Nguyên Phối Nghịch Tập - Kim Nguyên Bảo

Chương 157:




Sau khi Bạch Dạ và Hạ Sâm trở lại khách điếm Phúc Vận, việc đầu tiên làm là đi gặp di tổ thông báo hai người đã trở về, sau đó tới phòng Bạch Liệt ôm hai đứa nhỏ, cuối cùng mới trở về phòng của mình.
Hạ Sâm không cần hỏi cũng biết Bạch Dạ đã khôi phục lại tất cả ký ức, tất cả là vì ánh mắt nóng bỏng đến mức tan chảy của đối phương khi nhìn hắn. Chỉ có Bạch Dạ trước khi xuyên không tới đây mới mang theo ánh mắt tất cả đều là hắn như vậy. 
Hắn cười hỏi: “Tôi đẹp như vậy sao?”
Bạch Dạ gật gật đầu: “Đẹp.”
Hạ Sâm bật cười, những suy nghĩ bắt đều trôi về nơi xa.
Tình cảm của hắn đối với Bạch Dạ, chắc hẳn được bắt đầu từ cảm giác áy náy.
Bởi vì lúc đó lỡ tay khiến Bạch Dạ bị thương, trong lòng hắn vẫn luôn thấy hổ thẹn. Sau này cậu không những không tính toán hiềm khích trước kia mà còn sẵn sàng cứu hắn. Câu xin lỗi và cảm ơn vẫn mắc kẹt trong cổ họng không thốt ra thành tiếng. Vì vậy sau đó thái độ của hắn với cậu đã thêm chút khoan dung. Ví dụ như việc Bạch Dạ năm lần bảy lượt đến Thần Tử Cung uống trà nói chuyện. Nếu như là những người khác, sớm đã bị hắn đánh bay ra khỏi cung điện rồi. Thời gian sau, hắn cũng quen dần với việc có cậu làm bạn.
Lúc đó hắn là một vị thần bắt buộc phải khống chế cảm xúc của mình, đừng nói đến việc hiểu chuyện tình cảm. Huống chi lúc ấy trong lòng hắn tràn ngập mâu thuẫn, muốn Bạch Dạ ngày nào cũng đến tìm hắn, nhưng lại có cảm giác cậu không nên tới đây, hai người không nên thường xuyên ở gần nhau. Dù gì thì thân phận giữa cả hai khác biệt, không được phép qua lại gần gũi, vậy nên hắn cảm thấy cực kỳ giày vò. Cho dù phải chịu trừng phạt hắn cũng muốn giúp Bạch Dạ hết lần này đến lần khác.
Có lẽ hắn đã sớm quen với cảm giác có Bạch Dạ ở bên. Hắn đã thích Bạch Dạ từ lúc nào, chỉ là hắn không biết mà thôi. Nhưng tâm trạng mâu thuẫn và chức trách của một thần tử khiến hắn hết lần này đến lần khác coi nhẹ vấn đề tình cảm. Từ trước đến nay hắn chưa hề thích ai, cũng không biết cảm giác khi thích một người là như thế nào.
Khi xuyên không tới đây, phụ vương đã bảo hắn phải đi theo Bạch Dạ, lúc đó trong lòng hắn cực kỳ mừng rỡ. Nhưng sau khi xuyên không, một số tiên nhân đi bên cạnh luôn nhắc nhở hắn chức trách của một thần tử, không thể nảy sinh tình cảm với Bạch Dạ. Điều đó khiến hắn rất bực mình, những cảm xúc liên quan trả hết lại Bạch Dạ. Thẳng cho đến khi cậu lén lút đến giới Tu chân rồi gặp gỡ Bạch Liệt, hắn mới ngây thơ biết tình cảm của mình dành cho không giống bình thường.
Bạch Dạ chẳng mấy khi thấy Hạ Sâm ngẩn người, cậu nhẹ nhàng nhấc tay lên, thần lực bay ra từ đầu ngón tay đóng hết cửa sổ trong phòng, đồng thời cũng thiết lập một kết giới không cho người khác và lũ trẻ con nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ.
Động tĩnh lớn khiến cho Hạ Sâm sực tỉnh lại, hắn nhìn bốn phía rồi hỏi: “Sao vậy?”
