Người Truy Tìm Dấu Vết

Chương 29:




Từ lúc nghi phạm nhảy xuống sông tẩu thoát đến giờ, đã hơn nửa tháng trôi qua.
Trong khoảng thời gian này, cảnh sát liên tục lục soát tìm bắt hai tên tội phạm, không nghỉ ngày nào, đi phỏng vấn điều tra trên diện rộng bao gồm toàn bộ những khu vực trọng điểm trong toàn thành phố, điều tra loại trừ qua hệ thống camera giám sát ở trung tâm thông tin, tiến hành điều tra đồng thời qua cả hai kênh, mà vẫn không có bất cứ thu hoạch gì.
Có người nghi ngờ hai tên đó đã chết đuối dưới sông, cũng có người nói bọn chúng nhảy xuống sông tẩu thoát thì ắt phải bơi rất giỏi, chắc chắn đã lén lút lên bờ ở một chỗ nào đó, tránh được vòng truy bắt của cảnh sát, bây giờ e là đã cao chạy xa bay khỏi Hàng Châu rồi.
Lâm Kỳ biết, hai tên đó có khả năng đã chạy thoát, nhưng tên chủ mưu chắc chắn vẫn đang ẩn mình trong trung tâm thông tin. Anh ta cũng ngầm đoán xem tên chủ mưu là ai, cảnh sát trong chi đội của họ, một cảnh sát kỹ thuật nào đó trong trung tâm, hoặc là người của đơn vị cung cấp thiết bị an ninh, nhưng người nào trông cũng không giống, cũng không nghĩ được ra hắn làm như vậy vì động cơ gì, dường như không ai có được lợi ích trực tiếp từ loạt vụ án liên tiếp đó.
Thời gian trôi qua từng ngày, thời gian vàng để điều tra phá án đã qua từ lâu, nếu vẫn không điều tra ra được kết quả gì, cuối cùng phải kết thúc vụ án thế nào, cũng là nỗi lo canh cánh trong lòng anh ta. Thậm chí anh ta còn mong bọn tội phạm gây ra thêm một vụ nữa, dù thế nào cũng có thêm hi vọng phá án cho họ. Nhưng kể từ khi nhảy xuống sông, bọn tội phạm đã bặt vô âm tín, nghĩ cũng phải, người ngông cuồng đến đâu, khi đã suýt bị cảnh sát bắt, cũng sẽ ngủ đông rất lâu.
Bây giờ toàn bộ hi vọng phá án của anh ta đều trông vào Hạ Minh.
Hạ Minh đã chặn lấy thông tin các cuộc gọi và dữ liệu tin nhắn của hầu hết những người nắm được tình hình vụ án, bao gồm cả lãnh đạo trung tâm thông tin, đây là hành vi tiềm ẩn rủi ro chính trị rất lớn, không có lãnh đạo nào chấp nhận được chuyện toàn bộ cuộc sống riêng tư của mình bị người khác theo dõi, hôm nay họ theo dõi người trong ban chuyên án, ngày mai liệu có theo dõi lãnh đạo cấp cao của Công an thành phố, thậm chí cả lãnh đạo chính quyền thành phố? Nếu hành vi này của Hạ Minh bị phát hiện, Ha Minh khai ra anh ta và Trường Cường, cho dù cả hai người không thừa nhận, lãnh đạo cấp trên cũng sẽ tin rằng họ là kẻ chủ mưu, Con đường công danh sự nghiệp tất nhiên coi như kết thúc từ đây.
Về việc này, người bình thường có vẻ bảo thủ nhất như Trương Cường, không ngờ lần này lại quyết liệt nhất. Hạ Minh tất nhiên không muốn làm, Lâm Kỳ là trưởng ban chuyên án, không kết thúc được vụ án, đành đồng ý nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra miễn cưỡng, ý tưởng này vốn là của Trương Cường, anh ta còn nói nếu có vấn đề gì, anh ta sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm thay Lâm Kỳ. Lâm Kỳ đại khái cũng biết anh ta làm như vậy vì động cơ gì, nếu bốn năm trước Trương Cường không bị kỷ luật vì kẻ chủ mưu ở ngay trong trung tâm thông tin, thì bây giờ chí ít anh ta cũng phải là phó cục trưởng ở đây rồi.
Họ cũng biết cho dù có mạo hiểm theo dõi tất cả mọi người, cũng không chắc đã điều tra ra được kẻ chủ mưu, rất ít người trực tiếp bàn chuyện phạm tội qua điện thoại hoặc tin nhắn. Kể cả là có thể điều tra ra, cũng không thể lấy đó làm chứng cứ để bắt người, nếu không, mọi người sẽ biết ban chuyên án đã theo dõi tất cả mọi người. Nhưng chỉ cần cần tìm được ra đối tượng khả nghi rõ ràng, Lâm Kỳ sẽ nghĩ được ra lý do khác để yêu cầu thẩm vấn, đồng thời dùng đủ các biện pháp điều tra người đó, nhất định sẽ tìm ra được chứng cứ dính líu đến vụ án.
Loáng một cái nửa tháng đã trôi qua, cứ cách vài ngày Lâm Kỳ và Trương Cường lại gặp riêng Hạ Minh để hỏi về kết quả, nhưng anh toàn nói không phát hiện ra người nào dính líu đến vụ án, về cuộc sống riêng tư của người khác trong điện thoại, Hạ Minh rất giữ nguyên tắc, im như hến, không hé lộ một câu. Những chuyện này quá nhạy cảm, Lâm Kỳ với vai trò thăm dò thông tin, cũng đành kìm chế sự tò mò.
