Người Hầu Của Quý Ông

Chương 80:




Người Yêu Lòng Dạ Hẹp Hòi
Trang viên mới tuyển một đầu bếp nữ.
Người phụ nữ đó chưa đến bốn mươi tuổi, mái tóc thưa thớt, một số răng cũng không còn. Vì người chồng đã chết của bà họ Waters nên mọi người đều gọi bà là bà Waters.
Bà Waters tính cách hiền hòa vui vẻ, thích nói đùa với những thanh niên trẻ tuổi. Nhưng bà có một khuyết điểm là bình thường rất thích uống rượu, nếu uống nhiều quá có đôi khi sẽ làm ra những chuyện khiến người khác dở khóc dở cười.
Giống như ngày hôm đó, trong làng tổ chức lễ hội ngoài trời đốt lửa trại mừng vụ thu hoạch kết thúc.
Chạng vạng cùng ngày, sao sáng đầy trời, người trong làng và thị trấn đến rất đông, bọn họ đốt một ngọn lửa lớn trên một bãi đất trống trước cánh đồng.
Những người phụ nữ mang rượu và thức ăn đến, đêm còn chưa xuống lễ hội đã bắt đầu. Cả trai lẫn gái vây quanh đống lửa nhảy múa. Những người nông dân dùng các loại nhạc cụ thô sơ đàn hát lên những bản dân ca.
Tử tước Oscar cũng được mời đến. Nhưng do thân phận cao quý, hắn không có khả năng cùng nhảy múa với những người nông dân. Là chủ nhân trang viền, hắn muốn đến nói vài lời chúc mừng và cầu nguyện cho vụ thu hoạch. Sau đó, hắn có thể ngồi xuống uống một chén, cũng có thể trực tiếp rời đi, sẽ không ai để ý.
Tôi ở trong làng này đã một tháng, quản lý rất nhiều việc thu hoạch, người trong làng liền lôi kéo tôi ra nhảy múa.
Nhảy đến khi náo nhiệt nhất, bà Waters chen vào, như một cô gái trẻ tuổi mà đứng đối diện tôi.
Bà ấy rõ ràng đã uống rượu, cười ha ha, còn tự nhiên ôm lấy tôi, nhéo mông tôi một cái.
Mặc dù là ở nông thôn có chút cổ hủ, nhưng vào những buổi tối như hôm nay, mọi người đều sẽ khoan dung hơn nhiều với các hành vi phóng đãng, cũng sẽ không chỉ trích nam nữ có hành vi thân mật quá đáng. Nhưng một phụ nữ lớn tuổi như bà ấy lại đi trêu trọc một thanh niên trẻ, vẫn sẽ bị mọi người chỉ trỏ.
Quả nhiên có người hô to: “Bà Waters, mông cậu Eric sờ có cảm giác thế nào?”
“Rất săn chắc, đã lâu rồi tôi chưa sờ qua cái mông nào săn chắc như vậy.” Bà ta ha ha cười, chẳng những nhéo hai phát, còn dùng lực vỗ hai cái.
Trong tiếng cười vang dội của mọi người, tôi cũng xấu hổ cười.
“Bà già này dám động đến Eric, xương cốt cậu ấy rất mềm, nhất định sẽ bị bà gặm đến một miếng cũng không còn.” Có người cười nói.
“Không đâu, có gặm cũng sẽ còn lại cái mông, rắn chắc như vậy, cắn một miếng thì răng rơi đầy đất đó.” Người đàn bà men rượu đầy người trêu đùa.
“Cắn một cái, cắn một cái đi.” Mọi người hưng trí lớn tiếng ồn ào.
“Này, chàng trai trẻ, còn thất thần vậy làm gì?”
Không còn cách nào khác, tôi đành cúi đầu hôn vào hai má bà Waters.
“A, chàng trai xấu xa.” Bà ta dùng sức vỗ tôi hai cái, rồi lại đi tìm người khác uống rượu.
Đêm đó quá vui vẻ nhiệt tình, tôi cơ hồ bị mọi người chuốc say.
Sau khi trở về lâu đài, tôi cũng không nghĩ được gì, vào phòng liền ngủ vùi.
Kết quả ngày hôm sau vừa mở mắt, liền thấy Tử tước Oscar ngồi trước giường.