Bạch Dạ kéo ghế lại gần hắn rồi ngồi xuống: “Tôi có một số việc cần phải thẳng thắn với anh.”
“Chuyện gì?” Hạ Sâm dự cảm thấy cậu sẽ nói một chuyện cực kỳ trọng đại.
Bạch Dạ thành thật thừa nhận: “Có một điểm Vô Tàng nói không hề sai, việc thiên đạo biến mất và chúng thần ngã xuống quả thật là do tôi làm.”
Hạ Sâm ngẩn ra,vẫn chưa thể tin được cậu lại có bản lĩnh lớn như vậy. Hắn nhíu mày chất vấn: “Cậu làm ư? Tại sao cậu lại làm như vậy? Sao cậu lại có thể làm được?”
Bạch Dạ nắm lấy tay hắn: “Khi nhìn thấy anh bị Hải Liên ma ma đánh vì ba bản tấu chương, trong đầu tôi nảy ra ý nghĩ không được để cho đám thần tiên sống yên ổn. Sau này cứ mỗi lần thấy anh bị trừng phạt, ý nghĩ đó càng được củng cố thêm một phần. Tôi muốn bọn hắn nếm thử mùi vị bị roi thần hồn đánh là như thế nào.”
“Cậu, cậu làm vậy là vì tôi ư?” Trong mắt của Hạ Sâm hiện lên vẻ kinh ngạc. Nói không cảm động là giả, chỉ là hắn không ngờ Bạch Dạ sẽ vì mình mà làm tới bước đường này. Hắn nhìn đôi mắt bắt đầu đỏ của Bạch Dạ, nhanh chóng nắm lấy tay cậu đặt lên miệng hôn một cái rồi nhẹ nhàng an ủi: “A Dạ, chuyện đã qua rồi, cậu đừng nhớ lại nữa.”
Bình thường ngoài mặt Bạch Dạ là một con người lương thiện. Điều đó khiến hắn quên mất đối phương còn có huyết mạch của yêu ma quỷ quái, một khi nảy sinh tà niệm thì chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Bạch Dạ hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh lại, đôi mắt đỏ máu cũng dần dần trở nên sạch sẽ sáng tỏ hơn. Cậu tiếp tục nói: “Lúc đó trong tôi chỉ có oán niệm với thần tiên mà thôi. Sau này tôi tính ra được thần vương định hủy diệt tất cả động vật trên núi Hỗn Thú vì tôi, đến lúc đó mới bắt đầu hành động. Tôi lặng lẽ bố trí các trận pháp tru thần với cấp bậc cao nhất của ma thần, quỷ thần và yêu thần, lần lượt đặt ở Ma tộc, Quỷ tộc và Yêu tộc, hấp thụ tất cả oán khí với thần tiên của đủ loài để tiêu diệt Thần tộc.”
Hạ Sâm nhíu mày: “Thiên đạo thì sao? Tại sao lại biến mất?”
“Thiên đạo đã từng ngăn cản tôi. Tôi nói với ngài rằng trận pháp tru thần cần hấp thụ đủ oán khí của những ai căm hận thần tiên mới có thể khởi động. Nếu như thần tiên làm đúng với bổn phận của bọn họ, cho dù là phe đối lập bao gồm Ma tộc, Yêu tộc và Quỷ tộc cũng sẽ có người tôn kính và yêu mến bọn họ, thiên đạo cần gì phải lo lắng trận pháp tru thần sẽ có hiệu lực. Còn nếu như trận pháp thật sự được khởi động, điều đó chứng tỏ thần tiên không làm đúng với chứng trách nên có.”
Hạ Sâm tò mò: “Cần bao nhiêu oán khí mới có thể khởi động trận pháp?”
Bạch Dạ trào phúng nhếch mép nói: “Tám tầng oán khí của lục giới.”
“Tám tầng oán khí.” Hạ Sâm hít sâu một hơi. Trên thế gian này có lục giới, lần lượt là Thần giới, Tiên giới, Nhân giới, Yêu giới, Ma giới và Minh giới. Nếu như nói ma quỷ ở Yêu giới, Ma giới và Minh đều căm hận thần tiên, hắn có thể hiểu được, nhưng cộng tất cả lại cũng chỉ được có năm tầng oán khí. Nói cách khác, ba tầng oán khí còn lại đến từ chính Thần giới, Tiên giới và Nhân giới.
