Nguyên Linh Đại Lục

Chương 67: Phong Nguyệt Khiếp Sợ






Dương Phong nhịn không được đưa tay che mặt, quá mẹ nó mất mặt.
“Ngươi không cần phải như vậy.
Ta cũng không phải ăn thịt người, không cần xấu hổ như thế”.
Dạ Nguyệt cười nói.
“Ta cũng không muốn, nhưng mà… ngươi biết”.
Dương Phong gãi đầu cười nói.
“Ta biết.
Chỉ là ngươi cũng không cần phải đối tốt với ta như vậy, dù sao về mặt nào đó mà nói, hiện tại ta là đang lợi dụng ngươi.
Ngươi càng đối tốt với ta, ta càng áy náy hơn”.
Dạ Nguyệt nhẹ lắc đầu nói.
“Đúng vậy, ta biết.
Nếu không phải là vì mẹ ta, ngươi cũng sẽ không cùng ta tiếp xúc.
Bất quá, cơ hội là mình nắm trong tay, không phải sao.
Trừ khi ngươi đối với mẹ ta có ý đồ xấu, nếu không ta nghĩ mình sẽ rất khó thay đổi loại cảm xúc này”.
“Hơn nữa… ta có cảm giác sẽ không gặp phải chuyện như vậy.
Cho nên nỗ lực một chút, nói không chừng sẽ ôm được mỹ nhân về nhà.
Ngươi nói đúng không”.
Dương Phong cười đáp.
Dạ Nguyệt nghe vậy cảm thấy có chút buồn cười, mặc dù những phương diện khác Dương Phong thật đúng là đủ ưu tú, nhưng về mặt tình cảm quả thực là tay mơ nha.
Bất quá, dù là khuyết điểm, nhưng đây cũng là một ưu điểm, không phải sao.
Tối thiểu nhất nàng biết được hắn cũng chưa từng có kinh lịch một điểm tình cảm nam nữ nào.
Dù sao chỉ cần trải qua một lần, dù là thẳng nam cũng sẽ không giống như Dương Phong bây giờ.
Bởi vì thái độ của Dương Phong về mặt tình cảm với nàng, quả thực giống như là ở tư thái thấp hơn một bậc.
Điểm này làm nàng khó hiểu, cũng rất cảm động.
Mặc dù nói hiện tại nam nữ bình đẳng, quốc chủ còn là nữ nhân đâu.
Nhưng mà địa vị của nữ tử cũng không phải rất cao, dù sao trong thiên hạ này, nữ tử có thành tựu lớn cũng cực ít.
Mà nam nhân, gần như chiếm lấy tám phần quyền lực của toàn bộ đại lục.

Cho nên Dương Phong có thể dùng tư thái ngang bằng, thậm chí là thấp hơn để truy đuổi nàng, điểm này làm nàng rất cảm kích, nàng có thể cảm nhận được hắn đối với mình vô cùng tôn trọng, cũng không giống như những nam nhân khác.
Đương nhiên, nếu Dạ Nguyệt biết kiếp trước của Dương Phong cũng sẽ không nghĩ như vậy.
Dù sao, thái độ của Dương Phong như vậy là do kiếp trước tại xã hội hiện đại, trong tình cảm, cơ bản nữ tử đều nắm giữ quyền chủ động cao một cách thái quá, nam nhân không thể không thấp hơn một đầu.
Tuy Dương Phong cũng chưa từng yêu đương, nhưng mà mưa dầm thấm đất, thấy nhiều liền quen thuộc, lại thêm mẹ hắn địa vị gia đình vẫn luôn là đứng đầu.
Chính vì thế loại quen thuộc này không có cách nào thay đổi.
Nếu không, nói không chừng hắn sớm đã giống như những nhị thế tổ khác rồi.
Không có ước mơ mở một cái hậu cung ba ngàn giai lệ quả thực là có lỗi với địa vị hiện tại của hắn.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là nghĩ một chút mà thôi.
Có cái gọi là “di truyền”, cha hắn sợ vợ như vậy, e rằng Dương Phong cũng không thoát được cái bản tính này.
Đương nhiên, có hay không chờ hắn lấy vợ mới biết được.
“Ngươi đừng nghĩ nhiều, mặc dù hiện tại ta đối với ngươi có cảm giác khá tốt, nhưng mà trước khi tốt nghiệp ta là sẽ không nghĩ tới chuyện nam nữ”.
Dạ Nguyệt cười lắc đầu nói.
“Phải không? Ta có một người bạn, nàng cũng nói như thế, nói rằng hiện tại muốn trải qua cuộc sống độc thân, nhưng mà mới hai tuần liền có nam nhân.
Nữ nhân các ngươi thật sự là thay đổi thất thường nha”.
Dương Phong cười nói.
(PS: người bạn này của ta là có thật nha)
“Tự tin về bản thân như vậy sao?”.
“Đương nhiên”.
“Xì, tự luyến”.
Cứ thế, hai người nói chuyện vui vẻ một lúc.
Rất nhanh, nguyên xa liền chạy tới cửa phủ quận chủ.
Dương Phong đi xuống, sau đó quay người đưa tay lên hơi ngửa ra.
Dạ Nguyệt cũng không có từ chối, bàn tay nắm lấy tay của hắn để Dương Phong đem nàng dìu xuống.
Thật mềm mại!
Đây là ý nghĩ trong đầu Dương Phong lúc này, nhưng hắn cũng không có biểu lộ gì.
Dù sao nếu như chỉ cầm tay mà có biểu lộ “không đúng”, như vậy nhất định sẽ bị xem là biến thái.
Dạ Nguyệt liếc hắn một cái, sau đó nhẹ giọng nói.
“Còn không buông ra”.