Hắn bất mãn trừng tôi, nói: “Tỉnh ngủ rồi? Tối hôm qua em vui vẻ đủ chưa?”
Tôi vuốt vuốt cái trán đau nhức, nói với hắn: “Thật xin lỗi, hôm qua em đã uống say.”
Hắn hừ một tiếng, không để ý tôi mà bước ra ngoài.
Người yêu của tôi luôn lòng dạ hẹp hòi đối với việc tôi rất được yêu thích.
Có đôi khi tôi chỉ cần nói với người hầu nữ nhiều hơn vài câu, cũng sẽ bị hắn trừng mấy lần.
Mặc dù đêm qua bị người ôm ấp còn sờ soạng, nhưng mà bà ta cũng đáng tuổi mẹ tôi, chắc là không có việc gì.
Nghĩ vậy, tôi chống đỡ cái đầu còn hơi say rượu đúng lên đi làm việc.
Kết quả mới vừa tới phòng bếp liền nghe thấy tiếng khóc sướt mướt, vài đầu bếp nữ đang tụ lại an ủi bà Waters.
Không ngờ bà lại bị quản gia đuổi việc rồi.
Quản gia nói trong trang viên không cần một quỷ say rượu.
“Tôi nên làm gì bây giờ? Thật vất vả mới xin được công việc ở đây, trong nhà còn có con nhỏ chờ tôi mang tiền về, tôi thật không nên uống rượu, thật không nên…” Bà Waters khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem.
Tôi đứng ở cửa nhìn thấy, đầu càng đau nhức dữ hơn.
Không phải là vì hôm qua bà ấy đùa giỡn với tôi một chút mà Oscar nói quản gia đuổi bà ấy chứ?
Điều này cũng… quá nhỏ nhen rồi.
Tôi bưng khay trà đi vào phòng làm việc của Oscar. Hắn đang ngồi trước bàn học đọc sách, thấy tôi vào chỉ liếc mắt một cái, sau đó cũng không để ý.
Tôi đi qua đó, cầm lấy quyển sách trong tay hắn.
Hắn liếc nhìn tôi một cái, lại cầm một quyển sách khác đọc, vẫn không để ý tới tôi.
Thật rõ ràng đây là đang giận tôi.
Tôi lại tiến đến gần, lấy lòng nói: “Hôm qua em không nên uống nhiều như vậy, ngài đừng tức giận.”
“Tôi không có tức giận.” Hắn làm bộ làm tịch nói.
“Không tức giận sao lại đuổi việc bà Waters chứ? Một người phụ nữ nuôi một đứa con, muốn tìm công việc tốt thật không dễ dàng.”
“Bà ta bị đuổi rồi? Đó là do bà ta tự làm tự chịu, trong trang viên của tôi cũng không cần quỷ say rượu.” Hắn trừng mắt liếc nhìn tôi, nói.
“Đừng như vậy, tối hôm qua là lễ hội, bà ấy vì rất vui vẻ cho nên mới đùa giỡn.”
“Đùa giỡn là có thể là ra chuyện khác người như vậy sao? Em tùy tiện để cho bà ta ôm ôm ấp ấp, còn hôn nữa, nếu đó là một cô gái trẻ tuổi, còn không phải em muốn kết hôn luôn sao!”
Tôi không ngờ hắn lại tức giận đến vậy. Tôi biết hắn không thích tôi thân cận với những người phụ nữ khác. Bởi vì biết hắn sẽ mất hứng, cho nên tôi vẫn luôn chú ý. Nhưng mà bà Waters cũng đã gần bốn mươi rồi, gương mặt cũng không phải dễ nhìn, tôi mới cho rằng hắn sẽ không để trong lòng.
Vì thế, tôi thân mật hôn dỗ dành hắn nửa ngày, cam kết vô số lần mới dụ dỗ được hắn vui vẻ.
Bà Waters không bị đuổi đi, nhưng sau này không cho phép bất kỳ ai tùy tiện sờ mông tôi.
Trời biết là tôi bất đắc dĩ đến mức nào khi bị hắn buộc phải trịnh trọng nói ra những lời này. Vô cùng xấu hổ, cho nên khi nghe được yêu cầu của hắn, cả người tôi đều nóng lên, còn kẻ bắt tôi nói kia, ngược lại không hề có chút ngại ngùng.
