen đặc lao về phía Vô Dã.
Vô Dã lấy ra hai món thần khí có hình dạng vòng gai, bên trên phủ kín những gai dài lớn có bé có. Hắn phất tay một cái, chiếc vòng nhanh chóng bay lên không trung, lao về phía màn sương mù giống như cơn gió lốc. Hai người va chạm với nhau tạo ra cơn chấn động lớn và áp lực khổng lồ.
Những tu sĩ ngồi trên khán đài quan sát trận đấu có tu vi không cao, hơn nữa trước mặt còn bố trí đủ loại hàng rào phòng ngự, vậy nên họ không nhìn ra hai người trên võ đài tu vi cao như thế nào.
Những người ngồi ở sảnh chờ lại không giống như vậy, mặt của bọn họ đều biến sắc. Tuy đã là tu sĩ cảnh giới Đại Thừa, thế nhưng bọn họ lại không ngăn cản được uy lực này, sức mạnh khủng khiếp khiến họ cảm thấy sợ hãi từ trong sâu thẳm. Vừa nhìn đã biết tu vi của hai người trên võ đài sâu đến mức không đo đếm được, thậm chí còn vượt trội xa so với cảnh giới Đại Thừa.
Đại thái thượng trưởng lão vội vàng sử dụng kết giới bảo vệ bản thân cùng với tiểu Phong Bá trong lòng, những người khác cũng bắt đầu làm theo.
Tiểu Phong Bá dường như không bị ảnh hưởng chút nào. Nó nhìn người trên võ đài vui vẻ vẫy tay.
Mấy ông bạn của đại thái thượng trưởng lão đang đứng bên cạnh khiếp sợ dùng truyền âm nói với nhau: “Hai người trên võ đài thật sự là tu sĩ cảnh giới Đại Thừa sao? Tại sao sức mạnh của bọn họ lại vượt trội hơn hẳn so với chúng ta, bọn họ có chắc là người thuộc cảnh giới Đại Thừa không?”
Đại thái thượng trưởng lão không cách nào trả lời câu hỏi đó. Ông vô thức nhìn về phía Phù Vân lão tổ và đám người Thập Phương Đình, chỉ thấy sắc mặt bọn họ trấn tĩnh không đổi. Ông nhíu mày nói: “Có khả năng một số chuyện đã vượt ra khỏi khống chế của chúng ta.”
Trên võ đài, nhìn hai người như dính vào nhau, tốc độ nhanh đến mức khán giả xem trận chỉ thấy hai cái bóng một đen một trắng bay tới bay lui trên không trung. Tình hình cụ thể không ai thấy rõ, ngay cả những bậc cao nhân cũng vậy.
Hạ Quân ngồi ở vị trí người xem buồn bực nói: “Tốc độ của bọn họ nhanh như vậy, em chẳng kịp nhìn chiêu thức của họ, vậy thì làm sao mà học tập kinh nghiệm được? Anh cả, anh có nhìn kịp không?”
“Không thấy.” Hạ Sâm lừa em mình như vậy, nhưng trên thực tế hắn thấy vô cùng rõ ràng. Trước kia khi các vị thần chưa biến mất, tu vi của Bạch Cạnh tuyệt đối trên Vô Dã. Hiện tại Bạch Cạnh bị thiên phạt hạn chế nên chỉ có thể đánh ngang cơ với Vô Dã, có thể thấy được mọi chuyện thật sự giống như lời Bạch Dạ nói, đám người Vô Tàng rất có khả năng đã phong ấn thần cách, tu vi chỉ giảm một phần cực kỳ ít, thậm chí còn chẳng ảnh hưởng gì tới bọn hắn.
Hạ Quân hỏi các trưởng bối: “Ông nội, mọi người có thể thấy rõ không?”
Hạ lão gia nhíu mày: “Không thể.”
Di tổ nói: “Ta cũng không thể.”
Hạ Quân kinh ngạc: “Di tổ, ngài cũng không thấy rõ sao? Nếu như đến cả ngài còn không thấy rõ thì những người khác cần gì phải xem nữa.”
Di tổ nhìn về phía Hạ Sâm: “Tiểu Dạ rời đi lâu như vậy vẫn chưa có trở về, cháu không đi tìm nó sao?”
Hạ Sâm nhìn về phía sảnh chờ: “Cậu ấy đi tìm bạn, sau khi cuộc tỷ thí kết thúc sẽ tự trở về.”