“Khụ khụ.
Đi thôi, ta mang ngươi vào trong”.
Dương Phong lúng túng ho khan một cái, sau đó mang theo Dạ Nguyệt đi vào bên trong.
“Thiếu gia”.
Dương Tuyết đi tới cúi đầu nói.
“Tuyết tỷ, mẹ ta đâu?”.
“Phu nhân đang ở sân sau, phu nhân có nói sau khi thiếu gia trở về thì mang người tới đó gặp phu nhân”.
Dương Tuyết đáp.
Dương Phong nghe vậy cũng không cảm thấy bất ngờ, nói thêm vài câu để cho Dương Tuyết đi chuẩn bị một ít điểm tâm, hắn liền mang theo Dạ Nguyệt đi về phía sân sau.
Nơi này là một cái cỏ rộng rãi, cây xanh che phủ xung quanh vô cùng mát mẻ.
Lúc này, Phong Nguyệt đang ngồi bên một cái bàn đá trong sân bình tĩnh thưởng thức trà.
Nhìn thấy Dương Phong tới, khoé miệng nàng hơi nhếch lên.
Ánh mắt nhìn lấy Dạ Nguyệt từ phía xa, sau đó ầm thầm gật đầu.
Không tệ, rất xinh đẹp.
Khó trách có thể để con trai nàng động lòng.
“Mẹ”.
“Tiểu nữ Dạ Nguyệt, bái kiến quận chủ đại nhân”.
Dạ Nguyệt hơi khom người nói.
“Không cần đa lễ, ngồi đi”.
Phong Nguyệt mỉm cười nói.
Dương Phong kéo ra cái ghế bên cạnh cho Dạ Nguyệt ngồi, sau đó mới ngồi xuống.
“Haizz, con trai lớn không dùng được.
Cũng chưa thấy người giúp ta kéo ghế lần nào, không nghĩ tới lần đầu lại cho người khác”.
Phong Nguyệt thở dài lắc đầu nói.
Dương Phong: …
Mẹ nó.
Vừa gặp liền cho hắn một cái hạ mã uy sao?!
Mặc dù ngoài miệng Phong Nguyệt là đang nói hắn, nhưng mà đây là đang ám phúng Dạ Nguyệt đó nha.