Buổi tối ở trên giường, hắn còn cắn lên bộ phận xấu hổ kia vài cái, sau khi lưu lại dấu răng mới oán hận mà nói với tôi: “Tôi thử xem có thể răng rơi đầy đất không nha.”
Thật sự là quá hẹp hòi. Tôi chôn mặt mình trong gối đầu, quả thực không dám nhìn thẳng hắn.
Sau khi mùa thu hoạch kết thúc, thời tiết dần trở nên lạnh lẽo.
Công việc trong trang viên cũng không nhiều, chúng tôi suốt ngày ngồi trong phong làm việc đọc sách nói chuyện phiếm.
Nhưng mà sáng sớm hôm nay, một người hầu tới tìm tôi, nói là bên ngoài có một cô gái trẻ muốn gặp tôi.
Tôi thấy rất kỳ quái, sao lại có cô gái trẻ muốn gặp tôi chứ?
Không thể là chị em Angel, bởi vì giờ họ đã là tiểu thư, tuyệt đối sẽ không đứng trước cửa chờ người.
Tôi vừa ra ngoài liền thấy, không ngờ người tới là Betty.
Cô ấy cao lớn hơn ba năm trước, người cũng nở nang không ít, đã là một cô gái thành thục xinh đẹp.
Cô xách một chiếc túi màu lam, cười tủm tỉm nói với tôi: “Anh Eric, chào anh.”
“Betty, em vẫn khỏe chứ?” Tôi vui vẻ hỏi.
Betty trước đây là đầu bếp nữ của trang viên Momon. Sau khi gia đình Tử tước Bruce phá sản, người hầu ở đây đều bị đuổi đi, Betty cũng rời khỏi, không ngờ giờ cô lại bỗng nhiên tới đây.
“Em rất khỏe, em nghe người ta nói anh ở nơi đây, cho nên cố ý đến gặp anh một lát.” Cô cười nói.
“A, đây thực sự là… thực sự là quá tốt…” Tôi cũng không biết nên nói gì với cô. Cô gái này vẫn luôn thích tôi, sợ là đến giờ vẫn vậy.
Hai chúng tôi cũng đứng xấu hổ trước cửa, căn bản không có đề tài gì để nói.
Không lâu sau, một người hầu nam chạy đến nói với tôi: “Cậu Eric, Tử tước đang gọi ngài.”
“Được, tôi sẽ đến ngay,” Tôi nói.
Sau đó tôi nhìn Betty, cô ấy cũng nhìn tôi, bỗng nhiên nói: “Em, em sắp kết hôn… Anh Eric.”
Sau đó cô ấy đỏ mặt nói với tôi: “Là hàng xóm của em, cha em muốn em gả cho hắn, hắn là một người nông dân, sẽ làm thợ mộc, lớn hơn em ba tuổi…”
Nói xong cô liền nhìn tôi, ánh mắt có chút chờ mong, cũng có chút khẩn trương.
Có thể được người khác yêu thích là chuyện rất hạnh phúc. Cô bé này vẫn luôn thích tôi, tuy rằng tôi không biết cô ấy đến tột cùng là thích tôi chỗ nào, nhưng mà trong lòng cô thật sự có tôi, thậm chí còn lấy hết can đảm chủ động đến gặp tôi.
Nói thật, trong lòng tôi vô cùng cảm động, thậm chí muốn ôm cô ấy, chân thành nói một tiếng cảm ơn với cô, cám ơn cô ấy đã đối xử tốt với tôi như vậy.
Nhưng mà tôi không thể khiến cô ấy tiếp tục hy vọng, cho nên tôi chỉ nói: “Thật sự là quá tốt, tôi phải nói với em một tiếng, chúc em hạnh phúc.”
Ánh mắt cô chợt lóe lên tia mất mát, nhưng lại lập tức lộ ra gương mặt tươi cười, gật gật đầu nói với tôi: “Hôm nay thật vui vì có thể gặp lại anh, em cũng nên đi thôi.”
Nói xong, Betty không quay đầu lại chạy ra ngoài.
Tôi nhìn bóng dáng cô ấy, trong lòng cảm khái, vẫn đứng nhìn theo cho tới khi cô đi xa, thẳng đến thân ảnh của cô ấy biến mất nơi chân trời.
Sau đó quay người lại, tôi nhìn thấy Oscar không biết đã đứng sau lưng mình bao lâu rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.