Lúc trước Bạch Dạ nhận được truyền âm của Bạch Giám nói muốn tìm Bạch Liệt và Bạch Cạnh để lên võ đài tỷ thí. Bạch Dạ muốn thử xem tu vi của đám người Vô Tàng thế nào, vậy nên cũng theo bọn hắn qua đó.
Hạ Sâm cũng muốn đi, nhưng chỉ cần hắn sử dụng pháp thuật, đám người Vô Tàng sẽ phát hiện ra thân phận của hắn.
Hắn là thần tử, đối chọi với đám người Vô Tàng sẽ để lại ấn tượng không tốt cho chính người của mình, vậy nên hắn quyết định không qua đó.
Những người tu chân trên khán đài không nhìn rõ cảnh tượng đánh nhau thì dần dần cảm thấy nhàm chán. Ai cũng ngáp liên tục,sau đó bắt đầu nói chuyện phiếm với nhau. Mọi người đều muốn rời đi, nhưng đồng thời lại muốn biết đến cuối người tu chân thắng hay là quỷ tu thắng.
Không thể nào để hai bên đánh nhau nhau mãi khiến trận đấu kéo dài không dứt được, vậy nên giới hạn thời gian mỗi trận là nửa canh giờ.
Sau nửa canh giờ nếu vẫn không phân thắng bại, người giám sát sẽ gõ chuông ra hiệu tạm dừng, sau đó xem xét thương tích trên người đấu thủ để phân định thắng thua. Vết thương trên người ai nặng hơn thì người đó thua cuộc.
Nửa canh giờ sau, cuối cùng mọi người cũng nghe thấy tiếng chuông vang lên: “Keng keng keng —— keng keng keng ——”
Mọi người đều trở nên phấn khích: “Cuối cùng trận đấu cũng kết thúc rồi, là ai thắng vậy?”
Mọi người thấy hai đấu thủ vẫn đánh nhau kịch liệt trên bầu trời.
“Keng keng keng —— keng keng keng ——” Người giám sát vừa rung chuông vừa hô lớn: “Tỷ thí kết thúc, tỷ thí kết thúc. Nếu như còn tiếp tục, mời hai người rời khỏi võ đài rồi đánh tiếp. Phía sau còn có rất nhiều người khác muốn tỷ thí.”
Bạch Cạnh nghe thấy người giám sát nói vậy thì dồn hết sức lực bay về phía Vô Dã, đồng thời sử dụng chiêu thức quỷ thần lợi hại nhất- Minh Ngục để tấn công Vô Dã. Trong tức khắc, bốn phương tám hướng xôn xao tiếng kêu khóc thét gào đầy thê lương của vạn quỷ, ầm ầm lao về phía đối phương, tựa như kéo hắn địa ngục.
Vô Dã biến sắc, vội vàng sử dụng thuật tinh lọc để hóa giải và dựng lên kết giới phòng ngự, khó khăn lắm mới chặn được đòn công kích.
Ầm một tiếng, Bạch Cạnh đè chặt đối phương xuống đất, mặt đất lún xuống thành một cái hố khổng lồ, khói bụi bay cuồn cuộn ngút trời.
Mọi người nghe thấy động tĩnh lớn thì thi nhau đứng lên: “Ai thắng?”
Chờ đến khi khói bụi nhạt dần, mọi người mới nhìn thấy Vô Dã bị một làn khí âm u đen đặc  đè trên mặt đất.
Người giám sát thấy cả người Bạch Cạnh toàn âm khí, trong mắt toàn tơ máu đỏ rực, vô thức nuốt nước miếng mở miệng tuyên bố: “Quỷ tu thắng.”
Ông ta thấy đối phương sử dụng pháp thuật của quỷ tu, vậy nên phán đoán Bạch Cạnh thuộc phe quỷ.
Bạch Dạ thấy Bạch Cạnh đè Vô Dã đến mức bất động, chỉ lo lắng hắn điên lên sẽ mất khống chế. Cậu dùng truyền âm gọi hắn “Anh ba, trở về thôi.”
Bạch Cạnh lấy lại tâm trí, nhìn Vô Dã bị đè bất động trên mặt đất, khinh thường hừ lạnh một tiếng, xoay người bay trở về sảnh chờ trên lầu rồi nói với Bạch Dạ: “Nếu như không phải đang tỷ thí, chắc chắn hắn phải chết.”