Sáng sớm hôm đó, mới 8 giờ 30 phút, Lâm Kỳ đã đến trung tâm thông tin, lúc này còn sớm, chưa đến thời gian làm việc, trong phòng chỉ huy chỉ có lác đác mấy cảnh sát kỹ thuật đang ăn sáng, lúc này, anh ta bất ngờ phát hiện ra, Hạ Minh đang ngồi ở vị trí làm việc, mặt hướng vào máy vi tính.
Hạ Minh không phải là cảnh sát, không phải tuân thủ giờ làm việc của trung tâm, thông thường khi phải điều tra phá án thì đến sớm, không có vụ án nào phải điều tra, thì đến muộn, thậm chí không đến, hơn nữa Hạ Minh vốn không phải là người chăm chỉ. Trương Cường cũng đã cảnh báo Hạ Minh, trong thời gian theo dõi tất cả mọi người, đừng có lúc nào cũng xuất hiện ở trung tâm, bây giờ không phải là thời gian điều tra phá án, đừng làm ra vẻ công việc vô cùng bận rộn, tránh để người khác nghi ngờ. Hạ Minh cũng làm theo chỉ thị, thời gian này mỗi ngày cũng chỉ đến trung tâm một lần, đến muộn về sớm, có lúc đến một tí vào buổi chiều rồi về luôn. Mấy lần Lâm Kỳ muốn gặp Hạ Minh, đều không thấy bóng dáng đâu.
Hôm nay, sáng sớm ngày ra anh chàng này đã xuất hiện ở trung tâm, lại còn nhìn máy vi tính rất chăm chú. liệu có phải là cậu ta đã tìm ra manh mối không đây?
Vị trí của Hạ Minh quay lưng về phía Lâm Kỳ, cách cửa không xa. Lâm Kỳ bước tới, Hạ Minh vẫn không hề hay biết, Lâm Kỳ đi đến chỗ cách mấy mét phía sau lưng Hạ Minh, thấy anh đang xem camera giám sát.
Lâm Kỳ đã hợp tác với anh nhiều lần, biết là khi điều tra phá án, thông thường Hạ Minh chỉ chỉ đạo kỹ thuật bằng miệng rất ít khi đích thân thao tác, chỉ có những công việc kỹ thuật mà người khác không làm được như dò tìm số điện thoại di động của tội phạm, anh mới đích thân làm, những công việc tay chân như kiểm tra camera giám sát, Hạ Minh luôn bố trí người khác làm, mình chỉ xem kết quả.
Không biết đây là hình ảnh giám sát chết tiệt gì mà cậu ta phải tự kiểm tra?
Lâm Kỳ tập trung chú ý vào màn hình máy tính, trên màn hình là hình ảnh giám sát một nút giao đầu đường, trên đường dành cho người đi bộ ở một phía của ngã rẽ có một tấm biển điện tử, hiển thị dòng chữ "Cách G20 140 ngày", Lâm Kỳ ngước mắt nhìn tên file dữ liệu, mã hiệu ghi trong khung tên file ở góc trái phía trên đoạn video là thị trấn Sùng Hiền. Anh ta suy nghĩ một giây, chợt hiểu ra, anh chàng này đâu có phải là đang điều tra vụ án, lại sử dụng hệ thống mạng của công an để theo dõi người yêu đây!
Lúc này, Hạ Minh dường như đã nhận ra người vừa quẹt thẻ vào cửa không tiếp tục đi về phía trước nữa, mà đứng ở ngay sau lưng mình, anh quay đầu lại, thình lình phát hiện ra Lâm Kỳ đang trợn mắt to như đèn lồng anh giật nảy mình, vội tắt toàn bộ cửa sổ, quay đầu lại, mở đôi mắt hơi sưng, nét mặt vô cùng lúng túng.
Lâm Kỳ thấy mắt Hạ Minh đỏ quạch, đoán là anh đã đến đây xem camera giám sát từ sáng sớm, càng điện hết "Sáng sớm ngày ra cậu đã chạy đến theo dõi người yêu cậu hả?" Anh ta nhẹ nhàng nói khẽ ba chữ "người yêu cậu", để những người khác trong trung tâm không nghe thấy.
Hạ Minh há miệng đờ ra vài giây, làm ra vẻ thành khẩn nhất trên thế gian: "Đây là lần cuối cùng, sau này tuyệt đối không dám nữa, thôi thì coi như một chút thù lao để tôi làm việc cho các anh."
"Thù lao!" Lâm Kỳ đang định gọi Hạ Minh ra để làm công tác tư tưởng, Hạ Minh liền cướp lời, bảo anh còn chút việc phải xử lý, rồi luống cuống chuồn mất.
Nửa tiếng sau khi Hạ Minh rời đi, Lâm Kỳ nhận được điện thoại của Lý Chấn Uy, thông báo một thông tin đột phát, bọn tội phạm lại ra tay lần nữa, lần này đối tượng là bố mẹ Hạ Minh, nhưng khác với những lần trước, lần này bọn chúng không trói con tin lại giữ ở trong nhà, mà thực sự là bắt cóc, bọn chúng đã mang bố mẹ Hạ Minh đi nơi khác, một mảnh giấy nhắn tin như thường lệ được lưu lại ở hiện trường, nội dung hơi khác, lần này là: "NO.5, người đang ở trong tay tôi, nếu báo cảnh sát sẽ gϊếŧ con tin." 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.