Hắn dám nói dù cho hắn không làm như vậy, mẹ hắn cùng sẽ có cách khác để chỉnh hắn.
Dạ Nguyệt ở bên cạnh có chút lúng túng, dù sao nàng vẫn chỉ là một thiếu nữ, đối mặt với người như Phong Nguyệt, quả thực là không biết nên đối phó ra sao.
Vừa gặp mặt liền bị cho một cái hạ mã uy, còn ám chỉ nàng như vậy, thật sự là lúng túng vô cùng.
Dương Phong ở bên cạnh chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn mẹ hắn, nhưng mà đáp lại chỉ là một cái ánh mắt trừng lớn của Phong Nguyệt.
Dương Phong: …
Được rồi, chỉ hi vọng nơi này sẽ không biến thành tu la trận.
“Ngươi chính là Dạ Nguyệt sao? Quả nhiên rất xinh đẹp”.
Phong Nguyệt thấy Dương Phong cúi đầu, nàng cũng không có lại tiếp tục “đe doạ” hắn, mà quay sang nhìn lấy Dạ Nguyệt hỏi.
“Vâng, quận chủ”.
Dạ Nguyệt đáp.
“Nghe nói ngươi muốn gặp ta? Là có chuyện gì sao?”.
“Quận chủ, ta…”.
Dạ Nguyệt muốn nói, nhưng mà nhìn qua Dương Phong ngồi bên cạnh, nàng không biết nên nói như thế nào.
Phong Nguyệt nhìn Dạ Nguyệt một cái, sau đó lại Dương Phong.
Trong đầu giống như nghĩ ra cái gì đó.
Bất quá…
“Hắn là con trai ta, không phải người ngoài.
Hơn nữa, là hắn mang ngươi tới, muốn không để hắn nghe chuyện này, không quá nói nổi chứ?”.
Phong Nguyệt cười nhạt nói.
Dương Phong ở bên cạnh cũng không nói lời nào.
Hắn biết mẹ hắn là đang vì hắn ra mặt, hơn nữa nếu như Dạ Nguyệt vì có mặt hắn mà không nói ra chuyện của nàng, như vậy hắn đối với Dạ Nguyệt quả thực là rất thất vọng.
Hơn nữa, đây cũng là một đả kích rất lớn với hắn.
Thử hỏi mình vì người mình thích làm nhiều như vậy, vậy mà nàng lại không muốn để hắn biết chuyện của mình.
Bất kỳ nam nhân nào cũng sẽ cảm thấy khó chịu, Dương Phong cũng không ngoại lệ.
“Không phải như vậy, quận chủ đại nhân.
Chỉ là… ta cảm thấy chuyện này nếu như để Dương Phong ở đây, không tốt lắm”.
Dạ Nguyệt lúng túng nói.
“Ừm? Tại sao hắn ở đây lại không được?”.
Phong Nguyệt lạnh nhạt hỏi.
“Cái này…”.
Nàng biết Phong Nguyệt đang ép nàng nói ra, nhưng mà chuyện này không phải dùng lời nói là có thể nói ra được.
Dạ Nguyệt mím môi, do dự một lát rồi quay qua nhìn Dương Phong đỏ mặt nói.
“Ngươi có thể… quay qua chỗ khác sao?”.

“Hả?”.
Dương Phong ngẩn ra, không hiểu nàng tại sao lại nói như vậy.
“Ta… ta cần cho quận chủ… xem một chỗ… tư mật”.
Dạ Nguyệt xấu hổ nói.
Phong Nguyệt lúc này cũng sửng sốt trong giây lát, xem ra nàng nghĩ nhiều.
Tiểu nha đầu này cũng không giống như nàng tưởng tượng như thế.
Thế là cánh tay nàng vung lên, một tầng nguyên năng đem Dương Phong bao lại.
“Hiện tại được rồi, hắn không thấy được cái gì”.
Phong Nguyệt nói.
Dạ Nguyệt thấy vậy mới hít sâu một hơi, sau đó đem vai áo hơi kéo xuống, lộ ra trước ngực của mình.
Dương Phong ở trong vòng nguyên năng có thể thấy được hết thảy, cũng nghe được âm thanh ở bên ngoài, hắn biết mẹ hắn đây là muốn cho hắn thấy được cảnh này.
Quả nhiên là mẹ ruột không sai.
Chỉ là khi thấy được cảnh tượng kia, hắn vội vàng quay qua chỗ khác.
Cũng không phải hắn xấu hổ hay gì, mà là làm như vậy thật có chút không chân chính.
Khoé miệng Phong Nguyệt hơi nhếch lên, phản ứng của Dương Phong đều trong mắt nàng.
Âm thầm gật đầu, nàng búng tay một cái, lần này Dương Phong thật đúng là không thể thấy được bên ngoài.
Đây chỉ là do Phong Nguyệt muốn xem phản ứng của hắn mà thôi, nàng còn chưa tới mức đối với Dạ Nguyệt có ác ý lớn như vậy.
Lúc này, Dạ Nguyệt cũng đem trước ngực lộ ra trước mặt cho Phong Nguyệt xem.
Nhưng khi nhìn thấy trước ngực của Dạ Nguyệt, Phong Nguyệt đột nhiên đứng dậy, ánh mắt cực kỳ khiếp sợ nhìn lấy Dạ Nguyệt.
Bàn tay đưa ra tóm lấy cổ tay của Dạ Nguyệt, nguyên năng tràn vào trong thân thể của nàng.
Dạ Nguyệt không hề phản kháng, chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Một lát sau, Phong Nguyệt đưa tay kéo vai áo cho Dạ Nguyệt lên, tự tay mình chỉnh lại y phục cho Dạ Nguyệt, sau đó mới chậm rãi ngồi xuống.
Xoạt!
Tay vung lên, tầng nguyên năng bao phủ Dương Phong biến mất.
Phong Nguyệt nhìn lấy Dạ Nguyệt trầm giọng hỏi.
“Ta muốn biết chuyện này có bao nhiêu người biết?”.
“Không có.
Chỉ có một mình ta biết cùng với mẹ ta biết.
Những người biết chuyện… đều đã chết”.
Dạ Nguyệt cúi đầu đáp.
“Hmm… ta đã biết.
Chuyện này ta sẽ giúp, nhưng mà…”..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.