“Ha ha ha ——” tiểu Tần Quảng Vương vui vẻ cười khanh khách, vẫy cái tay nhỏ như đang hoan hô Bạch Cạnh.
Bạch Cạnh xoa đầu tiểu Tần Quảng Vương: “Mấy đứa cũng đồng ý để bác giết chết bọn hắn đúng không? Chờ đến khi tỷ thí kết thúc, bác sẽ giết chết bọn hắn rồi rút thần hồn ra cho mấy đứa ăn.”
Yêu Vương, Quỷ Vương: “……”
Bọn họ càng ngày càng tò mò về thân phận của mấy người Bạch Cạnh, là ai mà không chỉ không sợ thần tiên, thậm chí còn đánh bại được thần vệ.
Vô Dã xoa phần cổ bị bóp chặt lúc nãy, trở lại chỗ ngồi của mình, dùng truyền âm nói với đồng bọn: “Kẻ điên, đúng là kẻ điên. Không phải hắn đang tỷ thí mà là liều mạng với ta.”
Trước kia hắn có thể bất chấp tính mạng mình để hoàn thành nhiệm vụ của thần vương, nhưng hiện tại hắn cực kỳ quý trọng sinh mệnh. Hắn đang tận hưởng cuộc sống hiện tại, hắn không muốn chết. Khi đánh nhau, hắn có những điều kiêng kỵ của riêng mình, vậy nên mới thua trận đấu.
Vô Sương lạnh nhạt liếc nhìn về phía Bạch Cạnh: “Nếu như bọn hắn không điên, làm sao trở thành tội phạm bỏ trốn của thiên đình được.”
Bạch Giám đưa đứa bé cho Bạch Cạnh rồi nhảy xuống võ đài, chuẩn bị khiêu khích đám người Thập Phương Đình. Tiếp theo, thái thượng trưởng lão của Khuất gia lại nhảy xuống: “Ma Vương, ta muốn khiêu chiến ngươi.”
Các đệ tử nhà họ Khuất nhìn thấy thái thượng trưởng lão nhà mình lên đài, lập tức đứng dậy cổ vũ: “Thái thượng trưởng lão ——”
Thái thượng trưởng lão của Khuất gia nghe thấy tiếng reo hò của đám đệ tử thì khóe miệng nhếch lên. Lão nhất định phải thắng trận đấu này để được nhiều đệ tử tôn kính hơn.
Bạch Giám nhướng mày: “Đúng là lãng phí thời gian tỷ thí của ta mà.”
Sau khi trận đấu kết thúc, người thua sẽ bị loại và không có tư cách tham gia những trận tiếp theo. Nhưng nếu thắng cuộc, hắn sẽ phải chờ tất cả mọi người thay phiên nhau lên thi đấu một lượt mới được tham gia vòng loại trừ thứ hai, trừ khi phía bọn họ thiếu người so với đối phương thì mới có cơ hội được đấu lần nữa ở vòng thứ nhất.
Thái thượng trưởng lão của Khuất gia một lòng muốn đem lại vinh quang và danh tiếng cho gia tộc của mình. Lão không ngờ rằng đối phương dám khinh thường mình như vậy, tức giận đến mức không đợi người giám sát ra hiệu lệnh bắt đầu đã tấn công Bạch Giám.
Bạch Giám hoàn toàn không để lão vào trong mắt, hắn búng tay một cái đã nhẹ nhàng hóa giải đòn tấn công của đối phương, đồng thời phá vỡ hàng rào phòng ngự và đánh nát linh bảo của đối phương khiến lão bắn ra xa mấy trăm mét. Một chiêu nhẹ nhàng đã giải quyết xong đối thủ.
Thái thượng trưởng lão của Khuất gia phụt một tiếng, phun ra một ngụm máu, còn chưa kịp hối hận vì lựa chọn đối đầu với Bạch Giám đã ngất đi rồi.
Mọi người kinh hãi nhao nhao đứng lên.
Những người ngồi trên sảnh chờ cũng vội vã đứng dậy, khó tin nhìn Bạch Giám.
“Một chiêu sao? Một chiêu thôi mà có thể giải quyết được người thuộc cảnh giới Đại Thừa ư? Thậm chí còn đánh nát linh bảo nữa chứ, thế này có mạnh quá không?”