Bạch Dạ cười lạnh: “Nực cười làm sao?”
Hạ Sâm: “……”
Đúng là nực cười thật. Ba tầng oán khí còn lại đến từ tam giới, ai cũng thấy được có những thần tiên căm hận chính đồng loại của mình.
“Tám tầng oán khí không dễ gì mới thu thập được, thiên đạo đành phải ngầm thừa nhận cách làm của tôi. Có điều một khi trận pháp mở ra, yêu thần, quỷ thần và ma thần cũng sẽ bị liên lụy. Khi không còn thần tiên, bọn họ chính là những vị thần pháp lực vô biên, không ai có thể chống lại được, thiên hạ chắc chắn sẽ gặp tai ương, vậy nên tôi đồng ý những vị thần ở giới khác cũng biến mất, hy vọng rằng sau khi trận pháp khởi động, thiên đạo sẽ không nhúng tay vào những chuyện xảy ra sau đó. Thực ra ngài ấy không biến mất, chỉ là mặc kệ mọi chuyện mà thôi.”
Hạ Sâm: “……”
“Trước khi các vị thần biến mất, tôi còn tính ra một số chuyện.” Bạch Dạ cụp mắt xuống: “Sở dĩ Thái Dương Tinh Quân đưa tôi đến Thái Dương Cung là bởi vì lờ mờ tính ra được sẽ có một ngày như vậy, vậy nên ông ta mới không dạy tôi pháp thuật, sau này bởi vì không thể xoay chuyển được vận mệnh nên mới ném tôi xuống núi Hỗn Thú. Tôi còn tính ra thần vương muốn tiêu diệt tất cả núi Hỗn Thú cũng là vì biết được tôi sẽ khiến chúng thần biến mất. Vậy nên tất cả mọi việc đều có nhân quả của nó. Phụ vương bảo anh đi theo tôi, đơn giản là vì muốn lợi dụng tình cảm của tôi đối với anh để giúp thần tiên quay lại. Ông ấy biết tôi không nỡ để anh biến mất. Thế nhưng đồng thời ông cũng phái Vô Tàng tới giết tôi.”
Hạ Sâm nắm chặt tay cậu: “Vậy cậu định làm thế nào?”
“Tôi không định để cho thần tiên quay trở lại vị trí của mình, như vậy chẳng khác gì hao tổn hết tâm huyết của tôi cả.” Trong mắt Bạch Dạ hiện lên vẻ lạnh lẽo: “Có điều tôi sẽ khiến tất cả thần tiền sống lại, lúc đó thiên phạt mới thật sự kết thúc, anh và người nhà tôi cũng sẽ khôi phục lại thần lực, không cần phải lo lắng sẽ diệt vong nữa. Sau này tôi sẽ khống chế đám thần tiên đó, để cho bọn họ sống dưới thân phận con của chúng ta.”
Hạ Sâm nhíu mày: “Nhiều thần tiên như vậy, cậu định khống chế thế nào?”
“Anh còn nhớ rõ trong người tôi có huyết mạch của Đạo Thiên Ngân Đằng không?” Bạch Dạ nâng lên tay, trong lòng bàn tay hiện ra hình ảnh một cây Đạo Thiên Ngân Đằng nhỏ, sau đó một nhánh cây bay ra quấn chặt lấy đồ dùng trong phòng. Dưới sự khống chế của Bạch Dạ, món đồ dùng đó chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của Bạch Dạ: “Đạo Thiên Ngân Đằng do nước mắt của thiên đạo biến thành, có năng lực khống chế cực kỳ mạnh. Thần tiên được sinh ra từ trong bụng của tôi giống như quả của Đạo Thiên Ngân Đằng vậy, bắt buộc phải nghe lời của thân cây. Còn nữa, tôi đã rút hết kí ức trong quá khứ của bọn họ rồi, họ sẽ không nhớ bản thân đã từng làm thần tiên. Anh cứ yên tâm. Tôi thật sự không muốn khống chế thần tiên, chỉ cần bọn họ không khiến ý niệm trong đầu tôi nặng thêm, tôi sẽ không can thiệp vào bất cứ chuyện gì bọn họ làm, cũng sẽ không lợi dụng họ làm việc cho tôi. Bọn họ có thể lớn lên giống như những đứa trẻ bình thường, cưới vợ rồi sinh con đẻ cái.”
