Người Yêu Lỡ Hẹn

Chương 3:




8
Những ngày tháng tiếp theo tôi vùi đầu vào cuộc thi. Lập trình, viết code, phân tích dữ liệu….
Cuộc sống càng bận rộn, tôi càng suy nghĩ sáng tỏ về tương lai hơn.
Lúc ra khỏi toà nhà dạy học, đám mây hồng trải dài phía chân trời, cảnh sắc tuyệt đẹp.
Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, đàn chị đang phát lì xì trong nhóm, phía sau kèm thêm một câu:
“Cuộc thi đã đến giai đoạn kết thúc~mọi người đều vất vả rồi!”
Tôi híp mắt, tâm trạng đột nhiên nhảy nhót.
Bạn cùng phòng chọt tôi, đưa điện thoại của cậu ấy đến trước mặt, ra hiệu bảo tôi xem.
Trên màn hình là hiện trường buổi cầu hôn của Bùi Xuyên, Giang Kiểu bị đám đông vây chặt, khuôn mặt ngọt ngào che miệng lại, còn Bùi Xuyên thì cầm một bó hoa hồng đỏ rực.
Tiếng la hét của đám đông liên tục không ngừng, kêu gào bảo họ hôn nhau.
Bàn tay của Bùi Xuyên nhẹ nhàng đặt trên vòng eo mảnh mai của Giang Kiểu, muốn gần gũi nhưng lại chẳng dám dùng lực.
”Không phải cậu không biết họ đó chứ?” Ngoài màn hình, bạn cùng phòng thấy tôi không có biểu cảm gì, sửng sốt hỏi.
Tôi kìm nén những cơn sóng đang gợn lăn tăn trong đáy lòng, gật đầu.
“Người nổi tiếng như vậy mà cậu không biết! Thẩm Mạn, cậu cũng phải có chút tinh thần hóng hớt đi chứ!” Cậu ấy đột nhiên cao giọng, “Chàng trai là thiên tài khoa tài chính, cô gái là hoa khôi khoa nghệ thuật, xứng đôi cực!”
Nói xong, cậu ấy đột nhiên đưa điện thoại đến trước mặt tôi rồi nghiêm túc so sánh, có chút quái đản:
“Có điều, cậu và Giang Kiểu trông cũng quá giống nhau.”
Không đợi tôi đáp lại, trên màn hình đột nhiên truyền đến một tràn reo hò, sự chú ý của bạn cùng phòng bị thu hút, cậu ấy kích động như muốn nhảy cẫng lên.
Tôi liếc nhìn, Bùi Xuyên cúi xuống hôn lên môi của Giang Kiểu, thời gian dường như tĩnh lặng trong khoảnh khắc ấy.
Ánh đèn vàng ấm áp như phác họa thân hình của hai người, bức tranh lãng mạn lại hài hòa.
Là khung cảnh tôi ước ao nhưng chẳng hề có được.
Ngày đoạt giải cuộc thi, thành viên trong nhóm mở một bữa tiệc chúc mừng.
Thoạt đầu bầu không khí rất ổn, sau đó rượu bia làm rệu rã nhận thức, dần dần tôi ngồi không còn vững, lảo đảo xua tay ra hiệu.
Đàn anh ở bên cạnh vẫn đang chuốc rượu tôi hết ly này đến ly khác:
“Thẩm Mạn, độ rượu này rất thấp, em phải luyện tập nhiều hơn.”
Anh ta bật cười chói tai, đưa cho tôi ly rượu không thể chối từ.
Đàn chị cũng lộ vẻ bối rối can ngăn: “Đừng để em ấy uống, không uống nổi nữa rồi.”
Tôi đưa tay cố gắng từ chối.
Đàn anh mất kiên nhẫn “Chậc” một tiếng, tiếp tục cương quyết đưa ly rượu đến bên mép của tôi, lực mạnh đến mức tôi khó mà tránh thoát.
Giây tiếp theo, anh ta bỗng nhiên thả lỏng.
Ý thức trong chốc lát trở nên thư thái, tôi nhìn thấy Kỳ Nghiêm xị mặt, kéo anh ta ra:
“Anh muốn làm gì?”
Có lẽ tên đàn anh là kiểu mềm nắn rắn buông, thấy Kỳ Nghiêm dáng người cao to liền kinh sợ, vội vàng giải thích.
(*) Mềm nắn rắn buông (欺软怕硬): Với kẻ yếu thì bắt nạt, đối với người mạnh hơn thì cúi đầu.
“Bọn tôi, bọn tôi đang mở tiệc chúc mừng.”
Ánh mắt Kỳ Nghiêm bỗng lạnh nhạt, lặp lại một lần nữa:
“Tôi hỏi vừa nãy anh muốn làm gì cô ấy?”
Đàn anh ấp a ấp úng, nửa tiếng cũng không thốt lên được nguyên do.