“Tiếp theo còn ai dám lên thách đấu với Ma Vương nữa?”
“Ước chừng cũng chỉ có người của Thập Phương Đình mới dám giao thủ với Ma Vương.”
“Ma Vương lợi hại như vậy, liệu hắn có khả năng tiêu diệt người tu chân chúng ta không?”
Người xem trên khán đài sôi nổi tranh luận, Hạ Quân khiếp sợ lén lút lôi ống tay áo Hạ Sâm rồi nhỏ giọng hỏi: “Anh cả, có một điều em muốn hỏi. Rốt cuộc Bạch Dạ hiện tại có quan hệ gì với Bạch Dạ ở cửa hàng đồ cổ? Tại sao Bạch Dạ hiện tại lại quen biết anh em và ông nội của Bạch Dạ kia, còn gọi bọn họ là anh cả, anh hai, anh ba và ông nội? Còn nữa, tại sao mấy anh em Bạch Cạnh lại ở bên phía ma tu? Với cả……”
Hạ Sâm lạnh nhạt đáp lại một câu: “Hỏi quá nhiều rồi đấy.”
Hạ Quân cảm thấy nếu như bản thân còn tiếp tục hỏi nữa, chắc chắn sẽ bị anh cả vứt xuống võ đài hoặc là cấm luôn hắn nói chuyện. Hắn vội vã ngậm miệng vào, chôn chặt chuyện này trong lòng.
“Trận tỷ thí này Ma Vương thắng.” Người giám sát nhanh chóng phái những tu sĩ khác đưa thái thượng trưởng lão của Khuất gia rời khỏi võ đài.
Người của phái Thiên Âm và Hạ gia cười phá lên: “Tuy rằng chúng ta không phải người bên phía Ma Vương nhưng vẫn cảm thấy đáng đánh lắm.”
“Thái thượng trưởng lão của Khuất gia tự cho mình rất lợi hại, đến thời điểm hiện tại cuối cùng cũng nếm trái đắng rồi, xứng đáng bị đánh.”
“Ma Vương nên dùng một chưởng đánh chết lão luôn.”
Người của Khuất gia sốt ruột nói: “Thái thượng trưởng lão không có việc gì chứ?”
“Khi thách đấu không được để xảy ra thương vong về tính mạng, chắc thái thượng trưởng lão chỉ ngất xỉu thôi.”
Người của Khuất gia đứng ngồi không yên, nhao nhao đứng dậy tới khu chữa trị sau võ đài để xem xét thương thế của đại thái thượng trưởng lão.
Khuất gia chủ vừa vào trong lều đã lập tức hỏi: “Hoằng Đức đại sư, thái thượng trưởng lão nhà ta không có việc gì chus?”
Người phụ trách chữa trị vết thương chính là Hoằng Đức đại sư của chùa Đoạn Không với tu vi đã đạt cảnh giới Đại Thừa. Có điều hoà thượng nhà chùa đã buông bỏ dục vọng, không ham hư vinh phú quý, phàm là người có tu vi càng cao thì càng không để ý đến những vật ngoài thân, đừng nói đến thứ tự thấp cao trong những trận đấu. Vậy nên bình thường hòa thượng trong chùa miếu chỉ luận bàn chuyện nhỏ chứ chưa bao giờ tham gia những trận tỷ thí lớn. Đồng thời họ cũng phụ trách chữa thương cho người tham gia trận đấu.
Hoằng Đức đại sư đút đan dược cho đại thái thượng trưởng lão Khuất gia, sau đó kiểm tra gân mạch và linh căn trong cơ thể lão: “Khuất gia chủ yên tâm, thái thượng trưởng lão thương đến nội tạng nhưng không nghiêm trọng, vậy nên ngài ấy chỉ phun ra máu rồi ngất đi thôi. Một chút nữa là có thể tỉnh lại rồi.”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Khuất gia bọn họ được trấn giữ bởi thái thượng trưởng lão. Nếu như ngài ấy có gì bất trắc, Khuất gia chắc chắn sẽ tụt lại phía sau.
Hoằng Đức đại sư đứng lên, chắp tay trước ngực niệm một tiếng a di đà phật: “Ma tu xuất hiện một Ma Vương vượt trội hơn so với người có tu vi cảnh giới Đại Thừa, không biết là phúc hay là hoạ.”