Hạ Sâm nhớ về thiên đình lạnh băng không có chút hơi ấm tình thương nào, trong lòng dần dần đồng ý với cách làm của Bạch Dạ. Các vị thần quả thật cần phải trải qua dư vị của cuộc sống nhân gian mới có thể toàn tâm toàn ý hoàn thành chức trách của mình. 
Sau khi xuyên không, hắn mới được ảm nhận sự ấm áp của tình cảm gia đình. Cha mẹ và ông bà hiện tại đều cực kỳ yêu thương hắn, hắn muốn cái gì mọi người đều đồng ý. Người nhà chưa từng yêu cần hắn làm bất cứ điều gì, thậm chí còn hy vọng hắn không tiếp nhận công việc của Hạ gia ở phàm giới, chỉ cần vui vẻ sống cuộc đời của chính mình là được. Đây là những tình cảm nồng ấm mà hắn chưa từng có trước đây, cũng chính là lý do tại sao tính cách của hắn lại có sự thay đổi lớn như vậy. Hắn không nỡ buông bỏ cuộc sống hiện tại để quay về trước kia, cũng không muốn sống cuộc đời xa lạ đó nữa.
Bạch Dạ thấy Hạ Sâm không lên tiếng thì bóp nhẹ đầu ngón tay hắn: “Có phải anh đang tức giận không?”
Hạ Sâm nở nụ cười an ủi cậu: “Nếu như hiện tại chưa xuyên không, chắc chắn tôi sẽ tức giận khi biết được chuyện cậu đã làm, thậm chí còn không muốn để ý đến cậu cả một đời. Nhưng sau khi xuyên không tới đây, được cảm nhận rất nhiều chuyện mới lạ khiến tôi nhận thấy hiện tại rất tốt, không muốn thay đổi quá nhiều. Hơn nữa chỉ cần thần tiên sống lại là sứ mệnh của tôi cũng coi như hoàn thành rồi.”
Ba tầng oán khí đến từ Thần giới, Tiên giới và phàm giới, nhưng vấn đề nằm ở đại đa số phàm nhân đều cung kính thần phật, không nhiều người dám oán thán thần tiên, vậy chứng tỏ ba tầng oán khí phần lớn đến từ Thần giới và Tiên giới. Có thể đoán ra được rất nhiều thần tiên không muốn sống cuộc đời trước kia, vậy nên cứ để bọn họ tự do thì hơn.
Bạch Dạ vui vẻ hôn lên mặt hắn một cái rồi nói: “Còn có một việc nữa cần phải thẳng thắn nói ra.”
Hạ Sâm nhướng mày: “Cậu còn gạt tôi chuyện gì nữa?”
“Chính tôi là người sắp xếp cho anh đầu thai ở Hạ gia. Việc anh kết hôn với tôi cũng vậy.”
Hạ Sâm buồn bực: “Cậu sắp xếp những chuyện đó như thế nào?”
Bạch Dạ không đáp mà hỏi lại: “Anh có biết ngoại trừ tôi ra, còn ai quan tâm anh không?”
Hạ Sâm lập tức loại bỏ phương án cha mẹ hắn. Bọn họ không thể nào đưa đứa con của mình đầu thai vào bụng một người khác để tái sinh. Nhưng ngoại trừ bọn họ, bên cạnh chẳng có ai quan tâm hắn cả. Bởi vì thân phận của hắn là thần tử, những thần tiên đều giữ khoảng cách với hắn, có ai quan tâm hắn chứ?
Hắn lắc đầu: “Không nghĩ ra.”
“Sau khi tôi nói ra, anh đừng trách bọn họ nhé.”
“Bọn họ?” Hạ Sâm ngơ ngác. Có nhiều người quan tâm hắn như vậy sao? Nhưng tại sao lúc trước hắn lại không cảm nhận được sự quan tâm này?
“Đúng vậy, bọn họ.” Bạch Dạ nhắc tới hai chữ đó thì càng cười tươi hơn: “Có thể đoán được bọn họ là ai chưa?”
Hạ Sâm hỏi: “Bọn họ có liên quan sắp xếp của cậu, đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.