Kỳ Nghiêm đấm một đấm, miệng của tên đàn anh liền toát máu, nửa bên má cũng sưng phù lên.
“Cặn bã.”
Anh khinh bỉ vứt lại hai chữ, không thèm để ý người trên đất đang gào khóc cầu xin như thế nào, xoay người đưa tôi đi.
Trên xe, Kỳ Nghiêm im lặng rất lâu, cuối cùng cũng mở lời:
“Tại sao lại trốn tránh tôi?”
Tôi có thể nhận biết rõ ràng, khoảng thời gian gần đây Kỳ Nghiêm có ý muốn tiếp cận tôi, bày tỏ thiện chí với tôi, nhưng tôi vẫn luôn cố tình trốn tránh.
Anh là đối thủ cạnh tranh của Bùi Xuyên ở kiếp trước, theo lý mà nói, ở bên anh tôi sẽ có niềm vui báo thù.
Nhưng làm thế thì không khác gì chuyện Bùi Xuyên xem tôi là thế thân.
Tình cảm như thế không đơn thuần.
Tầm nhìn của tôi dừng lại nơi màn hình LED nhấp nháy liên tục bên ngoài cửa sổ:
“Không muốn lợi dụng anh.”
Câu trả lời mơ hồ, càng giống lời nói hàm hồ của kẻ say rượu hơn.
Anh không tiếp tục gặng hỏi, giống như đã nhận được đáp án, khởi động xe:
“Tôi đưa em về.”
Tôi cảm giác đầu óc mê man, tựa vào khung cửa bắt đầu buồn ngủ.
Kỳ Nghiêm chợt dùng âm thanh vô cùng nhỏ nói một câu:
“Lợi dụng thì cứ lợi dụng, chỉ cần em bằng lòng.”
10.
Sau khi về, đàn chị chịu trách nhiệm tổ chức không ngừng gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn.
“Xin lỗi nha, Mạn Mạn, hôm nay doạ em rồi nhỉ.”
“Khi đó chị thấy năng lực lập trình của anh ta xuất sắc nên mới chọn cùng nhóm, không ngờ năng lực không đi liền với nhân cách. Em yên tâm, trở về chị nhất định sẽ tìm anh ta tính sổ.”
“Đàn chị trở về sẽ mời riêng em đi ăn.”
Tâm trạng tôi rối bời, tuỳ tiện gõ “Không sao ạ” rồi gửi đi, ngã xuống giường rồi thiếp đi bất tỉnh nhân sự.
Mùa hè khô nóng dài đằng đẵng cuối cùng cũng sắp kết thúc.
Kỳ nghỉ trở về nhà, tôi đến bệnh viện nhận kết quả báo cáo kiểm tra giúp bà nội.
Bà nói thường xuyên tức ngực khó thở, sợ mắc bệnh gì đó, khóc lóc nói sợ không sống được mấy năm nữa.
Tôi vô cảm lắng nghe, đột nhiên rất muốn nói với bà rằng đừng lo lắng, bởi vì cho đến 5 năm sau bà vẫn rất khoẻ mạnh, còn sống thọ hơn cháu gái của bà.
Nhưng tôi không nói nên lời.
Tuy tình cảm của chúng tôi mờ nhạt, nhưng những đứa cháu bà từng yêu thương sau khi trưởng thành thì rất ít khi trở về, bà cũng chỉ có thể phản kháng một câu khi bị hàng xóm mỉa mai: “Bà biết cháu tôi hiếu thảo thế nào không?”
Tại sao tôi luôn nỗ lực như thế để chứng minh bản thân đang được yêu thương chứ.
Lúc đi ngang qua hành lang bệnh viện, tôi nghe thấy tiếng thuỷ tinh vỡ trong phòng bệnh.
Sau đó là tiếng khóc chất vấn của cô gái:
“Bùi Xuyên, có phải ngã một cái làm đầu óc anh hỏng rồi không!”
“Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, hơn nữa anh cũng đã cầu hôn em rồi, sao có thể nói chia tay liền chia tay? Lẽ nào anh thích người khác rồi?”
“Anh nói đi! Bây giờ đến trả lời em anh cũng không muốn nữa rồi sao?”
Cô ấy gào lên một cách mất kiểm soát, nhưng chẳng có ai trả lời cô ấy.
Giây tiếp theo, Giang Kiểu giận dữ chạy ra khỏi phòng bệnh, khoé mắt đỏ hoe, trong đôi mắt chứa đầy nước.
Tôi có chút bất ngờ.
Suy cho cùng 5 năm sau Bùi Xuyên rất yêu Giang Kiểu, yêu đến mức phải tìm tôi làm thế thân, sao có thể chủ động nói lời chia tay.
Tôi cầm tờ giấy báo cáo kiểm tra, nhanh chóng chạy về phía trước.
“Thẩm Mạn.” Giọng Bùi Xuyên khàn và nhỏ vang lên ở phía sau tôi.