Khuất gia phẫn nộ nói: “Tất nhiên là hoạ rồi. Nếu không diệt trừ hắn, người tu chân chúng ta vĩnh viễn không có ngày bình yên.”
“Ta dám khẳng định sau khi cuộc tỷ thí kết thúc, ma tu, yêu tu và quỷ tu sẽ mang theo người của chúng giết sạch những người tu chân.”
Hoằng Đức đại sư: “……”
Tại nơi thi đấu, Bạch Giám buồn bực trở lại vị trí của hắn: “Ta còn tưởng rằng có thể đánh một trận sống còn với thần vệ, tự dưng từ đâu lại chui ra hòn đá ngáng đường. Đúng là mất hứng.”
Yêu Vương, Quỷ Vương: “……”
Khi Bạch Giám đoạt ngôi vị Ma Vương, may mà bọn họ không ra tay giúp đỡ, cũng không tới cửa khiêu khích hắn, nếu không chắc chắn kết cục của thái thượng trưởng lão Khuất gia ngày hôm nay chính là kết cục của họ.
Bạch Dạ nói: “Nếu như mọi người xuống đó trước, chắc chắn những người tu chân khác sẽ muốn khiêu chiến với mọi người. Mọi người nên đợi đến khi đám thần vệ xuống đó rồi mới xuống theo, như vậy sẽ không phải đối đầu với những người khác nữa.”
Phù vân trưởng lão cười nói: “Con ta nói đúng.”
Người tu chân thấy bên phía Phù Vân lão tổ không còn ai xuống võ đài thì quay sang nhìn nhau, dùng ánh mắt hỏi đối phương ai sẽ xuống trước.
“Để ta.” Đại Thái thượng trưởng lão của Hạ gia đưa tiểu Phong Bá cho bạn tốt là Phù Hư chân nhân: “Thay ta chăm sóc đứa cháu này nhé.”
“Được.” Phù Hư chân nhân cười tít mắt nhận lấy đứa trẻ: “Ông yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc nó cẩn thận.”
Không ngờ tiểu Phong Bá lại túm chặt lấy tóc và quần áo của đại thái thượng trưởng lão.
“Ấy ấy……” Đầu của đại thái thượng trưởng lão tê rần. Ông vội vã kêu lên: “Hạ Tứ, mau buông ra nào, đau chết mất.”
Tiểu Phong Bá phấn khích kêu lên: “Đi, đi, đi……”
“Đi cái gì mà đi?” Đại thái thượng trưởng lão nhất thời không hiểu ý của nó: “Muốn đi đâu? Đi ra ngoài sao?”
“Đi, đi, đi……” Tiểu Phong Bá chỉ vào võ đài vui vẻ cười khúc khích.
“Chắc nó muốn xuống đó cùng ông tỷ thí đấy.” Phù Hư chân nhân cao giọng cười: “Không hổ danh là cháu đời thứ chín của ông, lá gan đủ lớn đấy.”
Đại thái thượng trưởng lão vừa tức vừa buồn cười: “Nó chỉ là một đứa nhóc chưa đầy một tuổi, làm gì biết sợ là gì. Hạ Tứ, mau buông tay ra, bằng không ta sẽ vất cháu về chỗ cha đấy.”
Bạch Cạnh ngồi ở bên kia nhìn thấy tiểu Phong Bá muốn xuống võ đài cùng với đại thái thượng trưởng lão, lập tức hắn trở nên vui vẻ, nhét tiểu Tống Đế Vương vào tay một yêu tu ngồi bên cạnh: “Ngươi mang theo đứa trẻ này xuống đó khiêu chiến với thái thượng trưởng lão nhà họ Hạ đi, bảo ông ấy đưa thằng nhóc kia xuống tỷ thí cùng.”
Bạch Dạ: “……”
Yêu tu không tin nhìn hắn: “Mang theo trẻ con tỷ thí ư? Không sợ đứa trẻ bị thương sao?”
Bạch Cạnh vỗ mông tiểu Tống Đế Vương: “Yên tâm, sẽ không có việc gì đâu.”
Yêu tu bất giác nhìn về phía Yêu Vương.
Yêu Vương nhìn về phía Bạch Giám.
Bạch Giám cũng muốn xem bọn nhỏ đánh nhau, cười rồi gật đầu một cái: “Đi đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.