Tôi cứ tưởng mình nghe nhầm.
Khoảnh khắc ấy, tôi ngoảnh mặt lại, tận cùng dãy hành lang dài có một bóng người quen thuộc.
Bùi Xuyên mặc đồ bệnh nhân, một chân vẫn đang bó bột, đầu tóc rối bời, dáng vẻ có chút nhếch nhác.
Anh ta chôn chân ở đó, biểu cảm khó tin, trong ánh mắt như ẩn chứa cơn sóng đang cuộn trào mãnh liệt, nỗi ưu tư như nhấn chìm tôi.
Điện thoại đột nhiên reo lên, phá vỡ cục diện bế tắc.
Tôi thấy môi anh ta khẽ mấp máy vài lần, nhưng chẳng nói nên câu nào.
Tôi lại ngoảnh mặt, vừa nhìn thẳng về hướng cửa thang máy, vừa nghe điện thoại của bà nội:
“Kết quả kiểm tra nhận được rồi, tất cả đều bình thường.”
“Ừm, bà muốn xem thì cháu sẽ chụp ảnh gửi qua cho bà.”
Tin tức Bùi Xuyên và Giang Kiểu chia tay giống như một quả bom, nổ tung trong các cuộc bàn tán của đám đông.
Bạn cùng phòng cũng nắm cổ tay than thở, “Đáng tiếc quá đi, đẹp đôi thế mà.”
Nhưng rất nhanh tôi đã sắp ra trường rồi.
Đến mùa tốt nghiệp, tôi không dư thừa năng lượng để quan tâm đến những chuyện này, tôi bắt đầu bận rộn với bảo vệ luận văn tốt nghiệp, bận rộn tìm công việc thực tập, trí nhớ của 5 năm sau giúp tôi chọn ra một công ty phát triển tiền đồ không tồi.
Kỳ Nghiêm giúp tôi tìm một căn chung cư rất tốt, vị trí hợp lý, cũng nằm trong phạm vi chi trả của tôi.
Khoảng thời gian đó, tôi thường nhìn thấy bóng dáng của Bùi Xuyên ở khắp mọi nơi.
Anh ta cứ đứng ở cự ly cách tôi không gần cũng chẳng xa, toàn thân trông như sắp bị phiền muộn nuốt chửng.
Lòng tôi có một dự đoán táo bạo và ly kỳ.
Dự đoán này rất nhanh đã được chứng thực.
Ngày cuối cùng tôi chuyển nhà, Bùi Xuyên cũng thực hiện một bước tiến.
Anh ta cụp mắt, giọng hơi run rẩy:
“Thẩm Mạn.”
Tôi thuận theo âm thanh đối diện với ánh mắt của anh ta.
Anh ta gầy đi rất nhiều, khuôn mặt vốn đã góc cạnh trông càng gầy hơn.
“Em còn nhớ anh không?”
Tôi lập tức phản ứng:
“Anh là bạn trai của Giang Kiểu?”
Anh ta giống như chả nghe thấy gì, hàng mi khẽ run, đột nhiên chìm vào im lặng.
Khi tôi định rời đi, anh ta chợt giữ lấy cánh tay tôi, trong giọng điệu mang theo sự cầu xin:
“Thẩm Mạn, chúng ta có thể làm lại từ đầu không?”
Anh ta cũng quay về 5 năm trước rồi.
Nhận thức được điểm này tôi liền lạnh lùng phất tay anh ta ra:
“Đừng nói nhảm, tôi nghe không hiểu.”
“Thẩm Mạn, chúng ta làm lại từ đầu đi. Nếu em không nhớ cũng chẳng sao cả, vì ban đầu chúng ta cũng như thế. Nhưng sau này chúng ta sẽ kết hôn, nếu không có gì ngoài ý muốn, cũng sẽ có một đứa nhóc đáng yêu.”
Anh ta nói hết, giọng điệu dần dần yếu ớt.
Xung quanh người đến kẻ đi, có người hiếu kỳ nhìn về phía này.
Tôi mất kiên nhẫn:
“Có phải đầu anh bị hỏng rồi không?”
“Em thích anh thêm một lần nữa đi, trước kia em từng nói, em từng nói không rời xa anh, em còn nói em thích anh, sao có thể chỉ có mình anh nhớ? Thẩm Mạn, những thứ đó đều là chính miệng em nói với anh.”
Tôi nhìn thời gian, không muốn vòng vo với anh ta nữa, dứt khoát xoay người bỏ đi.
Anh ta vẫn ở phía sau nói dông dài cái gì đó, nhưng âm thanh dần dần tiêu tan trong gió.
Khó để miêu tả trong lòng tôi là loại cảm xúc gì.
Ban đầu khi tôi nói những lời đó, trong mắt Bùi Xuyên chắc chắn thấy rất buồn cười.
Tình yêu vụng dại lại mãnh liệt đó của tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.